Đào Hoa Mãn Lâu

Chương 61



Hoa Mãn Lâu ngồi ngay ngắn trong phòng, vuốt một vò rượu, mở ra. Dần dần, trong phòng tràn ngập mùi rượu hòa lẫn hương hoa.

Vò Bách Hoa Tửu này, là y cùng Hoàng Dược Sư nấu ra, ở thế giới này chỉ có duy nhất hai vò Bách Hoa Tửu. Bách Hoa Tửu làm không khó, chỉ có nguyên liệu là khó kiếm, hơn nữa dược liệu bên trong nhiều khi phải trả rất nhiều tiền mới có được, tốn nhiều thời gian, rất gian nan, trước kia ở Hoa gia còn phải hao phí rất nhiều dược liệu, tinh lực cùng tiền tài, hàng năm mới tạo ra được mười vò Bách Hoa Tửu.

Hoa Mãn Lâu ngửi thấy mùi hương xa lạ mà quen thuộc, bỗng nhiên nhớ tới. Trước kia khi còn ở đó, Bách Hoa Tửu bình thường vừa mới ủ xong, đã bị Lục Tiểu Phụng trộm mất, khi đó, mỗi lần đến lúc ủ xong, y liền trộm đem một vò rượu giấu ở chỗ khác, mới không bị độc thủ của Lục Tiểu Phụng chạm tới. Sau đó đợi đến khi nam tử như băng tuyết kia đến tìm y, mới đem vò rượu ra cho hắn.

Nhớ khi đó, năm tử như tuyết kia, cũng hẳn là giống Lục Tiểu Phụng, tìm y khắp nơi đi. Nghĩ, trong lòng, là tưởng niệm cùng nồng đậm áy náy.

“Ai, Tây Môn, Lục Tiểu Phụng, chén này, kính các ngươi.” Hoa Mãn Lâu rót một chén rượu, nhìn trời cụng chén với nơi xa, tự nhủ nói.

Tưởng đương niên, đối nguyệt đương ca, nhân sinh kỷ hà []. Hoa Mãn Lâu y có tài đức gì, có thể quen biết nhiều bạn tốt tri kỉ như vậy, có tài đức gì có thể khiến họ vướng bận vì mình?

[] Tưởng đương niên, đối nguyệt đương ca, nhân sinh kỉ hà: Nhớ năm ấy, hát trước ánh trăng, đời người được bao lâu.

Mấy ngày nay y vẫn không nói chuyện cùng Hoàng Dược Sư, bên ngoài, chỉ là vì Hoàng Dược Sư đưa Huyền Thanh tới nơi này mà giận dỗi. Nhưng là, trên thực tế trong lòng y cùng Hoàng Dược Sư đều rõ đây chỉ là ngòi nổ, nếu không lúc hai người Âu Dương Phong cùng Hồng Thất rời đi, bọn họ cũng đã sớm hòa hảo.

Hoa Mãn Lâu vẫn không dám nói, vẫn lén gạt đi Hoàng Dược Sư, lần này bọn họ càng đi, càng tới gần Hoa Sơn, càng tới gần nơi năm đó bọn họ gặp nhau, giấc mơ của y càng trở nên rõ ràng. Người trong mộng cũng càng nhiều, cũng càng chân thật. Y mơ thấy đau thương của phụ thân cùng mẫu thân, đau buồn tiếc hận của sáu ca ca, điên cuồng của Lục Tiểu Phụng, thậm chí cả không thể khống chế của nam tử như băng kia…… hết thảy hết thảy, đều chân thực như vậy, loại bi thương này tới tận khi y tỉnh lại vẫn vướng ở trong tim.

Hơn nữa ngày hôm qua, y mơ thấy Tây Môn, còn nghe thấy người lạnh như băng kia nói với y……

Rồi sau đó tỉnh lại, thế nhưng phát hiện…… không thấy……

Gió lạnh thổi qua, Hoa Mãn Lâu một trận rét run. Từ sau khi y bị thương lúc trước, nhiệt độ cơ thể vẫn rất thấp, cho dù là giữa tháng sáu, y vẫn không ra mồ hôi. Giờ gió thu đã nổi lên, trước kia Hoàng Dược Sư vẫn giữ ấm cho y. Nhưng mấy ngày nay bọn họ giận dỗi, Hoàng Dược Sư đều ngủ ở phòng khác, từ khi bọn họ ở bên nhau, xem như là lần đầu tiên ngủ một mình.

Chỉ là khi đã thành thói quen với điều gì, sẽ rất khó từ bỏ. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Hoa Mãn Lâu chỉ cảm nhận được bi thương, nhưng ngẫm lại, lại bất đắc dĩ thở dài. Y ẩn ẩn cảm thấy, y cùng Hoàng Dược Sư, bọn họ tựa hồ đã đi tới một bước ngoặt.

Rùng mình một cái, Hoa Mãn Lâu sờ soạng trở lại giường, vuốt chiếc giường lạnh như băng, hoảng hốt nhớ lại trước kia, Hoàng Dược Sư ôm chặt y, sợ y sẽ biến mất, khiến y không thể hít thở.

“Dược Sư……” Hoa Mãn Lâu cúi đầu nỉ non, lẳng lặng nằm trên chiếc giường trống trải, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc, như là hạ quyết tâm, tay nắm chặt, chống giường ngồi dậy.

“Thật xin lỗi, Dược Sư, chỉ là……” Cúi đầu, lời nói quanh quẩn trong không gian trống trải không người, giống như ngọc lưu ly mỏng manh, phiêu đãng giữa không trung, lập tức vỡ tan không thấy……

Lúc này Hoàng Dược Sư đang đứng ở trong vườn ủ rượu, đầy đất là bình rượu bị đập nát, không khí nồng đậm mùi rượu. Hoàng Dược Sư rót như không, nâng chén lên miệng, ý muốn mượn rượu tiêu sầu rất rõ ràng. Không ném vỡ bình rượu, uống hết vò này tới vò khác, nhưng người vốn nên say đến không biết gì, ánh mắt vẫn lộ ra ánh sáng tỉnh táo.

Lòng Hoàng Dược Sư đầy buồn bực, vạn phần buồn rầu. Hoa Mãn Lâu không để ý tới hắn, trong lòng hắn hiểu hai người cần bình tĩnh. Nhưng trong lòng mình cũng cảm thấy tủi thân, rõ ràng mình vì Hoa Mãn Lâu đã sửa chữa rất nhiều, tuy rằng Hoa Mãn Lâu cũng vì mình mà thay đổi. Nhưng Hoa Mãn Lâu như vậy, giống như là tức giận rời đi, tuy rằng hai người có thể tách ra hảo hảo ngẫm lại, nhưng trong lòng Hoàng Dược Sư cũng cảm thấy buồn bực, vì thế Hoàng Dược Sư tới đây uống rượu.

Hoa Mãn Lâu giống như ánh trăng trên trời, như đóa hoa rơi trong không gian, tựa hồ như chớp mắt, quay người lại, sẽ biến mất trong không khí, sau đó hắn vĩnh viễn nhìn không thấy sờ không được. Hắn thừa nhận bản thân đối với Hoa Mãn Lâu là quá mức trói buộc, hắn nghĩ tới bất an của bản thân, không nghĩ tới người bị trói buộc tuy rằng là tự nguyện, nhưng vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái. Huống chi, là một người như Hoa Mãn Lâu.

Lần này tách ra, phần lớn là áy náy của Hoàng Dược Sư.

Là hắn ích kỷ, trói buộc phượng hoàng vốn nên được tự do bay lượn giữa bầu trời.

Hoàng Dược Sư chộp lấy vò rượu còn lại mở ra, bỗng nhiên hương hoa lẫn với mùi rượu ngập tràn, ý thức đã có chút mơ hồ của Hoàng Dược Sư chợt tỉnh táo lại.

Đây là…… Bách Hoa Tửu.

Bình rượu này, là Hoa Mãn Lâu tự tay ủ cho hắn, năm đó tổng cộng ủ ra hai vò Bách Hoa Tửu, bọn họ từng ước định, về sau mỗi năm sẽ đều ủ rượu, sau đó để kỷ niệm, nhưng là sau lại xảy ra nhiều chuyện, hơn nữa nguyên liệu đúng là thập phần khó tìm, liền cứ vậy không tiếp tục.

Hoàng Dược Sư hoài niệm, thật cẩn thận uống một ngụm. Một trận hương hoa ngập tràn trong miệng, mang theo một dòng ấm áp, lưu chuyển tứ chi, có chút giảm bớt ứ đọng trong kinh mạch.

Hoàng Dược Sư cúi đầu thở dài, thật không thể tưởng được, loại rượu này, vậy mà lại có công hiệu như thuốc.

A Lâu, A Lâu……

Lúc này một trận gió lạnh thổi qua, Hoàng Dược Sư rùng mình, sờ sờ mũi, giờ mới là nhập thu, thời tiết đã lạnh như thế……

Hoàng Dược Sư trong nháy mắt nghĩ tới hàng trăm chuyện, bỗng nhiên sắc mặt khó coi xông ra ngoài.

Thân thể A Lâu không tốt, không chịu nổi một chút rét lạnh, giờ mới nhập thu mà không khí đã muốn lạnh như thế, giờ đã là đêm, sương đêm dày đặc, A Lâu……

“A Lâu, A Lâu, A Lâu!” Hoàng Dược Sư vừa đi vừa gọi, nhưng chờ khi hắn đẩy cửa ra, chỉ có một mảnh tối đen lạnh lẽo, giường đệm không mở ra, như là đã vài ngày không có người.

Hoàng Dược Sư ngơ ngác đi vào, cảm thấy cả người như bị ngâm trong nước lạnh, sợ hãi không lời chặt chẽ hút lấy lòng hắn.

Đã vài ngày? Không có y?

Hình như hắn ở trong vườn ủ rượu, đã gần bốn năm ngày……

Liền bốn năm ngày, sao không thấy tăm hơi?

Người đâu? Rốt cuộc đã đi đâu?

“A Lâu, A Lâu……” Hoàng Dược Sư như nổi điên, lao ra khỏi phòng, bắt lấy một gã sai vặt dữ tợn hỏi: “A Lâu đâu? Rốt cuộc ở đâu?”

“Lão, lão gia……” Người nọ sợ tới mức cả người run rẩy, nói cũng nói không xong: “Ngài ấy, thư của ngài ấy……”

Hoàng Dược Sư đỏ mắt, đoạt lấy thư, tay vẫn run run, hít sâu, bình tĩnh chậm rãi mở thư. Chữ viết chỉnh tề, đoan đoan chính chính, chỉ có vài chữ: “Dược Sư, thật xin lỗi, ta cảm thấy, đã đến lúc phải đi kết thúc. Yên tâm, ta sẽ trở về.”

“Không ——!” Tiếng hô đau thương vang vọng trời mây, tê tâm liệt phế, khiến người nghe cảm thấy thương tâm.

“A Lâu, ngươi phải rời khỏi ra sao?” Hoàng Dược Sư thống khổ ôm đầu, quỳ rạp xuống bậc thang, hạ nhân kia sợ tới mức vội vàng chạy đi tìm bọn Âu Dương Phong.

“Ta không muốn, ta không muốn.”

A Lâu ở đâu? Sao lại không tìm thấy?

Kết thúc? Ngươi phải kết thúc cái gì? Toàn bộ của chúng ta sao?

A Lâu, chúng ta đã hẹn ước tới già, ngươi sẽ không vứt bỏ ta phải không?

Ngươi sẽ trở về, nhưng là, ngươi có biết ta lo lắng vì sao không? Ta không hoài nghi tình cảm của ngươi, chỉ là lo lắng ông trời không cho chúng ta ở bên nhau……

A Lâu, ta sai rồi, ngươi trở lại đi, trở lại được không……

Khi Âu Dương Phong cùng Hồng Thất tìm được Hoàng Dược Sư, Hoàng Dược Sư đã rơi vào điên cuồng, ở trong tòa nhà lớn lật tung lên, tìm kiếm Hoa Mãn Lâu đã mất tích.

Âu Dương Phong nhìn vào cặp mắt đã nửa vô tri vô thức của Hoàng Dược Sư, âm thầm thở dài, liền thở dài lắc đầu với Huyền Thanh, muốn kéo Hoàng Dược Sư lại. Nhưng hiện tại bộ dạng Hoàng Dược Sư đã nửa điên cuồng, nhìn thấy Âu Dương Phong đi tới, gầm nhẹ, vung tay áo, tựa hồ mang theo sức mạnh ngàn quân. Âu Dương Phong cả kinh, vội vàng né tránh. Nhưng Hoàng Dược Sư võ công cao cường, lại thêm đánh như không muốn sống, rất không dễ dàng, Âu Dương Phòng cùng Huyền Thanh phải liên hợp mới có thể đánh ngất hắn, thả hắn vào phòng.

Âu Dương Phong sắc mặt phức tạp nhìn Hoàng Dược Sư, bắt mạch cho hắn, ôm Huyền Thanh, nói: “Không có chuyện gì, chỉ là nội tức rối loạn. Nghỉ ngơi tốt sẽ không sao. Đông Tà quả nhiên danh bất hư truyền. Nhưng là, sao lại biến thành như vậy? A Lâu mặc kệ sao?” Huyền Thanh bĩu môi, nói: “Hoa Mãn Lâu khẳng định là có chuyện phải rời đi, Hoàng Lão Tà liền nổi điên.” Nói xong, liền nhặt lấy lá thư đưa cho Âu Dương Phong xem.

“Rốt cuộc là chuyện gì? Thật kỳ quái……” Âu Dương Phong nhìn bức thư nhíu mày.

“Ta muốn tới Hoa Sơn.” Giọng nói khàn khàn vang lên. Âu Dương Phong quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Hoàng Dược Sư đẩy chăn ra, xuống giường sẽ rời đi.

Thấy Âu Dương Phong cảnh giác nhìn mình, Hoàng Dược Sư cười khổ, nói: “Yên tâm, ta đã tỉnh táo lại rồi.” Điều tức một chút, đem nội lực chạy loạn bình ổn lại, con mắt lóe lên ánh sáng, nói: “Ta nhất định sẽ đem y tìm về.” Nói xong, liền đi về một hướng rời đi.

A Lâu, nhất định là ở đó.

Nhất định, phải tìm được A Lâu trước. Nếu không, hắn có dự cảm, hắn sẽ mất đi y.

Âu Dương Phong cùng Huyền Thanh hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng không biết xảy ra chuyện gì. Hai tay nắm chặt, đáy lòng yên lặng chúc phúc.

Chỉ hy vọng, hai người kia không có việc gì.

Suy nghĩ tác giả: Chào mọi người, tôi là hộp bản thảo mệt mỏi của Nguyệt Nguyệt, giờ là đầu năm, tên Nguyệt Nguyệt kia nhất định là đang ủ trong ổ chăn ấm áp gặp gỡ Chu Công…… Vậy nên mọi người hãy khinh bỉ cô ấy.

Đào hoa còn một chút nữa sẽ hoàn, xin hỏi mọi người thích kết thúc thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.