Hai người một đường chạy vội, khi tới đỉnh Hoa Sơn cũng đã chậm, mọi người đã bắt đầu luận võ, chính là đại hỗn chiến, có chút từng trải, cũng không tham dự, một bên tự tại đứng chờ, Hoàng Dược Sư tới bên bọn họ hội hợp.
“Dược Sư huynh tới chậm.” Hồng Thất Công cầm đả cẩu bổng lắc lắc, “Vị công tử này xem ra thân thủ không kém, là cao nhân môn hạ nào? Ngươi không giới thiệu chút?”
“Vị này là Hoa Mãn Lâu. Thất Đồng, vị thứ nhất bên trái là Chưởng môn Toàn Chân giáo Vương Trùng Dương, tiếp theo là Tây Vực Bạch Đà sơn trang Trang chủ Âu Dương Phong, bên cạnh chính là Đại Lý Đoàn hoàng gia, còn có người vừa cùng ta chào hỏi, là Cái Bang Bang chủ Hồng Thất Công.” Hoàng Dược Sư từ trái sang phải giới thiệu từng vị một cho Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu cũng cúi người hành lễ. “Đã nghe danh các vị đã lâu, tại hạ Giang Nam Hoa Mãn Lâu, gia sư không muốn Mãn Lâu nói ra, thỉnh các vị thứ lỗi.”
Mọi người lần lượt đáp lễ, ánh mắt đều hứng trí đánh giá Hoa Mãn Lâu, cảm nhận được ánh mắt mọi người, Hoa Mãn Lâu mỉm cười, lại khẽ nhíu mày, mấy người này ánh mắt như đuốc, không kiêng dè, hơn nữa hơi thở kéo dài mềm mại, thật không hổ là đại BOSS dưới ngòi bút của Kim Dung.
Chỉ là lần này tản ra từng trận ánh mắt ác ý, làm y ít nhiều có chút không thoải mái. Hoa Mãn Lâu tất nhiên yêu quý sinh mạng của bản thân, cho dù hiện tại có thêm ký ức của một kiếp, y cũng không muốn mất mạng vì những chuyện vớ vẩn.
Lúc trước y cùng Lục Tiểu Phụng tìm Tây Môn Xuy Tuyết, đều bởi vì sát khí nồng đậm kia mà chỉ đứng ngoài Vạn Mai sơn trang, buông tha cơ hội cùng Tây Môn Xuy Tuyết thăm Vạn Mai sơn trang. Giờ phút này trên đỉnh Hoa Sơn ngập tràn sát ý, vốn đã làm y không thoải mái, mà cỗ sát ý nồng đậm kia lại hướng về y, cái loại cảm thụ trực tiếp này làm y toàn thân cao thấp không thấy dễ chịu, giờ phút này lại không tiện nổi giận, nhưng y tự đáy lòng có chút hối hận vì tới đây.
“Hoa huynh đệ, tại hạ Âu Dương Phong xin được chỉ giáo.” Lời còn chưa dứt, Âu Dương Phong đã đánh tới, Hoa Mãn Lâu cảm thấy ánh mắt cùng lời nói kia không có ý tốt, quả nhiên, lúc này một trận gió thổi qua, lòng bàn chân dịch chuyển, phiêu phiêu bay lên, tay áo lộng gió chứa nội lực nhẹ nhàng phá giải một quyền kế tiếp của Âu Dương Phong, nhưng cũng làm Hoa Mãn Lâu phải lui một bước.
Tay áo tung bay, Hoa Mãn Lâu phân rõ vị trí âm thanh giúp y ra nhanh hơn một bước. Nội kình Âu Dương phong sắc bén, chiêu thức bức người, Hoa Mãn Lâu không thể không dùng toàn bộ tinh thần để ứng đối.
Nhưng là y vốn không nhìn thấy, địa hình Hoa Sơn lại phức tạp, mà nội lực chưa lành, chiêu thức sử dụng có chút ngập ngừng, dần sẽ có chút không chịu đựng nổi.
Hoàng Dược Sư lúc đầu không ngăn cản, một là bởi vì hắn chưa từng thấy thân thủ của Hoa Mãn Lâu, cũng muốn thử y, hai là không nghĩ tới, võ công Hoa Mãn Lâu cư nhiên còn hơn hắn nghĩ, không chút nào kém cỏi.
Điều này làm hắn có chút cảm giác phức tạp. Hắn vốn là người tự phụ, Hoa Mãn Lâu mù từ nhỏ, hiện giờ võ công so với bản thân hắn cũng không kém hơn là bao, như thế quả thật là một nam nhân hoàn mỹ, mắt không nhìn thấy, nhưng lại làm cho hắn bội phục không thôi, thật đáng tiếc.
Ngay tại thời điểm Hoàng Dược Sư không nhịn được định ra tay, Âu Dương Phong bỗng nhiên ngừng tay, nheo mắt nói: “Hoa huynh, mắt của ngươi……”
Hoa Mãn Lâu rộng rãi cười: “Âu Dương tiên sinh võ công quả nhiên rất cao, Mãn Lâu cam bái hạ phong. Mắt tại hạ không nhìn thấy đã là chuyện từ rất lâu trước. Tiên sinh không cần chú ý.”
Những người còn lại kinh hãi, họ nhìn hành động nói chuyện của Hoa Mãn Lâu, ngôn hành cử chỉ, đều không có cảm giác của một người mù. Chỉ thấy người thanh niên này bằng phong mà đứng, mặt mày mỉm cười, ôn nhuận như ngọc. Đôi con ngươi đen nhánh yên lặng nhìn ngươi, không gợn sóng sợ hãi, giống như thế giới trong mắt hắn chỉ là thoáng qua, không lưu lại một tia dấu vết.
Thấy Hoa Mãn Lâu như vậy, trong lòng Hoàng Dược Sư đột nhiên không vui. Nam Đế bỗng nhiên ha ha cười: “Quả nhiên là quân tử như lan, các hạ thật sự là anh hùng xuất thiếu niên.”
Hoa Mãn Lâu mỉm cười chắp tay thở dài: “Đoàn hoàng gia quá khen.”
“Sắc trời đã tối, chúng ta trước tìm một nơi nghỉ tạm đi.” Lời còn chưa dứt, Hoàng Dược Sư liền lôi kéo Hoa Mãn Lâu đi tới rừng cây.
Vương Trùng Dương sờ sờ mũi, thiếu niên anh hùng kia, nhân tài mỹ ngọc, khí chất ôn hòa, làm người ta ở bên y có cảm giác thật bình thản, khiến người sinh hảo cảm, ngay cả Âu Dương Phong cũng không tự giác thu liễm nóng nảy, hắn cũng muốn nói chuyện nha, nhanh như vậy bỏ chạy…… Lập tức, Vương Trùng Dương đuổi theo sau. Mặt khác, trong mắt mấy người kia hiện lên một mạt lấp lánh, cũng cùng đi tới.
Ban đêm, một nhóm lửa nhỏ cháy sáng trên đỉnh Hoa Sơn, bên cạnh còn nướng mấy con gà rừng thỏ hoang. Lúc này Hoa Sơn đã không còn như ban ngày ồn ào, người không đủ thực lực bị đào thải, còn lại một ít còn chưa chết tâm, nhảy nhót trong vở hài kịch này, không cam lòng mà vây quanh dưới chân Hoa Sơn.
“Mấy con ruồi bọ một mực đổi tới đổi lui, thật đáng ghét.” Uống rượu ban ngày mang theo, ngữ khí Hoàng Dược Sư nhưng thật ra lại không có chút không kiên nhẫn. (đừng hỏi tôi rượu chuẩn bị khi nào, bởi vì tôi cũng không biết. Nguyệt mỗ thét chói tai.)
Hoa Mãn Lâu chỉ cười cười không phản ứng, là Vương Trùng Dương cười tiếp lời: “Lời ấy sai rồi, Hoàng huynh võ công tất nhiên là cao cường, nhưng thiên hạ rộng lớn, tất nhiên có người mạnh hơn, nơi chốn lánh đời, như sư môn của Hoa huynh.”
Âu Dương Phong hừ một tiếng, ánh mắt qua lại đánh giá Hoa Mãn Lâu. Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ, trong lòng biết Âu Dương Phong để ý chuyện ban ngày đánh nhau, chỉ phải cười khổ nói: “Âu Dương tiên sinh, ban ngày tranh luận, thỉnh chớ chú ý.” Dứt lời, đem bình rượu bên người đưa qua: “Hiện tại hạ kính ngươi một ly, xem như nhận lỗi.”
Âu Dương Phong ha ha cười, trút rượu vào miệng, ánh mắt như lợi kiếm: “Các hạ thiếu niên anh hùng, thân thủ bất phàm, vì sao đến nay còn không nói ra danh hào?”.
Ở đây mọi người đối với đối phương đều xem như hiểu rõ, hơn nữa cũng dũng cảm hơn người, sẽ không che dấu thân phận, đối với xuất thân thần bí của Hoa Mãn Lâu tất nhiên là tò mò.
“Tại hạ đến đây cũng chỉ là ngẫu nhiên, gia đình thương nhân, phụ mẫu không bao lâu thì qua đời, để ta lại chịu tang.” Hoa Mãn Lâu mỉm cười, phong thanh nguyệt lãng, lòng trong sáng vô tư. Thấy Hoa Mãn Lâu không có ý định nói tiếp, mọi người tất nhiên thức thời, một lát nói sang chuyện khác.
“Nơi này đỉnh Hoa Sơn, cạnh có cảnh tuyết, lửa cao, mỹ thực rượu ngon.” Đoàn Trí Hưng một tay nhấc bình rượu, “Duy chỉ thiếu nhạc, đáng tiếc đáng tiếc.”
Hoàng Dược Sư bật cười: “Đoàn Vương gia chứ không phải thấy tiêu ngọc của ta bên cạnh, nghĩ muốn đùa ta.”
“Hoàng huynh là người cao nhã, bần đạo cũng muốn nghe.” Vương Trùng Dương mỉm cười vuốt cằm.
Hoàng Dược Sư cũng không từ chối, một khúc hào phóng, tầng tầng thay nhau nổi lên, kích động lòng người. Hết khúc, mọi người đều khen ngợi. Hoa Mãn Lâu vẫn biết Hoàng Dược Sư kỳ tài ngút trời, phương diện âm nhạc cũng cực kỳ suất sắc, hiện giờ xem ra, quả thực không giả. Y cũng cầm lấy sáo ngọc bên người, vuốt ve cây sáo, trong lòng cảm khái. Cây sáo này là huynh trưởng làm riêng vì y, vẫn luôn mang bên người, hiện giờ có nhìn vật nhớ người. Một khúc《 hồng đậu 》, uốn lượn khúc chiết, đầu khúc lưu chuyển thản nhiên mà gợi nỗi buồn nhớ nhà, cuối khúc khí phách hào hùng, dần dần hòa nhã, giống như trải qua đợt biến động hồng trần, duyên hoa lạc tẫn. [lạc tẫn: rơi rụng, sót thiếu]
Mọi người nói nói cười cười thật hợp ý. Đề tài chuyển thế nào, chưa từng nói đến Cửu Âm chân kinh.
Đêm dài, mỗi người tùy ý tìm một chỗ nghỉ. Hoa Mãn Lâu đi theo Hoàng Dược Sư đến một chỗ đất bằng phẳng, dựa vào đại thụ sau lưng, hơ lửa sưởi ấm. Hoàng Dược Sư nhìn y chằm chằm có điểm xuất thần. Ôn nhuận trên mặt, chỉ có ý cười thản nhiên, ôn hòa không dối trá, chiếu sáng cảnh vật xung quanh, lại có một loại bộ dáng xuất trần, như Phật tổ cười đón lấy hoa, phiêu nhiên thoát tục.
Hoàng Dược Sư nhíu mày, hắn không thích loại cảm giác ấy. Hắn muốn hiểu người này càng nhiều, càng nhiều…………
Loại tâm tình này thật kỳ quái, nhưng hắn không bài xích. Bên người quân tử ôn nhuận này, cao thượng như sen, không tia dối trá, hết thảy thành say mê. Y, rốt cuộc trước kia như thế nào?