Đào Hoa Mãn Lâu

Chương 13



Chỉ là chuẩn bị kế hoạch thế nào vẫn không cản nổi biến hóa. Ngay khi thầy trò Hoa Mãn Lâu xuất môn trước một khắc, xảy ra một chuyện mà lão Giang không giải quyết được, Hoa Mãn Lâu đành cùng Nguyệt Ảnh lui thời gian xuất môn lại. Càng lùi càng lâu, Hoa Mãn Lâu trong lòng sốt ruột. Tâm tình xao động vội vàng ngay cả Nguyệt Ảnh cũng nhận thấy.

Thật sự chậm.

Khi Hoa Mãn Lâu đem Lý Nguyệt Ảnh cưỡng bức lợi dụ người đánh cá đem họ đưa lên đảo Đào Hoa, y chỉ biết mình đã chậm. Xa xa nghe tiếng đổ vỡ của tòa nhà, tiếng Hoàng Dược Sư tức giận mắng, Phùng Hành ở một bên khóc lóc khuyên bảo, Hoa Mãn Lâu chỉ biết, Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong đã trộm thư đi rồi.

Hoa Mãn Lâu quyết định thật nhanh, phân phó một tiếng: “Nguyệt Ảnh, con ở đây chờ, không được chạy loạn.” Liền sử dụng khinh công, thật nhanh chạy về phía thanh âm phát ra.

Y cùng Hoàng Dược Sư đã quen biết lâu, lại Hoa Mãn Lâu học thức phi phàm, trận thế trên Đào Hoa đảo Hoàng Dược Sư cũng từng cho y biết, bởi vậy, Hoa Mãn Lâu dễ dàng đi qua đó.

Lúc này Hoàng Dược Sư trong lòng một mảnh phẫn nộ.

Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong là đệ tử đã theo hắn thật lâu, là đệ tử hắn tâm đắc nhất, là đệ tử hắn để nhiều tình cảm nhất. Đối đệ tử hắn cũng không dấu giếm, chỉ là Cửu Âm chân kinh chỉ có hạ bộ, nếu luyện tập sẽ tẩu hỏa nhập ma, ngay cả Hoàng Dược Sư hắn với tu vi như vậy cũng không dám tùy ý luyện tập, huống chi lại là đệ tử của hắn.

Ai ngờ, ai ngờ……..

“Giỏi, giỏi, giỏi cho một Trần Huyền Phong, giỏi cho một Mai Siêu Phong, giỏi cho một đồ nhi ngoan!” Liên tục ba từ “giỏi”, lời nói mang đầy cuồng nộ bi thống, cơ hồ cứa vào lòng người từng đạo vết thương.

Hoàng Dược Sư chỉ cảm thấy lửa giận công tâm, lần trước Hoa Mãn Lâu cũng đã nói qua, Cửu Âm chân kinh có thể đẩy rất nhiều võ lâm cao thủ đến mất mạng, tất nhiên đối người trong võ lâm hấp dẫn, trong đó đòi hỏi người có tư chất yêu cầu rất cao, đây cũng là một thước đo nhân tính của con người.

Còn nhớ rõ lúc ấy trên Bách Hoa lâu, khói nhẹ lượn lờ quanh nam tử tuyết trắng ấy, hắn tự mình phẩm trà lài Hoa Mãn Lâu pha, nghe y đánh đàn. Hai người bàn luận về việc này, hắn hỏi: “Cửu Âm chân kinh này, phần trước là võ công bí hiểm, giờ ta chỉ có hạ bộ, ta đọc cho ngươi, ngươi có muốn nghe?” Hoa Mãn Lâu chỉ cười nhạt lắc đầu: “Võ công là để kiện thể phòng thân, ta hiện tại đã học đủ rồi. Hơn nữa ta võ công của mình còn học chưa xong.” Lời vừa dứt, lại nói: “Dược Sư, ngươi trời sinh tính kiêu ngạo bất tuân, vẫn còn hơi nóng nảy. Hiện giờ lời ta nói với ngươi, hãy nhớ kỹ.”

Hoàng Dược Sư cảm thấy sắc mặt y lúc đó thật nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm tuấn [nghiêm trọng, gay gắt], cũng ngồi thẳng lại.

“Dược Sư, giang hồ trùng điệp, khó thấy được nhân phẩm một người. Tham lam tất cả mọi người đều có, bảo vật bên cạnh, luôn không nhịn được muốn lấy.” Hoàng Dược Sư nghiền ngẫm cười, nói: “A Lâu, ngươi lo lắng có loại người như vậy ở bên người ta sao?”

“Dược Sư, cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy.” Hoa Mãn Lâu mỉm cười, lại nói: “Chỉ là, ta chỉ cần ngươi trong vài trường hợp, đừng có giận chó đánh mèo lên người khác.”

“Ngươi ám chỉ điều gì?”

“Ta ý gì cũng không có, chỉ là nếu lúc ấy bên cạnh ngươi là ta, ngươi giận chó đánh mèo, ta đánh không lại ngươi……..”

“Ai, Dược Sư, ngươi làm cái gì?” Chưa nói xong, liền đỡ lấy một kích vui đùa của Hoàng Dược Sư, hai người lại đứng lên luận bàn.

A Lâu, A Lâu, lời ngươi nói trở thành sự thật rồi, đứa nhỏ ta nuôi dưỡng lâu như vậy đã phản bội ta, những người khác thì sao?

Hoàng Dược Sư cắn chặt răng, ánh mắt hung ác đảo qua đám đệ tử, hắn tự nhận mình đối đãi đệ tử không tệ, quan tâm của hắn đổi lại hai kẻ phản bội. Muốn hắn thế nào chịu nổi?

Khúc Linh Phong chắn trước đám Lục Thừa Phong, Vũ Miên Phong, Phùng Mặc Phong ba người, nhìn hắn, nuốt nước miếng hoảng sợ kêu: “Sư phụ, đừng…….”

Tuy hắn không biết sư phụ muốn làm gì, nhưng nguy hiểm theo bản năng mà cảm nhận được, làm hắn chỉ có thể đứng lên che chở cho đám sư đệ phía sau, tuy rằng, hắn cũng rất sợ.

“Ta hiện tại đánh gãy chân các ngươi, xem các ngươi có dám làm những việc như thế.” Lời xong. Đi về phía bọn Khúc Linh Phong, sợ tới mức mặt mày tái nhợt, nhưng đối Hoàng Dược Sư kính sợ, bọn họ đều quỳ trên mặt đất cầu xin sư phụ chứ không bỏ chạy.

Lúc này Phùng Hành mang theo bụng bầu xông đến, xa xa kêu to: “Dược Sư, đừng làm vậy, Linh Phong bọn chúng vô tội.”

“A Hành, nàng đang mang bầu, trở lại phòng nghỉ ngơi, chuyện của ta, không cần nàng xen vào.” Hoàng Dược Sư ngữ khí âm trầm, không bởi vì Phùng Hành xuất hiện mà dừng lại.

Phùng Hành từ nhỏ thân thể đã yếu, nào có xông vào giang hồ, cũng không biết đến quy củ giang hồ, chưa từng nhìn thấy trường hợp như vậy, liền hoảng sợ đứng khóc. Nàng chưa từng nghĩ đến, người mà nàng chọn sẽ vì một bộ kinh thư mà trở nên cuồng nộ như vậy. Lại không nghĩ rằng, Hoàng Dược Sư bi thống điên cuồng, một bộ Cửu Âm chân kinh là một nguyên nhân, mặt khác, cũng vì bị đồ đệ mà mình nhất mực yêu thương phản bội mà đau xót.

Lúc này Hoàng Dược Sư không để ý tới lời khuyên can của Phùng Hành, tay đề lực, đánh mạnh về hướng chân Khúc Linh Phong. Một bóng trắng chợt lóe, nội lực từ ống tay áo phóng ra. Khúc Linh Phong lúc này mới thấy, giống như sống sót qua cái chết, kinh nghi bất định [kinh ngạc không tin], hô to: “Hoa tiên sinh, ngài sao lại ở đây.”

Bóng trắng đúng là Hoa Mãn Lâu, xa xa nghe thấy tiếng khóc y đã thầm nghĩ không tốt, trong lòng không khỏi ảo não mình đến chậm, vội vội vàng vàng tiếp một chưởng. Nhưng chưởng lực này là Hoàng Dược Sư đánh ra khi đã cuồng nộ, dù Hoa Mãn Lâu đã có chuẩn bị vẫn có chút không chịu nổi. Ngực y cuồn cuộn đau đớn, áp chế thứ chất lỏng đang đẩy lên trong cổ họng, nói: “Linh Phong, ngươi không sao chứ?”

“Linh Phong cùng các sư đệ tất nhiên không sao, nhưng Hoa tiên sinh, sư huynh sư tỷ lấy trộm Cửu Âm chân kinh, sư phụ rất tức giận……” Khúc Linh Phong nghẹn ngào, sư huynh sư tỷ phản bội, sư phụ bi thống cuồng nộ, hắn cũng không chịu nổi.

Hoa Mãn Lâu xoay người, hướng Hoàng Dược Sư nói: “Dược Sư, ta đáp ứng lời mời mà đến, lại không nghĩ lại xảy ra chuyện này. Linh Phong bọn họ thật sự vô tội, ngươi bình tĩnh lại một chút.”

“A Lâu, ngươi cũng biết có một Trần Huyền Phong, thì sẽ có người thứ hai, thứ ba xuất hiện không phải sao?” Hoàng Dược Sư rống giận, trên tay không ngừng đề khí, tiếp tục công kích bọn Khúc Linh Phong, muốn đánh gãy chân họ. Lúc này, Phùng Mặc Phong mới tám tuổi phản ứng lại, túm chặt tay áo Vũ Miên Phong khóc lớn.

Thực khổ cho Hoa Mãn Lâu, y vốn không nhìn thấy, hết thảy toàn bộ đều dựa vào thính giác, Hoàng Dược Sư võ công cao cường, mới đánh bừa một chưởng đã làm y bị nội thương, lúc này Phùng Mặc Phong khóc lớn, bình thường thì không sao, nhưng hiện tại làm nhiễu loạn thính lực của y, chiêu thức trở nên chậm lại, Hoàng Dược Sư bỏ qua ngăn trở của y, đánh về phía Lục Thừa Phong.

Hoa Mãn Lâu trở tay không kịp, đem cả người chống đỡ cho Lục Thừa Phong bên cạnh. Chưởng lực thật mạnh đánh trên người Hoa Mãn Lâu, dù y có nội lực hộ thân, cũng vẫn bị đánh tới ho ra máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.