Đào Hoa Mãn Lâu

Chương 50



Trung đô Bắc Kinh, đây là kinh thành nước Đại Kim là nơi danh thắng phồn hoa đệ nhất thiên hạ lúc bấy giờ, cho dù là cựu kinh Biện Lương hay tân đô Lâm An của Đại Tống cũng không bằng. Quách Tĩnh lớn lên ở vùng đại mạc hoang vu, đã khi nào thấy qua cảnh tượng như vậy? Chỉ thấy lầu hồng gác vẽ, cửa đỏ rèm thêu, xe lăn ngựa phóng huyên náo phi thường. Quầy cao tiệm lớn, đều bày hàng hóa quý báu, trà đình tửu ***, chỉ thấy khách khứa giàu sang, đúng là màu sắc đầy ngõ, đàn sáo vang trời, ánh vàng chói mắt, gấm lụa bay hương. Quách Tĩnh nhất thời hoa cả mắt, hưng phấn kéo Âu Dương Khắc chạy khắp nơi, trái xem phải ngó, Đông nhìn một cái Tây nhìn một cái. Âu Dương Khắc ánh mắt sủng nịnh để cậu tùy ý kéo mình đi, một bên nhỏ nhẹ trả lời mấy câu hỏi của Quách Tĩnh, một bên nắm chặt tay cậu.

Độc trong người Âu Dương Khắc chưa giải hết, hơn nữa tâm thần không yên, mới nhất thời không chú ý, để trúng gió độc ngã bệnh. Sau được Hoa Mãn Lâu cũng Hoàng Dược Sư cho thuốc, Âu Dương Khắc ngay lập tức tốt lên, hai người một đường đi tiếp, rốt cục cũng tới Trung đô.

Dùng xong cơm trưa, Quách Tĩnh cùng Âu Dương Khắc lững thững đi dạo.

Đi được nửa ngày, bỗng nhiên nghe thấy người trước mặt một trận huyên náo, khen ngợi không ngớt, xa xa nhìn lại, thấy một đám đông xúm xít, không biết đang xem gì.

Quách Tĩnh kéo kéo Âu Dương Khắc, hắn rất phối hợp cong thắt lưng, cúi đầu, hơi thở nam tính phả trên mặt, mặt Quách Tĩnh đỏ bừng.

“Khắc ca ca, chúng ta có đi xem không?” Quách Tĩnh cúi đầu, cậu biết biểu hiện của cậu rất kém, hơn nữa ánh mắt *** lão bản nhìn cậu như nhìn thấy một con tiểu thỏ, tuy cậu đúng là vậy, nhưng Âu Dương Khắc vẫn đi cùng bên cạnh, trên mặt vẫn luôn tươi cười, không có ghét bỏ cậu, thấy Âu Dương Khắc chân thành như vậy, cậu, có chút tự ti.

“Được, Tĩnh nhi thích thì đi thôi.” Lại một câu như vậy, Quách Tĩnh bỗng cảm thấy tức giận, trong lòng buồn phiền, hướng về phía hắn nói một câu: “Đệ thích, vậy huynh thì sao?” Lời vừa nói ra, hai người đều có chút giật mình.

Quách Tĩnh lời vừa khỏi miệng cảm thấy không tốt, túm góc áo, cắn môi, quay đầu đi vào trong đám người.

Âu Dương Khắc chớp mắt, cười vui vẻ. Tĩnh nhi quan tâm tới tâm tình của hắn, xem như có tiến bộ, hắn rất là cao hứng, cả lòng đầy vui vẻ chen vào đám người tìm Quách Tĩnh, bỏ qua tiếng cười to quen thuộc trên lầu hai.

Hừ, đúng là nghiệt duyên, dọc đường đi luôn đụng phải hai người kia. Nhất định là ông trời trừng phạt hắn không thắp hương.

Quách Tĩnh vào tới bên trong, mặt vẫn đỏ đến dọa người……

Vỗ vỗ khuôn mặt, mặc kệ, đem lực chú ý chuyển đến chuyện trước mắt.

Chỉ thấy chính giữa cắm một ngọn cờ trắng viền đỏ thêu bốn chữ vàng “Luận võ kén rể”. Một thiếu nữ áo đỏ cùng một thiếu niên mặc cẩm y đang đấu võ. Cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, duyên dáng yêu kiều, mặc dù trên mặt có vẻ phong trần, nhưng là mắt ngọc mày ngài, dung mạo xinh đẹp. Công tử ước chừng mười tám mười chín tuổi, phục sức hoa lệ quý giá, nhân phẩm tú nhã [xinh đẹp nho nhã], phong thần tuấn lãng. Hai người ngươi tới ta lui, quyền qua cước lại.

Quách Tĩnh xem đến mê mẩn, phía sau thanh âm trầm thấp của Âu Dương Khắc gọi cậu, cậu cũng chỉ hai tai đỏ lên, không quay đầu lại.

Âu Dương Khắc thú vị nhìn vành tai đỏ ửng xinh đẹp kia, đem lực chú ý dời đến đài luận võ. Lúc này vị công tử kia đã thuận tay đem cô gái ôm vào ngực, cô gái xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, thấp giọng năn nỉ: “Mau buông ta đi.”

Công tử kia cười nói: “Ngươi gọi ta một tiếng thân ca ca ta sẽ để ngươi đi!”

Cô gái giận y khinh bạc, cố sức giãy dụa, nhưng tay công tử kia ôm chặt, sao có thể giãy ra?

Cô gái phi chân hướng vào huyệt Thái Dương của công tử đá. Công tử kia buông tay phải ra, giơ tay gạt một cái, cổ tay móc lại đã bắt được chân của nàng. Cố sức giật chân lại, chiếc giày thêu hoa hồng bị tuột ra nhưng cũng thoát khỏi vòng tay y. Công tử kia cười hì hì, làm bộ ngửi giày.

Lúc này đại hán bên kia đối công tử nói: “Chúng ta trụ ở Cao Thăng khách *** tại phía Tây thành, chúng ta tới đó nói chuyện đi.” Công tử kia nói: “Nói chuyện gì? Tuyết rơi rồi, ta phải về nhà.” Đại hán ngạc nhiên nói: “Ngươi đã thắng tiểu nữ, tất nhiên là đem tiểu nữ gả cho ngươi, chuyện chung thân đại sự, sao có thể nói qua cho xong?”

Công tử kia cười ha ha, nói: “Bọn ta chỉ là đùa chơi bằng quyền cước, kể cũng hay. Còn chiêu thân sao, đa tạ.” Mục Dịch tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhất thời không nói nên lời, túm tấy áo của công tử, công tử vận lực hất tay hắn ra, hai người liền bắt đầu giao thủ.

Quách Tĩnh cắn răng, có chút sốt ruột. Âu Dương Khắc nhìn Quách Tĩnh, lại như được mở mang tầm mắt nói: “Như vậy không hẳn không tốt.” Thấy Quách Tĩnh quay đầu kinh ngạc trừng hắn, nói tiếp: “Nam tử kia quần áo hoa lệ, vừa nhìn đã biết là con nhà phú quý, ở đây có mấy nhà phú quý không quan hệ tới hoàng thân quốc thích?” Thấy Quách Tĩnh lăng lăng nhìn mình, một bộ khó hiểu, Âu Dương Khắc dịu dàng xoa tóc cậu, nói: “Đệ không cần hiểu, chỉ cần nhớ kỹ họ môn không đăng hộ không đối là được.” Quách Tĩnh đơn thuần, lớn lên ở đại mạc, tính tình hào sảng phóng khoáng, làm sao hiểu mấy chuyện vòng vòng vèo vèo này.

Hán tử cùng công tử giao thủ, công tử tuổi trẻ, mắt thấy không tránh được một chưởng, trong lòng sinh hung ác, hai tay nhanh như chớp, mười ngón tay đâm vào hai tay trái phải của Mục Dịch, rút ra, cả mười ngón đã đẫm máu.

Người vây quanh xem kinh hô, cô gái vừa tức vừa vội, vội đến đỡ phụ thân, kéo vạt áo phụ thân xuống để băng lại.

Ở tửu lâu bên cạnh, vị trí lầu hai vừa vặn có thể quan sát trận luận võ bên dưới, một người di một tiếng, sắc mặt hơi trầm xuống, người còn lại kỳ quái hỏi: “Dược Sư, làm sao vậy?”

“A Lâu, thiếu niên kia biết Cửu Âm chân kinh. Quyền pháp y sử dụng chính là quyển hạ, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.”

“Cái gì?”

“Việc này ta sẽ điều tra rõ ràng.”

“Chỉ mong.”

“Hiện tại xem diễn hết trước đi.”

Khuôn mặt ngọc ảm đạm, cô gái chăm chú nhìn vị công tử kia, lấy dao găm trong áo hướng vào ngực chính mình, Mục Dịch kinh hãi, lấy tay chặn lại, cô gái không kịp thu lại, đâm vào tay cha mình.

Quách Tĩnh thấy việc bất bình, làm sao có thể nhẫn nại? Mặc kệ Âu Dương Khắc kéo lại đằng sau, liền xông ra ngoài. Âu Dương Khắc nhìn tay mình bị đẩy ra, không khỏi lắc đầu cười khổ, nhìn thiếu niên đang đứng trên đài kia, cười thư thái, người trong sạch không sợ phiền toái như vậy, mới là người hắn yêu.

“Ngươi không nên làm như vậy.”

Quách Tĩnh lúc này đã đang cùng công tử kia cãi nhau. Công tử thấy cậu ăn mặc quê mùa thô sơ, nói chuyện lại bằng khẩu âm phương nam, bắt chước ngữ khí của cậu giễu cợt: “Vậy thế nào mới tốt?” Bọn thủ hạ đằng sau đều cười giễu cợt.

Ánh mắt Âu Dương Khắc trầm xuống, Bạch Đà sơn trang của hắn từ xưa đến nay chính tà khó phân biệt, cho dù là người trong trang làm sai cũng phải do chính trang chủ trừng phạt, không tới phiên người ngoài nhúng tay vào, hiện giờ người trong lòng hắn bị kẻ khác khi dễ, trong lòng lửa giận rầm rầm bùng lên.

Mục Dịch thấy Quách Tĩnh khẳng khái trượng nghĩa, biết cậu là một thiếu niên chính trực, nghe lời cậu nói, hiển nhiên là người thuận hậu tự đáy lòng, hoàn toàn không hiểu rõ sự đời, lập tức chen vào, nói: “Tiểu huynh đệ, đừng để ý đến y, chỉ cần ta còn một hơi, cừu này không thể không báo.” Lại cao giọng nói: “Này, ngươi để lại tính danh.”

Công tử kia cười nói: “Ta nói rồi không gọi ngươi nhạc phụ, ngươi hỏi tính danh ta làm gì?”

Quách Tĩnh giận dữ, tiến lên nói: “Ngươi đem giầy trả lại cô nương kia.”

Công tử giận nói: “Không trả, ta cứ không trả, liên quan gì đến ngươi.” Thấy Quách Tĩnh vẫn còn đứng đấy, chính mình cũng không rời đi được, nhất thời giận dữ, xông tới cho cậu một bạt tai.

Ai ngờ tay vừa giơ lên, đã bị người bắt lấy, không thể động đậy. Bên tai thanh âm trầm thấp vang lên: “Đánh nhau cũng được thôi, nhưng phải nhìn rõ là ai có thể đánh, ai không thể động vào.”

Âu Dương Khắc vẫn luôn theo dõi Quách Tĩnh, thân thủ công tử này tuy kém hắn rất nhiều, nhưng thấy ánh mắt y cơ trí, liền biết người này nhất định phải đề phòng —— quả nhiên, thấy y bỗng nhiên muốn đánh Quách Tĩnh, Âu Dương Khắc làm sao cho phép, liền xuất một Tiểu cầm nã thủ, túm chặt lấy tay công tử kia.

Phản ứng của Quách Tĩnh nhưng lại rất thú vị, đầu tiên là vui mừng, sau đó lại đỏ mặt cúi đầu, giống như xem xét lại mình, lại vui vẻ vì hắn tới cứu cậu, tự kiểm điểm sao chính mình lại không cẩn thận rồi? Âu Dương Khắc nhìn thấy, trong lòng không khỏi cảm thán, trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào.

Công tử vừa sợ vừa giận, giãy quát: “Ngươi là ai, muốn chết sao?” Thân thủ muốn thoát ra, Âu Dương Khắc cũng không muốn nghĩ nhiều, buông tay, đứng cạnh Quách Tĩnh, chiếc giày thêu trong áo công tử bị hắn rút ra, ném trả cô gái.

Mục Dịch thấy giầy thêu đã được trả lại, mấy người vây quanh cũng càng ngày càng nhiều, gió tuyết đã lớn dần, nhưng mọi người thấy có trò hay để xem vẫn không dời đi. Mục Dịch hành tẩu giang hồ, biết cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt, nhiều người như vậy sẽ kinh động quan phủ, nhưng lúc này đám người quá nhiều, muốn đi cũng không được, hơn nữa trong đám người đứng xem đánh nhau có cả võ lâm nhân sĩ, giang hồ hiệp khách, hoặc là thấp giọng nghị luận, hoặc lại ngưng thần quan sát, sợ là sẽ phiền toái. Không khỏi nhìn về phía nam tử áo trắng, xem ra ở đây người có thể dựa vào, chỉ có nam tử này.

Công tử kia vừa sợ vừa giận, cũng là người có mắt, biết đối phương khó chọc vào, lấy đồ trên người mình như không, muốn làm mình bị thương cũng thực dễ dàng, nhưng cứ như vậy rời đi lại không cam lòng, tròng mắt đảo qua đám người, bỗng thấy mấy người đứng giữa mấy tên tùy tùng, trong lòng thầm mừng.

Mục Dịch nhìn qua, chỉ thấy ba dị nhân tướng mạo quái dị, dáng người so với người xung quanh cao hơn một cái đầu. Một ở giữa, tuổi trẻ tóc bạc, người thứ ba tướng ngũ đoản [thân ngắn, chân ngắn, cổ ngắn, mặt ngắn, đầu ngắn], trong mắt có tia đỏ, ánh mắt như điện. Âu Dương Khắc âm thầm đánh giá, chau mày, ba người này, xem ra đều là kẻ bất hảo.

Một gã tôi tớ nói: “Thượng Nhân, người xem xem, Tiểu vương gia thất thủ, cứ vậy sẽ bị thương, người hầu chúng ta chắc chắn không sống nổi.” Mục Dịch vừa nghe đã thấy kinh hãi, xem ra lần này lớn chuyện rồi.

Âu Dương Khắc liếc mắt, nói: “Linh Trí Thượng Nhân, Tham Tiên Lão Quái, Bành Liên Hải.” [Tham Tiên Lão Quái là ai bạn chịu, tìm trong wiki AHXĐ không thấy, còn Bành Liên Hải có lẽ là Bành Liên Hổ, vì trên QT ghi là Hải nên giữ nguyên]

Mấy người kinh hãi, nhìn kỹ qua, không khỏi kinh hô: “Là ngươi?”

Lúc ấy, xảy ra dị biến, Bành Liên Hải quay về phía họ, trên mặt vẫn còn vết chưởng đỏ tưởi. Âu Dương Khắc cùng Quách Tĩnh cảnh giác, một mực theo dõi hắn.

Bành Liên Hải nhưng lại không để ý tới họ, đi thẳng tới trước mặt mấy người, hướng khuôn mặt tú lệ, mỹ nhân khí chất cao nhã, còn không kiền không tịnh mắng: “Xú bà nương, sao ngươi lại ở đây?”

Mỹ nhân che miệng cười, nhẹ nhẹ nhàng nhàng tránh đi, không biết thế nào, đứng bên cạnh Quách Tĩnh nói: “Lại gặp rồi, Quách đại ca.” Thấy ánh mắt nghi hoặc của Quách Tĩnh, thản nhiên cười: “Ta là Hoàng Dung.”

Quách Tĩnh giật giật khóe miệng, Hoàng Dung cậu biết, là, là nữ? Âu Dương Khắc lên tiếng, thuận tay kéo người trong lòng về bên cạnh, giấu đi. Xem ra hôm nay không tốt không được, vẫn nên giúp người đi. Còn nữa, có hai người đang ngồi trên lầu xem diễn kia, họ muốn chết cũng không được.

“Cô, cô là Hoàng Dung?” Quách Tĩnh đỏ mặt, nhớ tới mình từng cầm tay nàng, ra là một cô gái, khó trách tay lại mềm như vậy……

Vừa định quay người nhìn Âu Dương Khắc vẫn bình tĩnh, đem Quách Tĩnh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình kéo sang một bên, lúc này, một thanh âm với lực xuyên thấu cực mạnh vang lên, khiến người xung quanh đó không khỏi phải bịt tai lại.

“Dung tỷ tỷ ”

Hoàng Dung cả người run rẩy, kinh dị nhìn về hướng tiếng kêu: “Phong Quân?”

Chỉ thấy một thiếu niên mới mười hai tuổi đang chạy thật nhanh tới, lúc mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, thiếu niên đã ở trước mặt họ, nụ cười tươi vui, mắt to trong suốt, làm người ta thế nào cũng không ghét cậu được.

Công tử kia nhìn một đám người thầm kinh hãi, tốc độ nội lực như vậy, xem ra lại là một cao thủ. Vốn nghĩ chỉ có Âu Dương Khắc cùng Quách Tĩnh hai người, chỉ cần mấy người kia là được, ai biết lại tới thêm hai cường viện. Thiếu niên cùng mỹ nhân kia, đều không phải loại tầm thường. Sắc mặt Tham Tiên Lão Quái cùng Bành Liên Hải thâm trầm.

Chỉ thấy thiếu niên đi tới trước mặt Hoàng Dung, kéo tay nàng, giống như con cún nhỏ bị đá đi, không dám gọi, chỉ ẩn nhẫn nhìn nhìn, hu hu nói: “Dung tỷ tỷ, tỷ sao không đợi ta? Đợi ta đi cùng, ta có gì không tốt chứ, có thể mang đi khắp nơi, có thể nấu cơm,… (Tỉnh lược mấy trăm từ)……”

Hoàng Dung mắt trợn trắng, vỗ vỗ cái đầu trên vai nàng nói: “Ta không muốn bị người khác gọi là luyến đồng, tiểu đệ đệ.” Một lời xuyên tâm, Phong Quân cầm mấy mảnh vỡ trong lòng, ai oán, vì sao mình không sinh sớm vài năm chứ?

Phong Quân mặt sắp khóc, nhưng liếc mắt thấy ngọc bội lộ ra một nửa  của Âu Dương Khắc, ánh mắt lóe lên, nhìn về phía Âu Dương Khắc nói: “Ngươi là người Tây Vực? Họ Âu Dương?”

Âu Dương Khắc thu hồi ánh mắt, nhìn thiếu niên vẻ mặt so với vừa rồi khác một trời một vực, trong lòng đã xác định vài phần: “Ngươi là người của Phong cốc? Tên Phong Quân?”

Thấy thiếu niên gật đầu, nhân tiện nói: “Hai thúc thúc của ngươi đang ở lầu hai tửu lâu bên kia, hẳn là thấy chúng ta. Chúng ta cùng tới đó gặp đi, không cần tham chiến.” Nhìn về phía Mục Dịch nói: “Cùng đi đi. Chính là ở tửu lâu bên kia.”

Mấy người đang khe khẽ bàn luận, công tử kia nhất thời rất tức giận, Bành Liên Hải gặp lại cừu nhân, nhưng không cùng đẳng cấp, liền hướng phía Hoàng Dung, muốn hảo hảo trả thù một chút.

Âu Dương Khắc đi trước, hướng mọi người nháy mắt, liền tán đi bốn phía. Âu Dương Khắc tất nhiên đi cùng Quách Tĩnh, Hoàng Dung lại đi cùng thiếu nữ áo đỏ, Mục Dịch đi cùng Phong Quân, tách ra đi. Công tử kia ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ đến mấy cao thủ này sẽ tách ra, ngây người, nhất thời tức giận quát, gọi bọn gia đinh vây quanh, đám gia đinh nhiều người, hơn nữa võ công Mục Dịch cùng cô gái không quá cao, Quách Tĩnh cũng chưa hoàn hồn —— vốn định đánh một trận, mấy người ngay lập tức bị vây lấy, tình hình hết sức căng thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.