Đào Hoa Khó Dây Dưa

Chương 4-2



Hoa Đóa nghe được câu này, cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy phi đao, lập tức bước chân quay lại, muốn đỡ một đao kia. Đâu có thể đoán được hắn sớm nhìn ra động tác của nàng, trở lại trước mặt nàng lần nữa, mà phi đao cũng vừa vặn cắm vào phần lưng của hắn!

"Ngươi ——" nàng ngây người, nhìn khuôn mặt luôn luôn tươi cười không cười, thậm chí có vẻ có chút khổ sở, điều này làm cho ngực của nàng thoáng chốc tràn lên sự đau đớn.

Nàng thật là ngu ngốc, biết rõ khinh công của hắn là hạng nhất, động tác nhanh nhẹn không người nào có thể so được, sao không dứt khoát đẩy hắn ra đây? Nếu như trực tiếp đẩy hắn ra, cũng sẽ không để cho hắn có cơ hội lại trở về trước mặt nàng, như vậy. . . . . . Cây đao kia cũng sẽ không thương tổn được hắn. . . . . .

Khói mù nồng nặc vào lúc này tiêu tán, bọn hộ vệ thấy La Trữ Nhạc bị thương, lập tức xông lên trước, hốt hoảng kêu, "Thiếu gia!"

Bọn hộ vệ vây lại La Trữ Nhạc, Hoa Đóa bị chen ra ngoài, nhìn máu tươi trên lòng bàn tay, hốc mắt nàng không nhịn được ửng hồng."Trữ, Trữ Nhạc. . . . . ." Kêu lên nghẹn ngào.

"Không ngờ. . . . . . Sẽ ở loại, loại tình huống này nghe được ngươi gọi tên của ta." Sắc mặt của hắn có chút tái nhợt.

Thật ra thì cây đao kia cũng không đâm vào chỗ nguy hiểm, mặc dù chảy không ít máu, nhưng thương thế không có gì đáng ngại, chỉ là hắn bị Hoa Đóa đả thương tâm, cảm thấy cả người mệt mỏi."Ta không biết làm chuyện ngươi không thích, vải vóc. . . . . . Coi ta như không có đưa qua, ngươi không phải để trong lòng. A Thảo, sai Đinh thúc đưa Hoa cô nương về nhà."

"Vâng"

"Còn có. . . . . . Nhất định phải bắt được thích khách." Bàn giao toàn bộ, không nhìn hề thêm Hoa Đóa lần nữa, hắn sai khiến bọn hộ vệ hộ tống rời khỏi hiện trường.

"Hoa cô nương, xin mời."

Hoa Đóa theo dõi bóng lưng của hắn, liều mạng cắn răng mới không khiến nước mắt chảy xuống —— Trữ Nhạc, không phải ngươi nguyện để ý đến ta rồi sao? Nàng tự lẩm bẩm, lần đầu tiên đau lòng khổ sở như vậy.
***
Sào huyệt của Kỳ Tinh giáo ở nơi thâm sơn, đi vào là có thể cảm nhận được không khí thần bí cùng quỷ dị, hơn nữa ba năm qua đi, Giáo chủ Bái Hà rốt cuộc xuất quan, người trong giáo không khỏi căng thẳng tinh thần, nơm nớp lo sợ làm việc, rất sợ không cẩn thận sẽ bị Bái Hà lấy ra làm vật hy sinh cho thí nghiệm.

Cuối hành lang u ám là đại điện thần thánh của Kỳ Tinh giáo, trừ nhân vật có địa vị cao quý có thể đến gần bên ngoài, những người còn lại nếu là tự tiện xông vào, kết quả cũng chỉ có một con đường chết!

Lúc này Bái Hà mới xuất quan gọi trưởng lão trong giáo tập họp trong đại điện, chắc là muốn kế hoạch một chuyện đại sự có thể gây nên tinh phong huyết vũ (máu tanh mưa gió) trên giang hồ.

"Giáo chủ, tu luyện thành công chú ngữ của Hắc Ngục kiếm rồi sao?" Một trưởng lão hỏi.

Bái Hà giương lên nụ cười tà mị tràn đầy tự tin."Dĩ nhiên, tốn hao thời gian ba năm của ta, cuối cùng là luyện thành."

Ba năm này vì có thể nắm trong tay Hắc Ngục kiếm, hắn bế quan khổ tâm tu luyện, không chỉ học được chú ngữ trong tay, ngay cả võ công cũng tăng tiến không ít, hiện tại dường như trong toàn võ lâm không tìm ra nổi đối thủ có thể địch lại hắn.

Hôm nay chỉ cần bắt được Hoa Đóa, lợi dụng thần lực của nàng, là hắn có thể làm thiên hạ đệ nhất!

"Tìm được nàng sao?"

Các trưởng lão gật đầu, "Đúng, nghe nói nàng ở Trường An."

Bái Hà cười lạnh."Để mặc cho nàng ba năm, đến lúc nên tóm nàng trở lại dạy dỗ." Nắm chặt quả đấm.

Lúc ấy hắn chưa luyện thành chú ngữ của Hắc Ngục kiếm, hoàn toàn không đánh thắng Hoa Đóa nắm giữ thần lực lại kiềm giữ Hắc Ngục kiếm, vì có thể chuyên tâm tu luyện, cũng kiêng kỵ những danh môn chính phái kia đến đập phá náo loạn, đến lúc đó nếu lại kinh động đến nghĩa trang, nhưng mà sẽ hư chuyện lớn, Bái Hà biết mình phải khiêm tốn làm việc, cho nên ba năm này cũng chưa từng đi tìm qua Hoa Đóa, nếu không nàng đâu có thể nào tránh được thế lực của Kỳ Tinh giáo?

"Chỉ là bên người nàng có một nhân vật làm người ta khó giải quyết."

Bái Hà nheo lại mắt, "Người nào?"

"Là nghĩa lẫm công tử."

"Nghĩa lẫm công tử La Trữ Nhạc?"

"Không sai, cho tới nay chúng ta không tra ra bọn họ biết nhau như thế nào, thế nhưng tình cảm của hai người hình như không tệ, thường xuyên ở chung một chỗ." Trưởng lão nói qua tin tức thủ hạ đưa tới."Nhưng gần đây xảy ra chút ngoài ý muốn, nghĩa lẫm công tử thích khách hãm hại, trước mắt đợi trong trang viên nghỉ ngơi, không thường liên lạc với Hoa Đóa."

"Thậm chí có thích khách dám hành thích nghĩa lẫm công tử?"

"Thích khách đã bị bắt được, là Liễu Thiên Viễn —— trước bởi vì chuyện cùng phái Vọng Nhân mà tìm tới nghĩa trang, nhưng hắn không phục phán quyết của nghĩa lẫm công tử, lòng mang hận ý mới có thể hành thích. Bởi vì địa điểm hành thích là ở đất nghỉ ngơi của trang viên, cũng không phòng vệ sâm nghiêm giống như ở nghĩa trang, mới có thể khiến Liễu Thiên Viễn có cơ hội có thể dùng."

"Ý là, nghĩa lẫm công tử hiện tại đã là tự thân khó bảo toàn, vô lực chăm sóc đến Hoa Đóa thật sao?"

"Nếu muốn bắt được Hoa Đóa, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất."

"Thật tốt quá!" Bái Hà cười gằn."Trước khi những nhân sĩ chính phái kia còn chưa nhận thấy được Hắc Ngục kiếm, chúng ta phải nhanh chóng bắt được Hoa Đóa!"

"Đúng a! Chờ sau khi giáo chủ khống chế Hoa Đóa, nghĩa trang là cái thá gì? Thiên hạ đã thuộc về tayKỳ Tinh giáo rồi !"

Cao thủ tụ tập ở nghĩa trang, nhưng nếu không nhận được thỉnh cầu điều tra, hoàn toàn không quyền lực tham gia chuyện giang hồ. Mà trước đây Bái Hà khiêm tốn làm việc chỉ là lo lắng những người miệng đầy đạo nghĩa giang hồ kia sẽ vì Hắc Ngục kiếm đến chinh phạt Kỳ Tinh giáo, tiến tới cùng nghĩa trang cùng nhau liên thủ.

"Nghĩa trang, nghĩa trang, quả nhiên là cái gai trên đầu ta."

"Vì sao giáo chủ kiêng kỵ nghĩa trang như vậy? Một khi khống chế Hoa Đóa, là có thể phát huy uy lực của Hắc Ngục kiếm, đến lúc đó thiên hạ chính là của Kỳ Tinh giáo, hoàn toàn không cần phải sợ hãi nghĩa trang!"

"Ta không phải kiêng kỵ nghĩa trang, mà là kiêng kỵ nghĩa lẫm công tử."

" Võ công của nghĩa lẫm công tử mạnh hơn nữa, cũng không so được với Hắc Ngục kiếm chứ?"

Bái Hà nhất thời sắc mặt trở nên xanh mét."Không. . . . . . Chỉ sợ nghĩa lẫm công tử là nhân vật duy nhất ta không cách nào nắm trong tay được."

Ba năm này hắn nghiên cứu các loại bộ sách có liên quan Hắc Ngục kiếm, từ trong đó phát hiện được một phương pháp có thể phá giải thần chú của Hắc Ngục kiếm, mà người có thể thi hành phương pháp này, hắn chỉ nghĩ tới nghĩa lẫm công tử. . . . . . Vì để ngừa không may, trước khi nghĩa trang nhúng tay hắn phải đánh bại võ lâm những môn phái khác trước, trở lại chuyên tâm đối phó nghĩa lẫm công tử.

Bái Hà đè xuống lo lắng, ra lệnh cho thủ hạ."Truyền lệnh xuống bắt sống Hoa Đóa! Nhớ lấy không thể để cho người trong võ lâm phát hiện chuyện này, phải cẩn thận làm việc."

"Vâng" bọn thủ hạ gật đầu trả lời, rối rít đi ra đại điện.

***
"Thái Hồng Lâu" vào ban đêm càng thêm lộ ra vẻ náo nhiệt, là nơi rất nhiều khách tìm hoan nhiệt tình yêu thương .

Ở cửa có rất nhiều cô nương diện mạo xinh đẹp hướng mị nhãn về phía nam tử đi vào, một khi thấy vừa mắt, lập tức liều mạng làm nũng, làm cho nam nhân hoàn toàn không có lực chống đỡ, chỉ có thể bước vào thanh lâu.

Một vị nam tử trẻ tuổi dung mạo thanh tú, mặc áo màu đậm đứng ở trước cửa không ngừng hít sâu.

"Cũng sẽ không bị phơi bày, có lẽ có thể thành công công đi vào!" Hắn tự lẩm bẩm, khẩn trương nuốt nước miếng.

Nghe nói hôm nay là sinh nhật của nghĩa lẫm công tử La Trữ Nhạc, anh em tốt vì thương thế của hắn mới vừa khỏi hẳn mà chúc mừng, đặc biệt sắp xếp bữa tiệc ở Thái Hồng Lâu.

Hắn. . . . . . Không! Là nàng —— nàng sẽ trang phục thành nam nhân tới đến Thái Hồng Lâu, tất cả đều là vì La Trữ Nhạc."Tất yếu chạy tới thanh lâu chúc mừng sao?"

Nghĩ đến một đám cô nương xinh đẹp vây quanh bên cạnh La Trữ Nhạc, nhất thời vị chua xót xông lên tim của nàng."Nam nhân vẫn là ưa thích người xinh đẹp đúng không?"

Xem ra La Trữ Nhạc đã thức tỉnh, không hề nữa đem người bình thường là nàng làm thành bảo bối, nếu không tại sao liên tục mấy ngày cũng không tới tìm nàng đây?

"Hoa Đóa, ngươi chỉ là tới xác định hắn có tốt hay không mà thôi, đừng nữa suy nghĩ lung tung." Nàng nắm quyền, hít sâu một hơi.

La Trữ Nhạc bị thích khách gây thương tích, người của nghĩa trang bày tỏ thương thế của hắn đã không còn đáng ngại, nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ đến tìm nàng giống như trước đây, vậy mà ai ngờ hắn vẫn không xuất hiện.

Mới đầu nàng làm bộ như không quan tâm, trong miệng còn la hét mình rốt cuộc thoát khỏi hắn, không ngờ nàng lại phải không ngừng nhớ tới từng lời nói từng hành động của hắn, có lúc thậm chí sẽ không tự giác lệ rơi đầy mặt.

Nàng giờ mới hiểu được —— thì ra là nàng đã sớm đặt La Trữ Nhạc trong lòng mình, không cách nào không quan tâm hắn.

Vì vậy nàng lấy dũng khí muốn đi thăm hắn, lại bị nghĩa trang người của ngăn trở, hi vọng nàng đừng quấy rầy La Trữ Nhạc dưỡng thương.

Có lẽ là nàng khiến La Trữ Nhạc thương tâm rất nhiều, nhân tài của nghĩa trang không chịu để cho nàng thấy hắn, hay là hắn hoàn toàn cũng không muốn lại theo nàng có qua cát, quyết tâm muốn cùng nàng phủi sạch quan hệ. . . . . . Nghĩ đến người, lòng của nàng đau, cũng nhanh hít thở không thông.

Nghe tới tối nay hắn sẽ đến Thái Hồng Lâu, nàng bởi vì không kìm chế được tâm tình nhớ nhung hắn mà tìm tới —— vì có thể thuận lợi tiến vào thanh lâu, nàng còn đặc biệt trang phục thành nam tử.

"Ta chỉ là muốn nói với hắn tiếng xin lỗi." Nàng một tay vuốt lồng ngực, "Có lẽ nói xong, trái tim cũng sẽ không lại đau nữa."

Nhất định là La Trữ Nhạc bởi vì nàng mà đau lòng, mà nàng cảm thấy rất áy náy mới có thể cảm thấy đau lòng, chỉ cần hắn nguyện ý tiếp nhận lời xin lỗi, nàng thì sẽ khôi phục bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.