Đào Hoa Mãn Lâu

Chương 34



Nguyệt Ảnh thấy bệnh tình của sư phụ dần ổn định, liền cùng Trần Huyền Phong gặp mặt, thuận tiện bàn chuyện của bọn họ.

Sau khi xuống núi, Nguyệt Ảnh đi thẳng tới Vạn Bân lâu. Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong lo lắng cho Hoa Mãn Lâu, dù sao cũng là kịch độc Triền Miên, hai người ở lại Vạn Bân lâu luôn, mỗi ngày chờ đợi, chỉ hy vọng có tin tức tốt. Hôm nay, rốt cuộc Nguyệt Ảnh cũng tới, hơn nữa còn mang tin tốt.

Mai Siêu Phong sau khi biết Hoa Mãn Lâu không sao liền khóc. Trần Huyền Phong vui mừng nói: “Nguyệt Ảnh huynh đệ, Hoa tiên sinh người tốt mệnh lớn, quả thực đúng vậy.”

“Đúng vậy, Phong đại phu là thần y, Vương Tiền Bối cũng không phải người thường.” Nguyệt Ảnh cũng tràn đầy vui mừng.

Ban đêm, trên một ban công của Vạn Bân lâu, Trần Huyền Phong bên cạnh mấy vò rượu, cùng Nguyệt Ảnh đối ẩm. Trước mặt hai người mấy vò rượu không. Trần Huyền Phong đã say, nhìn Nguyệt Ảnh vẫn rất tốt, liền nói: “Nguyệt Ảnh, ngươi, ngươi uống bao nhiêu vậy?”

“Không nhiều lắm, cũng khoảng hai vò lớn, bất quá rượu không mạnh lắm, sao vậy?”

Đây được xưng là rượu Thái Hồ Xuân mười chén là say……

Trần Huyền Phong nhìn Nguyệt Ảnh mặt không hồng, không nói gì.

Nguyệt Ảnh, ta về sau nhất định không mời ngươi uống rượu nữa.

Nguyệt Ảnh thấy hắn uống nhiều, biết trong lòng hắn có nỗi khổ, cũng chỉ đành khuyên bảo: “Trần đại ca, uống nhiều hại thân.” Trần Huyền Phong nhìn xa xa trời đêm, nói: “Nguyệt Ảnh huynh đệ, có phải hay không, con người không được phép phạm sai lầm, một khi sai, một khi làm sai, có phải hay không, không thể sửa lại, không thể trở về được nữa?”

Uống đến quên trời đất.

Nguyệt Ảnh lắc đầu, y biết nỗi lòng của hắn, nhớ tới lời dặn của sư phụ, ôn thanh hỏi: “Trần đại ca, nếu có thể quay lại, ngươi có làm vậy nữa không?”

Trần Huyền Phong cười khổ: “Lúc ấy là vì tò mò, ai biết bị Thừa Phong thấy được, chính mình liền, liền chột dạ bỏ chạy. Nếu lúc đó thành thành thật thật giải thích rõ ràng với sư phụ……” Lại uống một hớp rượu lớn, nói: “Đến bây giờ, rốt cuộc cũng hiểu vì sao sư phụ không cho chúng ta xem, bởi vì, bởi vì……” Trần Huyền Phong hốc mắt ửng đỏ, lại điên cuồng uống.

Nguyệt Ảnh nhẹ giọng nói: “Nếu có cơ hội, cho ngươi làm lại, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”

Trần Huyền Phong ngửa mặt lên trời hét lớn, nói: “Vĩnh viễn không phụ ân sư của ta.”

Nguyệt Ảnh lẳng lặng đưa ra một phong thư, mỉm cười nói: “Đây là do sư phụ ta viết, bảo ta đưa cho ngươi, khi Hoàng đảo chủ muốn động thủ với các ngươi, lấy bức thư này ra, bảo là do sư phụ gửi cho ngài ấy.” Đương nhiên mấy câu hỏi vừa nãy là để xem có thể hay không giao thư này cho Trần Huyền Phong.

Nguyệt Ảnh híp mắt, dốc ngược vò rượu uống, thở dài một hơi.

Ân, quả nhiên là một vò Thái Hồ Xuân là say.

Vì sao, thật đáng ghét, làm cho y nhớ tới Linh Phong. [sao ta có cảm giác muốn Nguyệt Ảnh làm công còn Linh Phong làm thụ nhỉ?…]

Quả nhiên, tâm sầu uống rượu, sầu càng sầu.

Rượu này thật sự không uống được.

Qua thời hạn một tháng, mỗi giờ Tý Hoa Mãn Lâu đã không còn đau đớn, Phong Lạc biết họ muốn rời đi, liền nghiêm túc nói: “Độc của ngươi cơ bản đã không còn việc gì. Nhưng Triền Miên quả thật là kỳ độc, độc tính dị thường. Bên trong thân thể ngươi vẫn còn tàn dư độc chưa tan, bình thuốc này cách hai ngày dùng một lần, thẳng đến khi dùng hết. Yên tâm, không lưu lại bệnh căn, ta ngay cả bệnh trước của ngươi cũng trị rồi.”

Hoa Mãn Lâu mỉm cười chắp tay: “Ngư Tử, ân cứu mạng, A Lâu vô cùng cảm kích, về sau nếu có việc, nhất định sẽ ra mặt tương trợ.”

Phong Lạc đỏ mặt phất tay, nói: “Ta chỉ thấy bệnh là trị thôi, sư phụ ta nói, lương y như từ mẫu.” Rồi sau đó nói thêm một chút cấm kỵ.

Hoa Mãn Lâu lại một phen cảm tạ, liền cùng Nguyệt Ảnh rời đi, cuối cùng, nói một câu đầy thâm ý: “Sau này gặp lại.”

Vương Duẫn Khanh sờ sờ mũi, cũng nói: “Sau này gặp lại.”

Lý Nguyệt Ảnh đồng tình nhìn Phong Lạc, thấy Phong đại phu không hiểu ý hai người, cũng theo sư phụ rời đi.

“Duẫn Khanh, sao ta cảm thấy ánh mắt Nguyệt Ảnh nhìn ta cứ là lạ?”

“Không có, là ngươi nghĩ nhiều thôi.”

“Lần đó ngươi cùng A Lâu nói gì vậy?”

“Khụ khụ…… lần nào?”

“Lần trước đó, ngươi cùng y chơi cờ.”

“Ngươi nghe được những gì?” Khẩn trương.

“Không có. Chỉ nghe thấy cái gì địa điểm thời gian.”

“Khụ khụ, không có gì. Chỉ là A Lâu muốn mời chúng ta tới Bách Hoa lâu của y làm khách, hỏi bao giờ thì được. Lạc Lạc, chúng ta đi dạo giang hồ được không?”

“Được, cùng đi.”

Nắm tay nhau, cùng cười, giống như cả trời đất cũng chỉ có người kia.

Đợi đến khi Hoa Mãn Lâu kể xong thì cũng đã tới giờ Ngọ. Hoa Mãn Lâu kể lại, tất nhiên cũng đã tỉnh lược một chuyện.

Hoàng Dược Sư nghĩ mà sợ, gắt gao ôm lấy Hoa Mãn Lâu, mạnh đến như muốn khảm người kia vào máu thịt của mình.

“Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa ta vĩnh viễn sẽ mất ngươi.” Hoàng Dược Sư thấp giọng nỉ non bên tai Hoa Mãn Lâu.

“A Lâu, A Lâu, ngươi không biết, không biết mình quan trọng với ta đến nhường nào. Nếu mất ngươi, hoặc là gặp lại, chỉ thấy được một khối bia mộ, ngươi nói ta phải sống tiếp thế nào? Làm sao sống được?”

“Dược Sư……” Hoa Mãn Lâu thở dài.

Hoàng Dược Sư ôm sát y, cảm nhận hơi thở ấm áp đó, mới dần bình tâm lại.

Người này, rốt cục cũng trở về cạnh ta.

“Dược Sư, huynh tìm được ta là bởi bọn Huyền Phong sao?”

“Ừ, may mắn, tìm được……”

Ngày đó, sau khi Nguyệt Ảnh cùng bọn Huyền Phong tách ra, Trần Huyền Phong mang Mai Siêu Phong rời khỏi Chu Tiên trấn, trên đường bắt gặp bọn cẩu quan cường thưởng dân nữ, liền ra tay giáo huấn. Vừa vặn đúng lúc Hoàng Dược Sư mang theo Linh Phong cùng tiểu Hoàng Dung đuổi tới đó, thấy Trần Huyền Phong, tất nhiên tức giận, lúc trước Hoa Mãn Lâu ở cạnh, hắn cũng không thèm đi tìm họ, nhưng gặp được, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hai nghịch đồ. Ai biết, lại có thư của Hoa Mãn Lâu, lại còn mới tách ra không lâu, không thèm hỏi, liền mang họ suốt đêm khởi hành tìm Hoa Mãn Lâu.

“A Lâu, ngươi ngay cả đồ đệ ta cũng không trốn, thậm chí còn vì chúng cầu tình. Lại trốn ta lâu như vậy……” Một ngụm cắn lên vành tai Hoa Mãn Lâu, cảm giác người trong ngực hơi hơi run rẩy.

“Ngươi nghĩ ta thấy chúng là sẽ đánh chết hay đả thương chúng sao? Chẳng lẽ tính cách ta bất thường đến vậy sao?” Lại một ngụm cắn lên môi y. Tuy rằng trong nháy mắt khi nhìn thấy chúng, hắn thực sự muốn làm vậy. Nhưng nhìn thấy chúng quỳ trên đất, tràn đầy hối hận gọi hắn sư phụ, hơn nữa, xem ra chúng cũng không lén học Cửa Âm chân kinh.

“Dược Sư, chúng ta nên xuống thôi.” Hoa Mãn Lâu mặt đỏ bừng đẩy Hoàng Dược Sư. Tuy rằng họ đều hiểu rõ tình hình, nhưng vẫn không nên để các đệ tử chê cười.

Chúng ta? Hoàng Dược Sư lần đầu tiên phát giác, mình nguyên lai lại thích từ “chúng ta” đến vậy, thực ấm áp.

Đợi đến khi hai người xuống đến lầu, Nguyệt Ảnh đang đuổi Khúc Linh Phong, nhưng Khúc Linh Phong lại cứ quấn lấy Nguyệt Ảnh, đáng thương hề hề nói: “Nguyệt Ảnh nhi, ta đau đầu……”

“Trước buông.” Nguyệt Ảnh thấy Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong nhìn tới, có chút xấu hổ.

Nhưng Khúc Linh Phong sống chết ôm chặt thắt lưng Nguyệt Ảnh, đầu tựa trên vai Nguyệt Ảnh, cọ cọ, hơi thở ấm áp phun bên tai, từng trận tê dại.

Nguyệt Ảnh nghiêng đầu tránh đi, nếu không ném được hắn ra, cũng không thèm để ý đến hắn nữa, tiếp tục làm việc của mình.

“Ư…” Nguyệt Ảnh kêu một tiếng đau đớn, Khúc Linh Phong cũng không thèm để ý, cúi đầu cắn một ngụm.

“Huynh là tiểu cẩu sao? Sao lại cắn người?” Nguyệt Ảnh trước bị hắn quấn chặt cứng không làm gì được, giờ lại bị hắn cắn, nhất thời tức giận.

Cắn?

Trần Huyền Phong chọn chọn mi liếc liếc Linh Phong một cái, cùng Mai Siêu Phong đang ôm đứa nhỏ nhìn nhau, rồi lại cùng quay ra nhìn chằm chằm Nguyệt Ảnh.

Nguyệt Ảnh bị nhìn cả người không được tự nhiên, Khúc Linh Phong trừng mắt lại với Đại sư huynh cùng Đại sư tỷ nhà mình, quay đầu lại dỗ Nguyệt Ảnh.

Cắn sao?

Hoa Mãn Lâu ngẫm nghĩ cười khẽ, con ngươi không nhìn thấy như có như không đảo qua Hoàng Dược Sư. Hoàng Dược Sư nắm chặt tay Hoa Mãn Lâu, đi tới, ho nhẹ một tiếng.

Hoàng Dược Sư đi vào, nhận được ánh mắt hoặc là ái muội, hoặc là kinh ngạc, Hoàng Dược Sư không thèm để ý, ân cần giúp Hoa Mãn Lâu rót trà, Hoa Mãn Lâu vẻ mặt bất đắc dĩ, biết nói thế nào cũng vô dụng, cũng mặc kệ hắn.

Đợi đến khi Hoàng Dược Sư ngồi vào chỗ của mình, tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn Trần Huyền Phong, thấy họ nhu thuận quỳ gối trước mặt hắn, trong lòng không khỏi thở dài, trên mặt vẫn không biểu hiện gì.

Hai đồ đệ này, là do hắn một tay dạy dỗ, cũng bởi vì chúng, A Hành chết, tiểu Hoàng Dung không có mẫu thân, tuy nói đây là lựa chọn của A Hành, nhưng việc này, vẫn ghi trên đầu họ.

Lúc đầu, hắn quả thực cuồng nộ, nghĩ muốn giết họ. Nhưng A Lâu một mực khuyên can, tuy nói không cố hết sức tìm chúng về, nhưng việc chúng làm trên giang hồ, hắn vẫn biết. Không làm bẩn thanh danh của Đào Hoa đảo, làm việc đều có phong cách của Đông tà hắn. Nhìn xem chúng cũng không có luyện Cửa Âm chân kinh, còn ngoan ngoãn nộp lại cho hắn. Nhưng vẫn khiến hắn quá thất vọng. Nhưng……

Tay căng chặt, Hoa Mãn Lâu yên lặng nắm tay hắn, Hoàng Dược Sư quay đầu, thấy Hoa Mãn Lâu mỉm cười với hắn, tràn đầy am hiểu. Hoàng Dược Sư trong lòng ấm áp, tay phóng một chưởng, một ngân châm cắm sâu vào cơ thể Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong.

Hoàng Dược Sư thản nhiên nói: “Phụ cốt châm, trong thời gian này, xem biểu hiện của các ngươi.”

Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong vui mừng quá đỗi. Vốn khi ở Gia Khánh, nhìn thấy Hoàng Dược Sư, hai người đã nghĩ sẽ phải chết dưới tay sư phụ, rồi nghĩ, được Hoa Mãn Lâu nói giúp, hẳn sẽ được giảm nhẹ, hủy võ công đuổi khỏi sư môn. Nhưng Hoàng Dược Sư chỉ dùng Phụ cốt châm, không hủy võ công, không trục xuất sư môn, tuy nói Phụ cốt châm phát tác thì tứ chi đau đớn, nhập vào xương tủy, nhưng so với những gì bọn họ nghĩ thật sự tốt hơn nhiều.

Hoàng Dược Sư chỉ hừ một cái, quay đầu.

Tới trưa, mọi người cùng ăn cơm.

Hoa Mãn Lâu thấy việc của họ đã sắp xếp xong, trầm ngâm một chút, quay ra hỏi Nguyệt Ảnh: “Ảnh nhi, hôm nay đã là ngày mười bốn, sắp mười một tháng tám rồi, chuyện chuẩn bị thế nào rồi?”

Tuy hỏi một câu không đầu không đuôi, nhưng Nguyệt Ảnh vẫn nghe hiểu, mỉm cười nói: “Bách Hoa lâu đã trang trí xong, một ít đồ lão Giang cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ thiếu mỗi tân nương tử……”

Nguyệt Ảnh còn chưa dứt lời, một tiếng vỡ thanh thúy vang lên, Hoàng Dược Sư bóp nát một cái chén, Nguyệt Ảnh bị sát khí của hắn ép nói không ra lời.

Lúc này, Khúc Linh Phong cũng kêu lên: “Nguyệt Ảnh, đệ muốn thành thân?” Không được, y là của hắn, y không thể thành thân.

Nguyệt Ảnh theo bản năng trả lời: “Không phải của ta, là của sư phụ……” Còn chưa nói xong, Hoàng Dược Sư đã kéo Hoa Mãn Lâu biến mất.

“…… bằng hữu.” Nguyệt Ảnh lăng lăng nhìn chỗ ngồi trống không trước mặt.

Sư phụ, thật có lỗi, như thế nào Hoàng đảo chủ còn không nghe hết câu đã bỏ chạy……

Sư phụ, con sẽ đun sẵn nước ấm cho người……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.