Không rõ đã qua bao lâu, Mặc Hiểu Lam chợt dừng bước, ngẩng nhìn một ngôi miếu kiến trúc cổ kính có phần hoang tàn trước mắt. Hắn thoáng ngây người, còn Lam Hy Chân suýt hét toáng lên, liền bị Mặc Hiểu Lam đè xuống ngăn lại, thế là ngất luôn tại chỗ.
Phía trước ngôi miếu, thi thể mục rữa trải la liệt khắp nơi, thi khí tanh tưởi đến khó thở, không ngờ lại chính là bọn tẩu thi lúc nãy đã hóa giải thi biến. Chỉ có điều, cạnh đó còn có vài cỗ thi thể huyết nhục mơ hồ, máu còn chưa khô, e là chỉ vừa mới chết không lâu.
Mặc Hiểu Lam lắc đầu đặt Lam Hy Chân tựa vào một gốc cây, nghĩ thầm: "Dễ bị dọa đến vậy sao? Chỉ là thi thể thôi mà, đâu phải ngươi chưa thấy bao giờ a."
Hắn đến cạnh quan sát các thi thể kia, đuôi mày khẽ giật. Tử trạng thật quá thảm, là bị tẩu thi cắn xé đến chết a. Đều thành một khối huyết nhục mơ hồ, khiến người ta nhìn không sợ chết thì cũng buồn nôn đến chết mất. Mặc Hiểu Lam lấy kiếm gạt gạt mấy thi thể đó, một lúc sau, không nhìn thấy có người nào mặc y phục giống Lam Nguyệt Văn hay Cơ Thiên Dao liền thở phào một hơi. Hắn nghĩ thầm: "Dù sao hai tiểu tử đó thân thủ tốt như vậy, làm sao chết dễ dàng được chứ?"
Mặc Hiểu Lam nhìn gian miếu cũ nát lại thập phần ảm đạm
kia, không chút do dự mà tiến vào. Vừa đặt chân vào, một luồn tà khí liền ập thẳng vào mặt. Hắn đưa mắt tỉ mỉ nhìn quanh.
Ngôi miếu ấy trên bệ thờ tuyệt nhiên lại không có tượng thờ, chỉ có bức họa một nam tử tuấn lãng mà u buồn ẩn dật. Trên nền đất hiện lên một huyết trận mơ hồ quỷ dị, bên trong là mười mấy thiếu niên đang nằm vô lực, trong đó có cả Lam Nguyệt Văn và Cơ thiên Dao. Mặc Hiểu Lam vừa định bước tới tìm cách phá hủy trận pháp này, nào ngờ đột nhiên bị nhấc bổng lên, trong chớp mắt liền thấy mình đã ở trên xà nhà.
Mặc Hiểu Lam nhanh chóng thủ thế, mũi kiếm chỉ về phía sau, sẵn sàng đâm tới bất cứ lúc nào, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"
"Là ta, Mộ Hàn Thủy."
Mặc Hiểu Lam cả kinh, chợt nhớ bản thân suýt nữa là quên luôn sự hiện diện của thiếu niên này, liền cười nói: "Hàn Thủy, là ngươi a. May quá, ngươi vẫn ổn."
Không còn linh lực mà còn toàn vẹn tay chân như thế, thật may a!
"À, mà ngươi kéo ta lên đây làm gì vậy?"
Mộ Hàn Thủy ra dấu yên lặng, chỉ hướng bên dưới. Mặc Hiểu Lam vội nhìn theo, liền thấy từ lúc nào đã xuất hiện hai thân ảnh hắc y ẩn hiện trong bóng tối. Một giọng thiếu nữ cất lên: "Sắp đến giờ rồi..."
"Ngươi hình như đã chờ thời khắc này rất lâu. Nhưng đám người kia cũng sẽ nhanh chóng đến phá đám thôi."
Đồng tử Mặc Hiểu Lam co rút. Giọng nói này còn không phải tên Hắc Phong Vô Tướng kia sao? Hắn ở đây, vậy còn Sở Nhạc Hiên ở xó nào rồi? Đừng nói là bị thua thảm hại đó chứ?
Thiếu nữ kia nói: "Bọn Tam đại môn phái đó dù có đến, thì đám đệ tử của chúng cũng đã thành một đống xương trắng."
Hắc Phong Vô Tướng bước về phía cánh cửa, cười nói: "Ngươi cũng đừng quá tự tin, có nhiều chuyện không nói trước được đâu. Dù sao thì vẫn nên cẩn thận giữ hồn mình đi."
Mặc Hiểu Lam khẽ nhìn Mộ Hàn Thủy, nói: "Để ta."
Hắn liền như gió lốc lao xuống, hàn quang cắt gió hướng tới thiếu nữa kia. Chỉ là, cô ta lại không lợi hại như Mặc Hiểu Lam đã nghĩ, liền gục ngã tại chỗ.
Mặc Hiểu Lam: "...."
Mộ Hàn Thủy cũng nhảy xuống, nói: "Chỉ là một lệ quỷ hồn phách yếu ớt?"
Mặc Hiểu Lam nhìn theo thân ảnh Hắc Phong Vô Tướng khuất dần trong màn sương đen, liền quay lại đập tay Mộ Hàn Thủy một cái, truyền pháp lực cho y, nói: "Ở đây giao lại cho ngươi."
Hắn nhanh chóng hướng không rừng tối đen kia mà chạy tới. Chỉ có điều, Mặc Hiểu Lam chạy thục mạng, cư nhiên vẫn chính là như vậy, đến cả một cái bóng cũng không thấy. Hắn thở dốc, dừng lại hét to: "Hắc Phong Vô Tướng! Ngươi cút ra đây cho ta!"
Mặc Hiểu Lam chỉ là nhất thời tức giận mà hét như vậy, hoàn toàn không nghĩ Hắc Phong Vô Tướng sẽ ra trước mặt hắn. Nhưng mà không ngờ, tên đó cư nhiên lại lăn ra thật.
"Ngươi nghĩ cứ lớn tiếng gọi ta, thì ta sẽ xuất hiện sao?"
Mặc Hiểu Lam nói thầm: "Còn không phải ngươi đã lăn ra tận nơi sao?"
Hắn tung một đạo kiếm lao tới, chỉ có điều Hắc Phong Vô Tướng lại chẳng hề tránh né, vẫn điềm nhiên như thế, mặt nạ kia như có như không lại kéo dài nụ cười lạnh lẽo. Mặc Hiểu Lam đưa kiếm lên trước yết hầu y, lạnh lùng nói: "Ngươi có liên quan gì đến Yêu Cầm Sư? Vì sao lại đưa ta đến đây?"
Hắc Phong Vô Tướng cười lạnh: "Ngươi xem ra biết rất nhiều về Yêu Cầm Sư a."
Mặc Hiểu Lam nói: "Ngươi muốn gì?"
"Ta đã nói rồi, muốn đùa bỡn ngươi một chút."
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Hàn quang lóe sáng trong đêm, Vong Tình một đường đâm xuyên yết hầu Hắc Phong Vô Tướng. Mặc Hiểu Lam đứng hình giây lát, đáng lẽ phải là cảnh tượng máu tươi tung tóe, nhưng thứ hắn nhìn thấy lại là tàn ảnh kia vỡ vụn trong đêm tối.
Một giọng nói vang lên phía sau: "Ngươi vĩnh viễn cũng không giết được ta."
Mặc Hiểu Lam liền quay lại, Hắc Phong Vô Tướng nhìn hắn bằng nụ cười quỷ dị tột cùng.