Sở Nhạc Hiên đã ra ngoài, Mặc Hiểu Lam liền lo lắng nói: "Sư phụ, người tuyệt không thể làm trái thiên mệnh."
Sở Hy lắc lắc đầu, lại khẽ cười nói: "Hài tử này, vi sư không nói sẽ phá thiên cơ. Bảo hộ các ngươi, đâu chỉ có cách đó."
Thấy Sở Hy không muốn nói, Mặc Hiểu Lam cũng không muốn hỏi rốt cuộc y sẽ làm cách gì, chỉ đành giằng bất an xuống mà nói: "Sư phụ nhất định phải cẩn trọng."
Chợt Sở Hy khẽ phất tay, một đạo linh quang liền bao phủ toàn bộ thư phòng, khiến nơi này cơ hồ hoàn toàn tách biệt với không gian xung quanh.
"Hiểu Lam, còn nhớ ngày trước đã có lần ngươi hỏi vi sư về kỳ mộng đó?"
Mặc Hiểu Lam thoáng ngạc nhiên, đoạn gật đầu nói: "Sư phụ có chỉ bảo, đồ nhi xin thỉnh giáo."
Sở Hy ánh mắt nhu hòa nhìn hắn, lại như ẩn chút đau lòng khó tả, y thở dài nói: "Tiên duyên của ngươi, tựa như gần trước mắt nhưng lại không thể đạt được, đều đã vuột mất suốt nhiều kiếp, bỏ lỡ suốt mấy trăm năm. Nếu kiếp này lại không thể đắc đạo phi thăng, nhất định sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể luân hồi. Tai kiếp của ngươi lần này, cũng là thiên kiếp cuối cùng phải trải, ta chỉ lo....."
Về việc đắc đạo phi thăng, tất do thiên mệnh sắp đặt. Từ phàm trần bước lên thiên giới làm thần tiên, đâu phải chỉ khổ tu một kiếp là có thể đạt được. Có kẻ một lần lỡ mất cơ duyên, xoay vần suốt nhiều kiếp sau đó cũng chưa chắc phi thăng nổi. Có kẻ năng lực không đủ, cơ duyên chưa tới, cũng phải bước qua luân hồi vô số mới có thể công thành.
Nhưng thế gian này, mấy ai có thể giữ vững tâm suốt thời gian dài như vậy? Kiếp kiếp qua đi, bi hỷ chấp niệm cũng theo đó mà vùi lấp tâm người. Đến cuối cùng, người có thể phi thăng đã rất ít lại càng hiếm hoi hơn, nhưng cả Tu Chân Giới, vẫn có vạn người cứ cố chấp ôm hy vọng mà bước vào con đường tu tiên này.
Sở Hy lại khẽ thở dài, nói: "Được rồi, Hiểu Lam, nhớ kỹ lời vi sư nói hôm nay. Nếu sau này, ngươi gặp được một kẻ có thể khiến cho Thiên Đạo kiếm xảy ra xao động dị biến, nhất định phải dùng kiếm của ngươi phong ấn hắn. Tuyệt không để kẻ đó đánh thức ký ức tiền kiếp của ngươi. Phải nhớ kỹ."
Khẽ liếc nhìn Thiên Đạo kiếm bên cạnh, một thân trường kiếm tỏa ra linh quang thuần khiết, tuyệt nhiên không nhiễm chút bụi trần. Mặc Hiểu Lam cười khổ mà nói: "Sư phụ, người đừng nói nữa a, tiết lộ thiên cơ rồi mất rồi."
"Không sao, vi sư tự có tính toán. Ngươi đừng nghĩ nhiều, trời cũng không phạt nổi ta đâu."
Lẽ nào thật sẽ đúng như vậy, cả trời cũng không thể phạt y sao? Mặc Hiểu Lam ánh mắt phức tạp nhìn nam tử anh tuấn trước mắt. Ẩn sau dáng vẻ ung dung điềm tĩnh ấy, cư nhiên lại là một người không tầm thường chút nào. Nếu có thể đắc đạo phi thăng, lẽ ra phải là Sở Hy mới đúng a.
"Sư phụ, còn giấc mơ đó..."
Sở Hy trầm mặc một lúc, liền nói: "Là tiền kiếp của ngươi, đều đã qua rồi, cũng đừng nên tìm lại nó."
Mặc Hiểu Lam chợt vô thức lắc đầu, nói thầm: "Chỉ là, ta lại không muốn phi thăng, càng không muốn buông tiền kiếp đó."
Nhìn thiếu niên trước mắt trầm ngâm đến thật ảo não, Sở Hy liền phất tay bảo Mặc Hiểu Lam ra ngoài. Dù sao, biết quá nhiều cũng sẽ tổn hại cho hắn. Chỉ cần tiểu tử đó có thể bình yên vô sự vượt qua tai kiếp này, thuận lợi mà phi thăng thành thần, Sở Hy đã thật an lòng, cũng có thể vứt bỏ vướng mắc mà ra đi.
Một lúc lâu sau, Sở Hy chậm rãi lấy ra từ trong chồng sách một quyển sách đã sờn cũ, cẩn trọng vuốt lại từng trang sách đã được y lật giở rất nhiều lần. Trong phút chốc, khóe mắt như có như không lại ửng đỏ, Sở Hy nhàn nhạt cười: "Sư huynh, cho dù lần này có phải trả giá như thế nào, ta cũng nhất định sẽ giúp Hiểu Lam. Là tại ta hại huynh, nếu ngay cả việc bảo hộ nhi tử của huynh cũng không thể làm được, ta còn mặt mũi nào mà đến hoàng tuyền xin lỗi huynh đây. Hiện tại ta tiết lộ thiên cơ thì sao? Ta làm trái thiên mệnh thì sao? Lúc trước cũng là do ta, cho nên quả báo này cứ để ta nhận."
.................
Năm ấy, huyết vũ điên cuồng nhuộm đỏ bầu trời, oán linh thét gào, oán khí hỗn độn. Thiên Vân Tông vùi lấp dưới vạn thi thể, không còn dáng vẻ uy nghiêm tiên khí lượn lờ trước đó không bao lâu. Sở Hy chậm rãi bước lên từng bậc thang dẫn lên toà đại điện trên đỉnh Hàn Phong Sơn, khóe môi khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng lẩm bẩm:
"Huyết tẩy Thiên Vân
Nhân gian chuyển vận
Oán linh phiêu tán
Chấp niệm tiêu tan."
Sở Hy vừa đặt chân lên đỉnh núi, toàn bộ không gian phút chốc mơ hồ, chỉ còn lại một thân ảnh đẫm máu đứng nhìn y, tột cùng đau đớn. Không tin vào mắt mình, sắc mặt Sở Hy trở nên trắng bệch, y bước từng bước nặng nề, môi mấp máy ngắt quãng: "Sư... sư huynh... Huynh.... sao lại ở đây? Tại sao....?"
Mặc Ngôn vẫn lặng lẽ nhìn Sở Hy, máu nhuộm đỏ bạch y từ từ bị nước mưa cuốn trôi đi, hắn gượng kéo một nụ cười, yếu ớt nói: "Sở Hy, đệ cuối cùng cũng tới."
Sở Hy vừa bước tới, Mặc Ngôn liền ngã khuỵu xuống, buông xuôi hết thảy kiên cường từ nãy đến giờ. Máu tươi từ khóe miệng cứ thế tuôn ra, nhưng hắn cư nhiên lại vẫn giữ vững nụ cười ấy, tựa như ngàn năm đã không thay đổi. Sở Hy quỳ bên cạnh Mặc Ngôn, không dám chạm vào người hắn, dường như sợ hãi sẽ làm thương thế trở nên nặng hơn.
"Sư huynh.... tại sao lại như vậy? Huynh không thể, không thể! Ta sai rồi, là ta hại huynh!"
Sở Hy không thể tiếp nhận nổi sự thật này, chỉ có thể bất lực lắc đầu, hai giọt lệ hòa theo nước mưa mà rơi xuống. Mặc Ngôn bi thương nhìn y, gắng sức nói: "Ta đợi đệ, chỉ muốn nói với đệ.... Sở Hy, sư huynh không trách đệ. Thiên mệnh tuyệt không thể trái, đừng vì ta mà nghịch thiên.... Không đáng...."
Lời vừa nói xong, Mặc Ngôn cũng buông hơi thở cuối cùng, sinh mệnh cứ thế mà lụi tắt.... Sở Hy thất thần nhìn thi thể đẫm máu trước mắt, cúi đầu nói: "Huynh là người đối tốt với ta nhất, tin tưởng ta nhất. Ta cũng chỉ muốn giúp huynh. Tại sao đến cuối cùng lại thành hại huynh chứ? Không đáng? Tất cả đều không đáng....."
Một khắc đau thương qua đi, Sở Hy vội tức tốc lục tung khắp Hàn Phong Sơn. Nhưng cư nhiên lại là thế, không tìm được, chính là không tìm được. Hai hài nhi của Mặc Ngôn lẽ nào cũng vùi thân dưới tầng thi thể huyết nhục hỗn độn kia? Đến cuối cùng, bất kể những gì về Mặc Ngôn y đều không giữ lại được. Tựa như hắn đã nói, tất cả đều không đáng......
Chỉ là Sở Hy lại không thể ngờ, rất lâu sau, y lại tìm được hài tử ấy, liền không chút do dự mà nhận hắn làm đồ đệ. Suốt nhiều năm hết lòng dạy dỗ, xem hắn như nhi tử của chính mình....