Đào Hoa Mãn Lâu

Chương 14



Lục Thừa Phong kinh hãi, hắn thực kính sư phụ mình quá sâu, dù bị đánh nhưng cũng sẽ không oán hận, không nghĩ tới lần đầu gặp mắt, một câu cũng chưa nói, nam nhân này lại che chở cho mình.

Hoa Mãn Lâu tựa hồ cảm thấy hắn kinh hoảng, mỉm cười nói: “Không sao……” Nói chưa hết, khụ ra một mảnh vết máu đỏ tươi, mọi người kinh hãi.

“A Lâu!” Hoàng Dược Sư bi thiết kêu lên, hướng về phía y ôm lấy. Hắn cùng Hoa Mãn Lâu đánh nhau, phát tiết bi phẫn trong lòng, lửa giận dĩ nhiên cũng bị diệt một ít, đến khi phát hiện sắp đánh đến trên người Hoa Mãn Lâu, hắn thu chưởng không kịp, chỉ cảm thấy trong lòng một mảng hàn băng, giống như cả người bị dìm trong nước đá.

Một chưởng kia mạnh bao nhiêu dĩ nhiên hắn biết, cuối cùng có thu lại một chút độ mạnh, nhưng vẫn không phải mạnh bình thường.

Hắn cẩn thận đỡ Hoa Mãn Lâu, đem đầu y tựa vào vai mình, tay dò mạch trên cổ tay Hoa Mãn Lâu, trong lòng không khỏi một mảnh âm trầm, nội thương trầm trọng, kinh mạch hao tổn.

Thu tay, nhẹ nhàng ôm ngang y, xoay người rời đi.

Hoa Mãn Lâu gắt gao cầm tay hắn: “Nguyệt Ảnh……” Khó khăn nói ra một câu, lại ho ra một ngụm máu.

Máu tươi theo khóe môi chảy xuống, xiêm y tuyết trắng bị nhuộm hồng đến ghê người, Hoàng Dược Sư vội vàng điểm trụ huyệt đạo của y, nhẹ giọng an ủi: “A Lâu, đừng lo lắng, rất nhanh sẽ không sao.”

Hoàng Dược Sư dừng lại, xoay người phân phó: “Linh Phong, đưa Nguyệt Ảnh tới đây. Thừa Phong, ngươi theo ta chuẩn bị một số đồ dùng. Miên Phong cùng Mặc Phong, đưa sư nương các ngươi về phòng nghỉ ngơi, lần này tạm bỏ qua cho các ngươi, chờ A Lâu khỏe lên ta sẽ tìm các ngươi tính sổ. A Hành, nàng đi lại không tiện, mau trở về nghỉ đi.”

“Dược Sư, ta không sao, ta cũng muốn xem Hoa công tử.” Phùng Hành không phải ngu ngốc, nàng thậm chí còn là Giang Nam đệ nhất tài nữ, lần đó Hoàng Dược Sư cứu Hoa Mãn Lâu, hắn để ý tới y như vậy, nàng đã ẩn ẩn sinh ra tâm phòng bị. Hiện giờ Hoàng Dược Sư một cái liếc mắt cũng không nhìn đến thê tử kết tóc cùng hắn, làm bất an trong lòng nàng càng sâu.

“Không cần, nơi chúng ta chữa thương cần phải yên tĩnh, nàng vẫn nên đi nghỉ đi.” Dứt lời liền biến mất.

“Dược Sư………” Phùng Hành nhìn hai người càng ngày càng xa, trong lòng chỉ có thể an ủi chính mình, chồng mình là vì Hoa Mãn Lâu bị thương quá nặng nên mới đi nhanh như vậy, không phải vì nguyên nhân gì khác, liền cùng Vũ Miên Phong lôi kéo Phùng Mặc Phong vẫn còn đang khóc nức nở, xoay người đi vào nhà.

Nhưng là, hết thảy đều có thể như ý muốn không?

Trời biết……

Hoàng Dược Sư mang theo Hoa Mãn Lâu tới một trúc lâu. Trúc lâu hai tầng, đơn giản mà tinh xảo, vốn Hoàng Dược Sư là vì Hoa Mãn Lâu mới đặc biệt xây dựng, ngay cả A Hành cũng không biết đến nơi này. Lúc Hoàng Dược Sư xây nơi này, không biết vì sao, trong lòng không muốn bất kỳ ai biết tới nơi đào nguyên tiên cảnh này, cho dù là A Hành. Ai biết, lần đầu tiên tới, lại trong loại tình huống này.

“A Lâu, A Lâu, ngươi cố chịu đựng, không có việc gì.” Hoàng Dược Sư đem Hoa Mãn Lâu tới trên giường, tựa hồ như đang an ủi Hoa Mãn Lâu, lại như đang thuyết phục chính mình. Hoa Mãn Lâu có điểm muốn cười, không biết vì sao, chỉ là muốn cười.

“Dược Sư, ta không sao, ngươi xuống tay thật hung mãnh…… khụ khụ……” Hoa Mãn Lâu thản nhiên mỉm cười, ấn lấy tay hắn còn đang vận chuyển nội lực, tiếp tục nói: “Ngươi vẫn nhớ tình cũ, không thực sự xuống tay với chúng, bằng không…… khụ khụ…… Ta bây giờ không cần trị liệu, trực tiếp nằm xuống đất……”

“A Lâu, không được nói bậy……” Hoàng Dược Sư cảm thấy trong lòng giống như bị bóp chặt, vô cùng đau đớn.

“Dược Sư, Thừa Phong bọn họ, thật sự vô tội…… khụ khụ…… Dược Sư……”

“A Lâu, không nói nữa, chữa thương đã, có chuyện gì, chúng ta nói sau, được không?”

Hoàng Dược Sư lẳng lặng truyền nội lực vào cơ thể Hoa Mãn Lâu chữa trị phần kinh mạch bị thương tổn. Thật lâu sau, thu tay, ngồi một bên viết xuống phương thuốc, xoay ngươi giao cho Lục Thừa Phong vẫn một mực đứng đó, nhạt giọng phân phó: “Đi đem thuốc tới đây.”

Lục Thừa Phong sợ hãi nhìn hắn, liếc qua nam tử áo trắng đang nhắm mắt nằm trên giường, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, Hoa tiên sinh người tốt mệnh lớn, nhất định sẽ bình an vô sự.”

Hoàng Dược Sư ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, không lên tiếng.

Lục Thừa Phong xoay người đi lấy dược, nhanh đã đến cửa. Chỉ nghe Hoàng Dược Sư nhẹ giọng hỏi: “Thừa Phong, ngươi có hận ta không?”

Lục Thừa Phong xoay người, nam tử áo xanh đứng sừng sững bên giường, trong mắt giống như chỉ có một mình người áo trắng đang nằm trên giường kia, ánh mặt trời xuyên đến bóng lưng hắn, Lục Thừa Phong cảm thấy bóng dáng ấy đầy cô độc và bi thương, không khỏi mở miệng nói: “Sư phụ, là ngài đem con về đảo Đào Hoa, cho con một cái nhà để về. Sư phụ, con không oán ngài, không hận ngài, con biết trong lòng sư phụ rất đau, con biết cảm giác bị phản bội, bị vứt bỏ rất khó chịu, con biết, chúng con mấy huynh đệ đều rất kính yêu ngài.” Lục Thừa Phong hơi cười, nói, hắn cùng các huynh đệ đều là bị phụ mẫu của mình vứt bỏ, được Hoàng Dược Sư mang về, Hoàng Dược Sư đối bọn chúng rất tốt, cho dù là muốn mạng của chúng, chúng cũng nguyện ý, huống chi lần này chỉ là muốn đánh gãy chân……

“Thừa Phong, lấy thảo dược, đưa Nguyệt Ảnh tới đây.” Hoàng Dược Sư lại khôi phục bộ dáng ngạo nghễ, phân phó.

Lục Thừa Phong cúi đầu xưng “Vâng”, cũng thuận tiện ra ngoài. Trước khi ra, nhìn lại hình ảnh trong phòng, tất nhiên hiểu rõ.

Lục Thừa Phong, Khúc Linh Phong từ nhỏ đã sống trên đường phố, nhân sinh trăm sự, có cái gì chưa từng thấy? Chúng đều là những đứa nhỏ trưởng thành sớm, đối với việc lần này, tất nhiên là rất mẫn cảm.

Dược phòng, dược hương nồng đậm trong căn phòng nhỏ.

Lý Nguyệt Ảnh đôi mắt đỏ bừng nhìn hỏa lô suy nghĩ, sư phụ bị trọng thương, ngay trên địa bàn của bằng hữu, bị chính tri kỷ của mình đả thương, này có khác gì đang châm chọc? Vì thế, cho dù Lục Thừa Phong cùng Khúc Linh Phong nói thế nào, vẫn sống chết muốn đích thân nấu thuốc, cũng sống chết không để ý tới Khúc Linh Phong.

Cuối cùng, Khúc Linh Phong đáng thương hề hề đành phải ngồi xổm cạnh cửa, vẻ mặt cầu xin nhìn Lý Nguyệt Ảnh. Thế này, Lục Thừa Phong có chút cười khổ, nói: “Tam sư huynh, huynh như vậy, người ta chỉ càng thêm bực mình.”

Khúc Linh Phong trừng mắt nhìn sư đệ đồng dạng cũng bị đuổi ra của hắn, liếc mắt một cái, nói: “Vậy đệ nói phải làm sao?”

“Chờ đi!” Lục Thừa Phong nhún vai, buông tay nói.

Thật lâu sau.

“Sư phụ cùng Hoa công tử, huynh nói, là có chuyện gì?” Hạ giọng.

“Chính là như đệ thấy.” Khúc Linh Phong như trước ngắm Lý Nguyệt Ảnh, không quay đầu lại nói.

“Sư huynh, đệ hỏi huynh thật đấy.” Nóng nảy, thanh âm cũng trở nên hổn hển.

“Tiểu Tứ, chuyện của bọn họ, không cần lo đến.” Lần này, Khúc Linh Phong quay đầu lại thật sự nghiêm túc nói.

“Chuyện của bọn họ, chúng ta không thể quản, cũng quản không được. Hơn nữa sư phụ đã thành thân, nếu sư nương nghe được nàng phải làm sao? Sư phụ sao có thể bỏ vợ?”

“Tiểu Tứ, sư phụ cùng Hoa công tử hai người, trì độn giống nhau, nhất là ở phương diện tình cảm. Nếu sư phụ nhạy cảm, sâu sắc một chút, người sẽ lấy vợ sao? Sư phụ cần một người bầu bạn cả đời, không cần tam thê tứ thiếp. Cũng vì thế, bọn họ là tri kỷ, cũng chỉ có thể làm tri kỷ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.