Chăn đệm ấm áp, Quách Tĩnh mơ mơ màng màng, thực buồn ngủ, cọ cọ thứ ấm áp bên cạnh, rồi vừa lòng thở dài một tiếng, thực thoải mái ôm chầm lấy cái gối. Ôm gối ngủ tiếp, dọc đường đi thực mệt, cho dù Quách Tĩnh lớn lên ở thảo nguyên cũng không chịu nổi.
Nhưng là, không đúng, sao gối ôm lại phát ra tiếng? Còn có tiếng thình thịch giống tim đập?
Cơn buồn ngủ tán đi hơn nửa, mở to mắt, nhất thời ngây dại.
Trước mặt lộ ra khuôn mặt tuấn tú, cho dù không có biểu tình gì, nhưng hai mắt đầy mị lực ôn nhu nhìn mình, giống như muốn nhấn chìm cậu trong đó.
Quách Tĩnh không biết vì sao, đỏ mặt. Trên mặt nóng tới bốc hơi, sắp bị luộc chín rồi.
Cái miệng nhỏ nhắn mở ra, một màn tối qua tràn về trong đầu khiến cậu quay mòng mòng. Hôm qua tắm xong, đi dạo, sau đó thực mất mặt ôm lấy người ta khóc……
Sau đó, sau đó cư nhiên lại ngủ mất……
Quách Tĩnh mở to miệng, ngốc lăng, ngơ ngác.
Âu Dương Khắc thấy Quách Tĩnh như vậy, khóe miệng không khỏi cong lên, lại làm Quách Tĩnh bừng tỉnh.
Quách Tĩnh giờ đã hoàn toàn tỉnh ngủ, thấy tay chân mình ôm chặt cứng nam tử, đem người ta thành gối ôm, vội vàng đẩy ra, lui vào trong góc, đỏ mặt, muốn chui vào chăn trốn.
Ý cười trong mắt nam tử càng tăng thêm, ngồi dậy, vẫn ung dung nhìn người đang trốn trong chăn, miệng thì thào nói: “Mình chưa tỉnh ngủ, mình chưa tỉnh ngủ, nhưng sao trong mơ lại thật như vậy……”
Sờ sờ cằm, bộ dáng rất tốt, vẻ mặt đáng yêu, ngay sau đó liền nở nụ cười.
Nghe thấy tiếng cười, cả người Quách Tĩnh cứng đờ, chậm rãi chui ra khỏi chăn, khổ hề hề nhìn nam tử ngồi trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, khiến người ta rất muốn sờ véo mấy cái.
“Khụ khụ, hôm qua đã quấy rầy, quấy rầy ngài.” Quách Tĩnh dè dặt nói, lần này, ngay cả hai tai đều đỏ như sắp chảy máu.
“Không việc gì.” Nam tử sáng sớm thanh âm có chút khàn khàn, mang theo ý khiêu khích, nhưng là, Quách Tĩnh nghe không hiểu, cậu chỉ cảm thấy giọng người này thật đặc biệt.
Không khí nhất thời lặng ngắt, Quách Tĩnh trong lòng khóc thầm, phải nói gì đây.
Quách Tĩnh vội vàng tiếp lời: “Cái này, ta gọi Quách Tĩnh……”
“Tại hạ thấy cậu rất hợp ý, ta gọi cậu Tĩnh nhi được không?” Âu Dương Khắc cười đến nở hoa nha.
Tĩnh nhi? Hình như chỉ có mẹ cùng các sư phụ gọi mình như vậy, nhưng mình cũng không có lý do gì để từ chối, hơn nữa còn ôm người ta nguyên một đêm…… (Khụ khụ, đừng hiểu nhầm, đứa nhỏ này của bọn ta CJ)
Quách Tĩnh vô ý vò chặt chăn trong tay, nghĩ nghĩ một hồi, cũng gật đầu nói: “Được, Âu Dương thúc thúc.”
Âu Dương thúc thúc?
Một gáo nước lạnh đổ xuống. Âu Dương Khắc cảm thấy gân xanh đang giật giật, xoa xoa, có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Thúc thúc?”
Quách Tĩnh hoảng sợ, dè dặt nói: “Mẹ ta nói, phải gọi người lớn hơn mình mười tuổi là thúc thúc…”
………Âu Dương Khắc hết chỗ nói rồi, lúc này không thể không tâm phục khẩu phục, Quách mẫu giáo dục tốt cỡ nào, Quách Tĩnh đoán tuổi của người khác gần như không sai chút nào……
“Đệ bao tuổi?”
“Ta năm nay mười sáu.”
Vẫn không còn gì để nói. Vừa đúng một vòng, gọi thúc thúc vẫn là chấp nhận đi……
Có lẽ kinh nghiệm luyện ra khuôn mặt băng sơn mặt than của Âu Dương Khắc quá mức mạnh mẽ, cho nên hiện tại không ai biết nội tâm hắn đang sụp đổ cỡ nào.
Thúc thúc thúc thúc thúc thúc thúc thúc……
Giống y hệt thần chú niệm kim cô của Đường Tăng, làm đầu Âu Dương Khắc co rút đau đớn. Bề ngoài trẻ tuổi, so ra Âu Dương Khắc mới hai mươi tám, quang vinh giành được danh hàm thúc thúc. Một bên ai thán năm tháng tuổi trẻ của mình, Âu Dương Khắc cười khổ: “Tĩnh nhi, người giang hồ, không nhất thiết phải giữ đúng lễ tiết. Thật ra tuổi ta còn trẻ lắm, khụ khụ, đệ có thể gọi ta là Khắc.”
Quách Tĩnh cái hiểu cái không, nghĩ nghĩ, nhớ sư phụ có dạy là trên giang hồ xưng hô, xấu hổ chút —— chết rồi, lúc sư phụ dạy không chú ý……
Gọi Khắc hình như không ổn lắm…… Nhưng là, nhìn thấy ánh mắt Âu Dương Khắc đầy khát vọng, Quách Tĩnh vẫn gọi một tiếng ——
“Khắc.” Không biết vì sao, Quách Tĩnh rất là ngượng ngùng.
“Tĩnh nhi, vì sao lại buồn như vậy?” Xoa xoa đầu Quách Tĩnh, Âu Dương đau lòng nói.
“Đệ, đệ……” Quách Tĩnh đỏ mặt, nói thế nào, nên nói thế nào nhỉ? Quách Tĩnh cắn môi, không biết nói thế nào, cậu không muốn lừa người này.
Thấy Quách Tĩnh ấp úng, tâm tình Âu Dương Khắc lập tức ảm đạm, cũng đúng, hai người vừa quen nhau, sao có thể ngay lập tức nói ra tâm sự?
Vừa muốn xuống giường, lại cảm thấy tay áo như bị người khác kéo. Quay đầu vừa thấy Quách Tĩnh đang nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt có chút sốt ruột, mặt đỏ lên, nghiêm túc nói: “Đệ chỉ là nhớ mẹ thôi……” Nói xong muốn tự cắn lưỡi. Trong lòng Âu Dương Khắc không biết thế nào, cảm thấy rất ngọt ngào mà cũng phức tạp. Dưới ánh nến nhu hòa, Âu Dương Khắc ôn nhu nở nụ cười như xuân về, Quách Tĩnh hơi ngây người, tới khi cảm thấy tay Âu Dương Khắc xoa xoa đầu mình mới tỉnh lại.
“Đệ nha, nên cảnh giác với những người xung quanh……” Âu Dương Khắc than thở, sắc mặt phức tạp.
Quách Tĩnh ngượng ngùng, cúi đầu cười cười. Cậu tất nhiên biết phải cẩn thận, trên giang hồ có rất nhiều người xấu, tự biết chính mình ngốc nghếch, nhưng cảm giác của bản thân rất mạnh. Thấy Âu Dương Khắc, chỉ biết người này chắc chắn sẽ không tổn thương mình, cho nên lúc trước, cho dù nhóm sư phụ muốn đánh nhau với người ta, cậu cũng không cảm thấy căng thẳng lo lắng. Ánh mắt nhìn mình dịu dàng như vậy —— nam nhân này sẽ không thương tổn đến cậu.
Xuống giường rót trà đưa cho Quách Tĩnh. Quách Tĩnh nhận lấy chén trà ấm, có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn cười nói cám ơn, ngoài ra cũng không nói gì khác.
Âu Dương Khắc thấy cậu uống xong, đôi môi khô trở nên ướt át, nói: “Tĩnh nhi, giờ vẫn còn sớm, hay là ngủ thêm một lát đi?”
Lúc này, Quách Tĩnh mới nhớ ra mình ngủ trong phòng người khác. Nhìn bên ngoài một cái, vừa rồi không chú ý đến sắc trời. Hiện tại thật sự còn rất sớm, mới canh bốn, mình vậy mà đánh thức người ta dậy.
Đỏ mặt, Quách Tĩnh ngượng ngùng nói: “Thật có lỗi, phiền đến huynh, đệ trở về phòng rồi ngủ.”
Âu Dương Khắc khóe miệng hơi gợi lên nói: “Không sao, nhưng đêm dài nhân tĩnh, đệ cũng không nên làm phiền đến những người khác, phiền tới tiểu nhị. Cũng không phải nữ nhân, không nên câu nệ tiểu tiết, kệ đi.” Liền lôi kéo Quách Tĩnh cùng nằm xuống giường, nói: “Ngủ đi.”
Quách Tĩnh cũng chỉ là một thiếu niên, tính tình đơn giản, thấy Âu Dương Khắc nói vậy, chính mình là nam, cũng không thấy có gì nguy hiểm. Lại nói, nếu Âu Dương Khắc có mưu đồ gì, đã sớm ra tay khi mình đang ngủ lúc nãy. (Chỉ có thể nói, bạn nhỏ Quách Tĩnh rất thuần khiết)
Lẳng lặng quay về giường, mặt cậu vẫn cứ đỏ hồng, vừa nãy còn buồn ngủ, nhưng hiện tại lại hoàn toàn không ngủ được, Âu Dương Khắc nằm rất gần, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định.
Âu Dương Khắc nhíu mày, nghĩ nghĩ, nói: “Tĩnh nhi, đệ có thể nằm gần lại một chút, giường đủ lớn.”
“Nga, đệ, đệ biết rồi.” Dịch người gần một chút, dù sao vẫn rất mệt, Quách Tĩnh quay lưng về phía Âu Dương Khắc, ngủ.
Âu Dương Khắc nhìn đường cong lưng duyên dáng của cậu, có mềm dẻo của thiếu niên, cũng có cả cứng cáp của thanh niên, khí chất bất đồng, ngồi dậy trên giường. Hô hấp có chút dồn dập, cảm thấy một luồng khí nóng chạy khắp toàn thân, không khỏi cười khổ. Đúng là nam nhân a…… Nghe tiếng hít thở đều đặn của Quách Tĩnh, biết cậu đã mệt chết rồi mới có thể ngủ dễ dàng như vậy.
Ánh mắt nhu hòa của Âu Dương Khắc đột nhiên hiện lên một tia sáng như muốn cắn người.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu trên thân ảnh hai người đang ôm nhau ngủ trên giường. Quách Tĩnh hơi mở mắt, thật lâu chưa được ngủ ngon như vậy. Cọ cọ thân thể ấm áp phía trước, Quách Tĩnh đột nhiên cứng ngắc……
Đẩy ra khỏi cái ôm ấm áp kia, nháy mắt có chút không hiểu, đoạn ký ức tối qua lại quay lại trong đầu, vì thế, cái bọc đỏ rực tên Quách Tĩnh lại được sinh ra.
Trong lòng Quách Tĩnh rất là buồn bực. Trước kia cùng anh em kết nghĩa Đà Lôi ngủ cùng cũng đâu có như vậy, đâu có ôm người ta ngủ. Ai biết giờ cư nhiên lại ôm người ta ngủ những hai lần, chẳng lẽ trước kia tướng ngủ của mình không tốt, Đà Lôi sợ mình ngượng nên không nói?
Nhưng nhìn bộ dáng hào phóng của Âu Dương Phong, nói: “Người xưa vẫn luôn ngủ chung, đệ và ta nhất kiến như cố, cần gì phải để ý?”
Quách Tĩnh thế nào cũng không nghĩ thông, buồn rầu nhưng vẫn gật đầu, cong khóe miệng cười cười. Quách Tĩnh đơn thuần sau có thể nghĩ ra Âu Dương Phong thừa lúc cậu ngủ mà ôm lấy. Sau đó nụ hôn đầu của bạn nhỏ Quách Tĩnh, nụ hôn thứ hai của bạn nhỏ Quách Tĩnh, đến nụ hôn thứ N của bạn nhỏ Quách Tĩnh, lúc không biết gì bị người ta hoàn toàn chiếm hết.
Buồn cười nhìn thiếu niên thẹn thùng, Âu Dương Khắc thỏa mãn tối qua đã trộm ăn rất nhiều đậu hủ, vì thế vui vẻ nói: “Chúng ta trước xuống ăn sớm một chút đi.”
Quách Tĩnh gật gật đầu, nghĩ thầm người ta không để ý, mình cũng không cần quá để ý, liền đứng lên rửa mặt.
Đợi đến lúc Quách Tĩnh xuống lầu, Giang Nam thất quái cũng đã ngồi đó dùng bữa sáng. Chỉ là sắc mặt họ không tốt lắm, cau mày, cúi đầu nói nhỏ, thậm chí Quách Tĩnh đã tới rồi cũng không phát hiện.
“Các sư phụ, sớm an.” Quách Tĩnh nhu thuận chào.
Nhìn về phía cậu, Hàn Tiểu Oanh gật gật đầu, bảo cậu ngồi xuống. Quách Tĩnh còn chưa kịp nói lại chuyện tối qua đã bị lời mấy sư phụ làm quên mất.
“Để con đi trước một mình?” Quách Tĩnh ngạc nhiên.
“Đúng vậy, Tĩnh nhi, con cũng lớn rồi, chúng ta không thể lúc nào cũng kèm như vậy.”
Giang Nam thất quái buổi sáng dậy sớm, Hàn Tiểu Oanh lo Quách Tĩnh đi theo bọn họ phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, mã bất đình đề [ngựa không ngừng tiến tới, ý chỉ con người không ngừng tiến bộ], hiện tại cho tới ngày hẹn còn sớm, muốn để Quách Tĩnh nghỉ ngơi thật tốt. Ai ngờ, lần này lại làm họ lỡ mất một cơ hội, thời điểm đã sáng tỏ hết thảy, nhất thời chuy tâm đốn túc, hối hận không kịp.
Bảy người xuống ăn sáng sớm, nghe thấy cái gì Linh Trí Thượng Nhân, Sâm tiên lão quái đã thu thập đủ phần thượng kinh, lại nghe thấy một người nói: “Đã nhiều ngày trên đường gặp không ít hắc đạo, đều là người của Thiên thủ nhân đồ Bành Liên Hổ, nhất định là tụ hội trong kinh.” Kha Trấn Ác khuôn mặt nghiêm nghị lộ vẻ ghê tởm, biết Bành Liên Hổ là hãn phỉ vùng Hà Bắc Sơn Tây, hắn có nhiều lâu la, thanh thế lớn, làm việc tàn độc, giết người như ma. Lòng thầm nghĩ không tốt, nhiều kẻ ác tụ tập ở Kinh Bắc như vậy, nhất định có mưu đồ, gần tới ngày họp mặt, quay lại nhất định là không kịp.
Vì thế mấy người liền đưa ra đối sách, để Quách Tĩnh tới Gia Khánh trước, Chu Thông cũng nói: “Tĩnh nhi cũng đến lúc nên đi một mình rồi.”
Quách Tĩnh nghe thấy phải tách ra với nhóm sư phụ, lưu luyến không rời, Kha Trấn Ác răn dạy: “Lớn như vậy rồi, đừng như đứa nhỏ.”
Chu Thông nói: “Ước hẹn luận võ ở Gia Khánh, chúng ta không cần nhắc lại, nói tóm lại, giữa trưa ngày hai tư ba tháng nữa, con phải tới Túy Tiên Lâu phủ Gia Khánh, chuyện này không thể thất ước.” (trích nguyên tác)
Cuối cùng, Hàn Tiểu Oanh đưa cậu một túi bạc to, nói: “Tĩnh nhi, thời gian này con có thể đi tới những nơi khác để học hỏi kinh nghiệm, ngắm một chút cảnh sắc Trung Nguyên, nhưng tuyệt không được thất ước.” Xong còn vỗ vỗ tay cậu trấn an.
Quách Tĩnh cảm kích nhìn nàng, gật gật đầu. Hàn Tiểu Oanh từ lúc thành thân tới nay, vẫn chưa có con, Trương A Sinh yêu nàng như vậy, sao có thể nặng lời? Vợ chồng hai người đều coi Quách Tĩnh như con mình.
Sau một hồi từ biệt, Giang Nam thất quái vội vàng rời đi. Nhìn theo bóng của họ, trong lòng Quách Tĩnh một trận buồn bã.
Xoay người đi vào, thấy hai người đang ngồi trên bàn hướng phía mình cười.