Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 28: Đây là tướng phủ



Nhìn bức tranh rồi nhìn Thẩm Tại Dã, Khương Đào Hoa cười như không cười hỏi: "Chuyện gì vậy? Tại sao ngay cả ta cũng không biết?"

Mạnh thị mím môi, vẻ mặt kỳ lạ liếc nhìn nàng rồi nhìn bức tranh trong tay mình, trầm mặc một hồi.

Đào Hoa biết nhất định nàng ta cũng cảm thấy vẽ không giống nên có chút do dự. Nhưng cuối cùng vẫn đặt bức tranh trước mặt Thẩm Tại Dã:

“Gần đây có tin đồn rằng họa sư ở phố tây đã nhất kiến chung tình với nữ tử trong tranh, bèn vẽ một bức chân dung và tìm kiếm khắp nơi. Nha hoàn của thiếp thân vô tình nhìn thấy ở trên phố, cảm thấy có phần giống Khương nương tử. Nhớ tới mấy ngày trước có tin đồn Khương nương tử một mình ra ngoài gặp riêng người khác, thiếp thân cảm thấy nên mời gia đến hỏi rõ ràng, nếu không đổ oan cho nương tử cũng không tốt.”

Thẩm Tại Dã rất hợp tác gật đầu, ngẩng đầu nhìn Đào Hoa hỏi: “Nàng có gì muốn giải thích không?”

“Thiếp thân chưa bao giờ gặp riêng ai, cũng không quen biết họa sư gì hết.” Trong mắt đầy vẻ ngây thơ, Đào Hoa cong môi: “Gia thấy người trong bức chân dung này giống thiếp thân?”

"Không giống."

“Vậy thì là Mạnh nương tử nghĩ nhiều rồi.” Đào Hoa mỉm cười, ánh mắt rơi xuống người Mạnh Trăn Trăn: “Có điều Mạnh nương tử không giống những gì ta tưởng tượng mà điềm đạm hơn.”

Nói dễ nghe thì là điềm đạm, nói khó nghe thì là nhỏ mọn. Vốn tưởng đích nữ của nhà thái bộc cho dù không bằng phụng thường đứng đầu cửu khanh nhưng cũng phải nên có phong thái cao quý, không ngờ trông lại giống như một oán phụ, lông mày thường xuyên nhăn lại, khóe mắt cụp xuống, khí sắc tổng thể còn không bằng nàng.

Cho nên nói tâm sinh tướng cũng không phải vô lý, mới nghe bóng nghe gió đã đến cửa tìm nàng kiếm chuyện, người như vậy lòng dạ cũng không tốt được đến đâu.

Mạnh thị có chút thiếu tự tin. Lúc đến đây có nha hoàn nói với nàng ta rằng bức chân dung rất giống Khương nương tử, nên nàng ta mới dám mang gia đến đây, không ngờ khi tận mắt nhìn thấy thì Khương thị lại... đẹp như vậy. Không phải vẻ đẹp mang tính công kích mà giống như những giọt sương trên cánh hoa, rực rỡ trong trẻo, không khiến người ta  phản cảm chút nào.

Khác một trời một vực với người trong bức chân dung. Rốt cuộc mấy nha hoàn kia có thật sự nhìn thấy mặt nàng không vậy?

"Khương nương tử cũng khác với những gì ta tưởng tượng." Mạnh Trăn Trăn mím môi nói: "Như vậy xem ra là ta bắt bóng bắt gió rồi. Nếu đã là hiểu lầm, gia cũng tin nương tử, vậy thì lời đồn trong phủ này nên loại bỏ đi, kẻo làm hỏng danh tiếng của gia."

“Nàng luôn chu đáo như vậy.” Thẩm Tại Dã cười, không hề trách móc nàng ta, vẻ mặt cũng rất ôn hòa: “Xem như hôm nay nàng đến gặp Khương thị đi, nàng ấy vào phủ muộn, sau này hai người còn phải chăm sóc lẫn nhau.”

“Đó là điều đương nhiên.” Mạnh thị gật đầu, miễn cưỡng cười với Đào Hoa: “Khương nương tử sẽ không ghét ta chứ?”

Đào Hoa lắc đầu, cười nói: "Nương tử đã giúp ta làm sáng tỏ tin đồn, sao còn khiến ta ghét được? Thích còn không kịp nữa là.”

Hai nữ nhân đều cười giả tạo, khiến Thẩm Tại Dã nhìn mà rùng mình, chán ghét phủi áo choàng: "Nếu đã không có chuyện gì thì chúng ta đi trước thôi, để Khương nương tử nghỉ ngơi."

“Vâng.” Mạnh thị gật đầu, mặt hơi đỏ lên, có lẽ là vì xấu hổ. Không dám nhìn Đào Hoa thêm lần nữa, cầm bức chân dung vội vã rời đi.

Khương Đào Hoa đưa mắt tiễn họ đi ra ngoài. Thầm nghĩ chút sóng gió này, thủ đoạn cũng quá nhẹ rồi nhỉ? Chuyện mà nàng nằm cũng có thể giải quyết được, chẳng có gì to tát.

Đã yên tâm rồi, nàng tiếp tục dưỡng thương nghỉ ngơi. Đánh một giấc trưa, khi tỉnh dậy đã có thêm một người ở bên giường.

"Ta đến thăm nương tử." Cố Hoài Nhu nhìn nàng với nụ cười trên mặt: "Khí sắc hình như đã khá hơn rất nhiều, không uổng công gia chúng ta có dược liệu tốt nào cũng đều nhét vào Tranh Xuân Các."

Đã đến thì tất có việc, Cố thị dự tính cắt đứt quan hệ với nàng, sao đột nhiên lại đến? Đào Hoa tò mò nhìn nàng ta: "Xảy ra chuyện gì à?"

“Nương tử yên tâm, không có gì nghiêm trọng đâu.” Cố thị cười nói: “Chẳng qua là thường ngày đều sẽ có chút chuyện, nhưng không đến được Tranh Xuân Các đâu.”

Vậy thì vẫn xảy ra chuyện mà. Đào Hoa chậm rãi ngồi dậy, cười hỏi: "Có náo nhiệt gì à?"

“Nương tử không hiểu rõ tình hình trong phủ này, cho nên hôm nay ta đặc biệt tới đây một chuyến để tránh cho nương tử gặp rắc rối không đáng có.” Cố thị nói: “Không biết vì sao lúc nãy Mạnh thị và Tần thị lại đụng độ nhau, hai người này trời sinh mâu thuẫn, một người cương, một người nhu, cứ qua một thời gian là phải cãi nhau một lần."

Kịch liệt vậy sao? Đào Hoa không nói nên lời, nàng đã gặp cả Mạnh thị và Tần thị rồi, Tần thị rõ ràng khó đối phó hơn một chút, người suy nghĩ thiển cận như Mạnh thị làm sao mà sống nổi?

“Những người mới đến trong phủ này dù được gia sủng ái đến đâu thì cũng chỉ huênh hoang được nhất thời, nhưng Tần thị được sủng đã lâu, cùng với Cổ nương tử và Vạn thị y trong phủ hình thành một phe, như nước với lửa với một phe khác do Mạnh thị đứng đầu. Sự tranh đấu của những người còn lại đều rất nhẹ nhàng, lần trước mới cãi nhau, nói không chừng lần sau lại làm hòa ngay. Nhưng mà người của hai phe này thì giống như có thù không đội trời chung, chỉ âm mưu tính kế lẫn nhau, thậm chí còn có người chết.”

Ấn đường co giật, Đào Hoa đột nhiên hỏi: "Vậy Cố nương tử theo phe nào?"

Cố thị không vui nhìn nàng: “Không phải ai cũng đều phải có phe phái riêng, ta không dựa vào ai cả, tự sống một mình.”

Vậy thì thoải mái rồi. Khương Đào Hoa gật đầu: “Không phải chuyện của mình thì đừng quan tâm tới.”

"Nương tử hãy tha hồ hưởng thụ khoảng thời gian dưỡng thương này đi." Cố Hoài Nhu nhìn nàng bĩu môi: "Đợi vết thương của nương tử lành hẳn, náo nhiệt này sẽ không thiếu phần ngươi đâu.”

Tuy người mới đắc sủng quả thật không đủ tạo thành rắc rối, nhưng người mới đắc sủng khiến gia coi trọng như Khương thị vẫn là một mối họa từ bên trong của mấy vị chủ tử. Nếu có thể giẫm chết nàng thì bọn họ nhất định sẽ không nhẹ chân.

Cố Hoài Nhu vốn cũng không định tới, thấy khí thế của Khương nương tử trong phủ dạo này không tốt lắm, tuy nàng từng giúp nàng ta nhưng không liên quan đến nhau mới có thể bo bo giữ mình.

Nhưng hôm nay Mạnh thị cũng không thể lấy lòng ở Tranh Xuân Các, gia còn không chút nghi ngờ sự trung trinh của Khương thị, nên nàng ta đành phải đến một chuyến để chừa đường lui cho mình. Con người mà, luôn phải biết tùy cơ ứng biến.

Đào Hoa cũng không nói nhiều, đón nhận ý tốt này của nàng ta, sau đó bắt đầu vừa xem náo nhiệt vừa dưỡng thương.

Có thể là nàng đã đánh giá thấp Mạnh nương tử, một khi đã chiến đấu thì người ta thật sự không hề yếu.

Thẩm Tại Dã nghỉ ngơi ở Nhuyễn Ngọc Các sáu ngày liên tiếp, Tần thị thấy vậy liền bắt đầu gây sự, mà nàng ta gây sự thì Mạnh nương tử liền khóc. Khóc một mình còn chưa đủ mà còn gọi cả mẹ để đến cùng khóc trước mặt tướng gia.

Khương Đào Hoa mừng rơn, hễ nghĩ đến Thẩm Tại Dã mỗi ngày đều phải đối mặt với sự tranh cãi của những nữ nhân này là tự dưng nàng liền thấy sảng khoái, tốt nhất là cho y phiền chết!

Nhưng Thẩm Tại Dã không hề khuất phục, Tần nương tử muốn gây sự, y ngược lại vẫn tiếp tục ở lại Nhuyễn Ngọc Các, như thể sẽ sống ở đó mãi mãi, thậm chí còn chuyển cả công văn bút mực đến đó.

Tần Giải Ngữ vô cùng tức giận, nhưng lại không dám nói gì trước mặt tướng gia, thế là bắt đầu âm thầm nghĩ cách. Mạnh thị đang được ân sủng, khó tránh khỏi kiêu ngạo, không những không coi Tần Giải Ngữ ra gì mà dần dần còn dám không thèm thỉnh an khi gặp phu nhân.

Mọi người trong phủ phàn nàn rất nhiều, nhưng Thẩm Tại Dã cứ làm như không hay biết, ở lại Nhuyễn Ngọc Các những mười ngày.

Mười ngày, vết thương của Đào Hoa cũng đã có khởi sắc, cuối cùng cũng có thể đi lại nhẹ nhàng. Tối hôm ấy, đang vui vẻ thử tự mình thay đồ ở trong phòng thì cửa phòng đột ngột bị đẩy ra.

Mỹ nhân da trắng như ngọc, nửa kín nửa hở, quay mặt lại, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, đôi mắt trong veo đầy vẻ kinh ngạc:

"Ngài vào phòng người ta sao không gõ cửa?"

Thẩm Tại Dã cười khẽ, đi vào khép cửa lại, nhìn nàng nói: “Đây là tướng phủ.”

Nói cách khác, đó là địa bàn của ông, ông muốn đi đâu thì đi, gõ cửa là cái gì vậy?

Đào Hoa bị thái độ hùng hồn của y làm cho sửng sốt, nhất thời không nói nên lời, thu dọn y phục, ngoan ngoãn đi tới rót trà cho y: "Sao tối nay y lại đến đây?"

"Ở chán rồi nên đổi chỗ khác."

"Muốn Mạnh thị ngã đau sao?"

Người thông minh nói chuyện với người thông minh thì không cần phải giải thích nhiều. Thẩm Tại Dã liếc nhìn nàng, hừ một tiếng, coi như trả lời.

Đào Hoa rùng mình run sợ vỗ nhẹ ngực mình, nhìn y với vẻ cảm kích: "Đa tạ gia đã tha cho thiếp thân, nếu không có thể thiếp thân sẽ có kết cục giống như Mạnh thị sau này.”

Nhấp một ngụm trà, Thẩm Tại Dã cau mày chán ghét: “Nếu nàng còn dám pha loại trà dở tệ như này cho ta nữa thì kết cục giống như Mạnh thị cũng không xa đâu.”

Dở sao? Đào Hoa cầm chén trà của y qua nhấp một ngụm: "Trà khổ kiều, rất ngon mà, ngài không thấy vậy sao?”

Thẩm Tại Dã nhìn nàng thật sâu: “Chỉ có người hầu trong phủ mới uống loại trà này.”

"Nhưng mà ngon là ngon, đâu cần biết là ai uống?" Uống ực một phát hết chén trà ấm, Đào Hoa bĩu môi: "Nếu ngài không hài lòng, lần sau đến hãy báo trước một tiếng để thiếp thân chuẩn bị sẵn Long Tỉnh."

“Ừm.” Bỏ chén trà trên tay xuống, Thẩm Tại Dã đứng dậy, dang rộng hai tay nhìn nàng.

Đào Hoa ngây người, nhìn y từ trên xuống dưới, do dự hồi lâu, bước tới vươn tay ôm lấy y.

Thẩm Tại Dã: “…”

“Ý ta là, muốn nàng thay y phục.” Kéo nàng xuống khỏi người mình, y nghiêm mặt nói: “Chút quy tắc này mà cũng không biết?”

Mặt Đào Hoa đỏ bừng, nhanh chóng đưa tay cởi cúc áo cho y.

Nhưng, rõ ràng nàng vẫn là một bệnh nhân mà? Lúc giơ tay lên kéo căng vết thương ở eo rất đau, lúc nãy tự thay cho mình đã khó lắm rồi, giờ còn phải hầu hạ vị đại gia này thay y phục nữa?

Đào Hoa đảo mắt, đột nhiên thốt lên: "Ai cài cúc mà chặt quá vậy?"

Thẩm Tại Dã khựng lại, nghi hoặc đưa tay cởi chiếc khóa cài trên cổ: “Chặt chỗ nào?”

“Cái này.” Đào Hoa chỉ vào chiếc cúc áo trên thắt lưng y, Thẩm Tại Dã đưa tay tự cởi, cau mày nhìn nàng: “Đâu có chặt lắm.”

"Không chặt là được, ngài cởi áo ra đi, cúc đều được cởi hết rồi." Đào Hoa gật đầu.

Căn phòng yên tĩnh một lúc, Thẩm Tại Dã nheo mắt nhìn nàng, ánh mắt không mấy thiện cảm.

Đào Hoa cười ngây ngô mấy tiếng rồi giả vờ đi gọi người lấy nước tắm rửa.

Gian phòng này lớn như vậy, tối nay hai người ngủ chung một giường, nàng có thể trốn đi đâu? Thẩm Tại Dã cười nhạo ngồi ở bên giường, sau khi tắm xong, tự động lên nằm ở mép giường.

Trực giác nhạy bén mách bảo Đào Hoa rằng đêm nay có thể sẽ không ngủ ngon. Đầu tiên, Thẩm Tại Dã ngủ ở cạnh giường là đã khiến nàng lên giường rất khó khăn rồi.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.