Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 170: Y thật sự sẽ an phận chờ sao?



Kinh thành Đại Ngụy vẫn yên bình như mọi ngày, Khương Đào Hoa nhìn ra ngoài trời, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trời càng ngày càng lạnh rồi."

Thẩm Tại Dã bước ra, ném cho nàng một chiếc áo choàng, sau đó nói: "Đi, tiễn Nam vương."

Vì sứ thần nước Triệu vẫn còn ở kinh thành, nên Nam vương không thể xuất phát một cách rầm rộ, chỉ có thể chọn lúc đêm khuya thanh vắng, lặng lẽ dẫn quân rời đi.

Khương Đào Hoa đi theo Thẩm Tại Dã, không ngồi xe ngựa mà cưỡi chung một con ngựa với y. Gió đêm thổi bay vạt áo, nàng ôm chặt eo y, đột nhiên nói: "Gia hôm nay có vẻ rất nặng lòng."

Thẩm Tại Dã sững người, quay đầu hỏi: "Rõ ràng vậy sao?"

"Chỉ có thiếp thân mới nhìn ra." Khương Đào Hoa nói: "Ngài yên tâm."

Lời này là muốn y yên tâm hay là càng thêm bất an? Thẩm Tại Dã thở dài: "Người khác đều không nhìn ra, sao nàng lại nhìn ra?"

Khương Đào Hoa bĩu môi: "Ở bên cạnh ngài lâu như vậy, đương nhiên thiếp thân sẽ hiểu rõ một số chi tiết nhỏ, ví dụ như mỗi lần ngài có tâm sự, mí mắt sẽ luôn cụp xuống, không dám nhìn thẳng vào thiếp thân."

Đây là hành động theo bản năng, vì y sợ nàng nhìn ra điều gì đó từ ánh mắt của y.

Thẩm Tại Dã hừ nhẹ: "Vậy xem ra muốn biết nàng có nói dối hay không cũng rất đơn giản, mỗi lần nàng lừa gạt người khác, đều thích vuốt ống tay áo."

Cái gì? Khương Đào Hoa giật mình, nhìn ống tay áo của mình: "Thiếp thân có thói quen này sao? Không có mà?"

Ngay cả nàng cũng không phát hiện!

"Cho nên hai người ở bên nhau lâu, cũng không phải là chuyện tốt." Thẩm Tại Dã nói: "Những thứ bản thân không phát hiện ra, đều bị đối phương nhìn thấu."

"Chẳng trách những người đầu bạc răng long đều phải rất yêu thương nhau." Khương Đào Hoa lẩm bẩm: "Nếu không, bị người không đáng tin cậy nắm rõ nhất cử nhất động, vậy thì quá đáng sợ."

Thẩm Tại Dã gật đầu, rất tán thành suy nghĩ của nàng. Thật sự rất đáng sợ!

Hai người này đều là những kẻ kỳ lạ trong thế gian, nhưng không biết vì sao, ở bên nhau lại rất hòa hợp, rất nhiều quan điểm mà người thường cho là kỳ quái, hai người đều có thể đồng tình.

Ví dụ như người khác sẽ không cho rằng yêu thương nhau là để người bạn đời của mình trông đáng tin cậy hơn.

Ngựa phi nước đại, rất nhanh đã đến ngoại ô. Nam vương và mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, thấy bọn họ đến, Mục Vô Hạ đi ra đón.

"Thừa tướng, Khương tỷ tỷ."

Hai người xuống ngựa, Khương Đào Hoa nhìn thấy áo choàng trên người Nam vương, mắt sáng lên! Đó là chiếc áo choàng nàng tặng hắn.

"Đa tạ vương gia yêu thích." Nàng dịu dàng nói: "Lần này đi phải cẩn thận."

"Yên tâm." Mục Vô Hạ gật đầu: "Ta đã sắp xếp ổn thỏa, nếu không có sự chuẩn bị chu đáo, ta cũng sẽ không nhận nhiệm vụ này."

"Vi thần cũng cho rằng vương gia không có vấn đề gì." Thẩm Tại Dã đứng sau Khương Đào Hoa, ánh mắt thâm sâu nhìn Mục Vô Hạ: "Chỉ là e là phải mất một thời gian, núi Nghênh Tiên cách kinh thành không xa, nếu cần viện trợ, cứ việc phái người báo tin."

Mục Vô Hạ nhướng mày, nghiêm túc nói: "Nếu năm ngàn binh mã còn không đánh bại được ba ngàn nghịch tặc, vậy ta cũng không cần trở về nữa."

"Vương gia nói gì vậy?" Khương Đào Hoa lắc đầu: "Tự tin là tốt, nhưng mọi việc đều không thể nói trước được, sao có thể nói lời tuyệt đối như vậy?"

"Ta chỉ muốn mọi người yên tâm." Mục Vô Hạ mím môi: "Ta không phải là đứa trẻ nữa."

Nghe vậy, Thẩm Tại Dã và Khương Đào Hoa đều sững người.

Khương Đào Hoa nhìn hắn, sau đó nhìn Thẩm Tại Dã. Về chiều cao, đúng là Nam vương không còn là đứa trẻ nữa, nhưng nhìn ngũ quan tuấn tú vẫn còn nét trẻ con của hắn, thật sự không thể nào hoàn toàn yên tâm.

"Thời gian không còn sớm." Thẩm Tại Dã nói: "Điện hạ lên đường đi."

"Được." Mục Vô Hạ gật đầu, xoay người lên ngựa, nhìn bọn họ nói: "Hai người chờ ta trở về."

Hai người đồng loạt hành lễ, trong mắt Mục Vô Hạ ánh lên ý cười, sau đó trở nên nghiêm túc, dẫn theo người ngựa hùng dũng đi về phía núi Nghênh Tiên.

Đêm khuya thanh vắng, Khương Đào Hoa đứng trong gió thu, đột nhiên hỏi: "Gia, ngài thật sự sẽ an phận chờ vương gia trở về sao?"

Thẩm Tại Dã cười khẽ, ánh mắt phức tạp, đưa tay ôm nàng vào lòng.

Lý Tấn định ở lại kinh thành năm ngày rồi rời đi, nhưng khi hắn chuẩn bị cáo từ với hoàng đế Đại Ngụy, Minh Đức đế lại nói: "Thời gian còn sớm, Lý thừa tướng sao phải vội vàng trở về?"

Thông thường đi sứ nước ngoài đều là năm ngày sau sẽ quay về, chẳng phải đây là quy tắc sao? Lý Tấn rất bất ngờ, nhưng hành động tiếp theo của Minh Đức đế đã khiến hắn hiểu ra lý do - Đại Ngụy muốn trở mặt với nước Triệu.

Hắn và Dương Vạn Thanh đều bị giam lỏng, hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài. Minh Đức đế tuyên bố với bên ngoài là sứ thần đã trở về nước, kỳ thực là bọn họ bị giam trong thiên lao.

Khương Đào Hoa rất lo lắng, nàng không nhận được bất kỳ tin tức nào, nhưng đây mới là điều đáng sợ nhất. Bởi vì nếu như sứ thần nước Triệu muốn hồi cung, Lý Tấn nhất định sẽ đến chào tạm biệt nàng, nhưng nàng không hề nhìn thấy bóng dáng của hắn, bọn họ đã “trở về nước”.

Thẩm Tại Dã cũng bận rộn hẳn lên, hầu như không về phủ, suốt ngày ở trong cung, còn dặn nàng không được ra khỏi phủ.

Ngày đầu tiên, Khương Đào Hoa tự nhủ phải tin tưởng Thẩm Tại Dã, y đã hứa với nàng. Nhưng thời gian trôi qua càng lâu, nàng càng cảm thấy bất an.

Đang chờ đợi, Trạm Lư đến báo, nói tối nay Thẩm Tại Dã lại phải ở trong cung, không về được.

Vào cung làm gì? Khương Đào Hoa rất tò mò, vừa phái Thanh Đài ra ngoài dò la tin tức, Phong Bình của Lăng Hàn Viện đã đến truyền lời: "Phu nhân, chủ tử nhà nô tỳ muốn mời người đến Lăng Hàn Viện nói chuyện."

Mai Chiếu Tuyết? Khương Đào Hoa xua tay, lúc này nàng không có tâm trạng để ý đến nàng ta.

"Chủ tử nhà nô tỳ nói, có thể giải đáp thắc mắc cho người, người muốn biết gì, cứ việc đến hỏi."

Khương Đào Hoa giật mình, nhíu mày: "Thật sao?"

"Nô tỳ không dám nói dối."

Suy nghĩ một lúc, Khương Đào Hoa dẫn theo Hoa Đăng đi đến Lăng Hàn Viện.

Mai Chiếu Tuyết đã không còn điên cuồng như trước, trông bình thường hơn rất nhiều, vẫn tao nhã pha trà.

"Tham kiến phu nhân." Nàng ta nhìn thấy Khương Đào Hoa, lên tiếng chào hỏi, nhưng không hề cử động, cũng không hành lễ.

Khương Đào Hoa không muốn so đo với nàng ta, trực tiếp hỏi: "Nương tử có thể giải đáp thắc mắc cho ta?"

"Chẳng phải nương tử đang tò mò, gia vào cung làm gì sao?" Mai Chiếu Tuyết cười cười: "Thiếp thân biết."

Khương Đào Hoa nhướng mày, ngồi xuống: "Rửa tai lắng nghe."

"Gần đây Lan Quý phi bệnh nặng." Mai Chiếu Tuyết thản nhiên nói: "Gia luôn ở trong cung chăm sóc nàng ta, thậm chí còn cắt máu cho nàng ta làm thuốc dẫn."

Khương Đào Hoa sững người, có chút bất ngờ: "Nương tử bị giam lỏng trong viện, sao lại biết được tin tức này?"

Mai Chiếu Tuyết nhìn nàng: "Cho dù bị giam lỏng, thiếp thân vẫn là con gái do chính thất sinh ra của Phụng thường phủ, trong cung cũng có người quen, biết được tin tức này có gì lạ sao?"

Cũng đúng. Khương Đào Hoa gật đầu, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì không có gì nữa, ta xin phép về trước."

"Phu nhân?" Mai Chiếu Tuyết kinh ngạc nhìn nàng: "Phu nhân không tức giận sao?"

Tức giận? Khương Đào Hoa khó hiểu nhìn nàng ta: "Gia chỉ là vào cung chăm sóc Lan Quý phi, ta tức giận làm gì?"

Nếu Thẩm Tại Dã thật sự đang giúp Minh Đức đế lên kế hoạch tấn công nước Triệu, vậy nàng mới tức giận!

Sắc mặt Mai Chiếu Tuyết tái nhợt, khớp xương ngón tay cầm chén trà trắng bệch: "Thiếp thân rất tò mò, rốt cuộc phu nhân quan tâm điều gì? Chẳng lẽ chỉ cần ngồi vững vàng trên vị trí phu nhân thì phu nhân không hề lo lắng gia để tâm đến người khác? Phu nhân có từng nghĩ, người gia yêu nhất có thể là Lan Quý phi, sau này nếu như bọn họ tình cũ không rủ cũng tới, rất có thể sẽ bỏ trốn?"

Khương Đào Hoa trợn tròn mắt, tưởng tượng cảnh Thẩm Tại Dã ôm Lục Chỉ Lan bỏ trốn, vứt bỏ giang sơn, không nhịn được mà rùng mình: "Không thể nào."

Trừ khi Thẩm Tại Dã bị lừa!

Mai Chiếu Tuyết lấy ra một tấm lệnh bài, cười khẽ: "Nếu phu nhân không tin, ngày mai có thể lén vào cung xem thử."

Trên lệnh bài khắc ba chữ “Vị Ương cung”, chính cung của Hoàng hậu. Khương Đào Hoa kinh ngạc: "Nương tử vậy mà còn có thứ này."

"Đây là hoàng hậu nương nương ban thưởng cho thiếp thân từ rất lâu rồi." Mai Chiếu Tuyết vẻ mặt phức tạp: "Lúc đó thiếp thân vẫn là chủ mẫu của phủ thừa tướng."

Khương Đào Hoa cầm lấy lệnh bài, cười khẽ: "Nương tử cho rằng ta ngốc sao? Chỉ để xem gia đối xử tốt với người khác thế nào, liền dám tự ý vào cung?"

"Có thứ này, phu nhân có thể nói là vào cung thăm hoàng hậu nương nương." Mai Chiếu Tuyết nói: "Chẳng phải phu nhân đang bồn chồn vì gia không về sao? Danh chính ngôn thuận vào cung, còn có thể tiện đường xem thử gia đang làm gì, chẳng phải là một công đôi việc ư?"

Nghe cũng có lý, Khương Đào Hoa gật đầu, cất lệnh bài vào người: "Vậy thì đa tạ nương tử."

Mai Chiếu Tuyết gật đầu, cụp mắt xuống, trong mắt vẫn là hận ý khó phai.

Đồ nhận từ người này có thể dùng được sao? Ra khỏi Lăng Hàn Viện, Khương Đào Hoa lục tung cả phủ thừa tướng, cuối cùng cũng tìm được Từ Yến Quy.

"Từ tiên sinh, ngài có biết gia gần đây đang làm gì không?"

Từ Yến Quy lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt: "Ta không biết."

Khương Đào Hoa mỉm cười, nhìn hắn ta.

"Phu nhân bớt giận, ta thật sự không biết." Từ Yến Quy mím môi: "Mấy ngày nay ngài ấy không nói gì với ta, lại thần thần bí bí, ta làm sao đoán được tâm tư của ngài ấy?"

"Vậy... Từ tiên sinh có thể giúp ta dò la tin tức được không?" Khương Đào Hoa đưa lệnh bài cho hắn ta, cười híp mắt: "Ta sẽ chuẩn bị chút quà mọn, tiên sinh coi như là giúp gia đưa đến cho hoàng hậu."

Từ Yến Quy nhìn lệnh bài, cười khẩy: "Thứ này chỉ có thể vào cửa cung, không vào được bên trong, nếu phu nhân muốn dò la tin tức, ta có thể giúp, không cần dùng đến cái này."

"Không được." Khương Đào Hoa cười, ánh mắt đầy ẩn ý: "Tiên sinh phải cầm lệnh bài này, lấy danh nghĩa của ta vào cung một chuyến. Ta sẽ chuẩn bị kỹ càng đồ đạc và hóa trang cho tiên sinh."

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.