Chợt vài tia chớp lạnh vang trên nền trời u tối, trận pháp dưới chân họ càng lúc càng yếu dần, trường tiên trong tay Cơ Thiên Dao cũng từ từ lụi tàn linh quang. Chỉ có thi khí trong không gian càng lúc càng nồng đậm, tẩu thi dường như đông lên gấp vài chục lần.
Cơ Thiên Dao mắng một tiếng: "Chết tiệt! Linh lực của ta không còn nữa! Sao lại là lúc này chứ?"
Lam Nguyệt Văn sắc mặt đen sầm lại, nói: "Chỉ còn một cách. Chạy!"
Mặc Hiểu Lam rút kiếm ra, thở dài nói: "Hiện tại chúng ta chạy hay không chạy cũng chẳng khác gì nhau, đừng phí sức."
Cơ Thiên Dao: "Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào?"
"Đánh."
Tiếp sau đó, cả ba cùng đều dùng thân thủ mà đánh đến tẩu thi ngã tan tác, nhưng bất quá cũng không thấm vào đâu. Lam Hy Chân núp sau lưng Lam Nguyệt Văn, lắp bắp nói: "Ca ca.... chúng ta.... phải... phải làm.... sao a? "
Không lâu sau, bọn họ nhanh chóng bị vây kín giữa vòng tẩu thi. Bất tri bất giác, mỗi người đều tự khắc rơi một giọt mồ hôi lạnh. Trong phút chốc, tất cả đều không chút động tĩnh, như thể chỉ một cử động nhỏ đều sẽ khiến vô số tẩu thi xung quanh điên cuồng xông lên.
Mặc Hiểu Lam cắn răng, chuẩn bị lao ra đánh lạc hướng tạo cơ hội cho bọn tiểu bối này trốn thoát. Chợt một tiếng đàn trầm lặng mà quỷ dị tựa như từ tứ phương bát hướng vang lên, phá tan màn đêm tĩnh mịch này. Hơn trăm tẩu thi, dường như đều bị tiếng đàn điều khiển, trong phút chốc đều chậm chạp chuyển hướng tiến về phía đỉnh núi.
Huyền Minh Sơn, không gian âm trầm u tịch, vô số tẩu thi thành hàng tựa binh đoàn đến từ địa ngục hướng đỉnh núi chậm chạp. Tạo nên cảnh tượng quỷ dị khó tả.
Mặc Hiểu Lam ngây người, mặt không còn chút huyết sắc, nhìn vào khoảng không vô định.
"Tà cầm... Quỷ khúc... Yêu Cầm Sư..... Khúc nhạc này? Tiếng đàn này? Là hắn? Là hắn...."
Khoảnh khắc nghe tiếng đàn ấy, Mặc Hiểu Lam cơ hồ nhìn thấy lại cơn ác mộng khủng khiếp năm nào, tột cùng sợ hãi. Chính tiếng đàn đã đẩy Mặc Hiểu Lam vào con đường hắc hóa, vĩnh viễn không còn đường lui. Bởi một kẻ hắn mãi mãi không thể nhìn thấy....
Cơ Thiên Dao nhìn bầy tẩu thi khuất xa, vô cùng khó hiểu, lại nhìn thấy Mặc Hiểu Lam như thế, liền đứng khoanh tay nói: "Ngươi sao thế? Đang tương tư bọn tẩu thi đó hả?"
Lam Nguyệt Văn cười lạnh: "Bớt nói mấy lời ngu ngốc đi. Não ngươi để trang trí hả? Hắn là đang bị chúng dọa sợ thôi."
"Ngươi!"
Lam Hy Chân đến cạnh Mặc Hiểu Lam, gãi đầu nói: "Sở ca ca, huynh không phải sợ quá, ngu luôn rồi chứ?"
Mặc Hiểu Lam day huyệt thái dương, phất tay nói: "Ta không sao đâu. Mau đi theo bọn chúng, chân tướng mọi việc đều ở đó."
Lam Hy Chân gương mặt trắng bệch, nói: "Đi theo bọn tẩu thi đó, chẳng phải.... tự chui đầu tìm chết sao? Nhỡ chúng..."
"Đệ không muốn chết còn không chịu theo sát ta? Còn dám chạy loạn ta liền chặt chặt chân đệ!"
Lam Hy Chân liền vắt chân chạy theo ba người kia đã đi được một quãng. Cả nhóm cùng nối theo hàng tẩu thi tiếp bước lên núi....