Mặc Hiểu Lam thật không khỏi cảm thấy kỳ lạ, từ 12 năm trước, Sở Tình đối với hắn chưa từng động sát tâm sao? Vậy rốt cuộc đối với loại tình thế khi đó là gì đây chứ?
Năm ấy, chiến sự chưa tan, sinh linh vẫn chìm trong huyết vũ tinh phong. Chỉ là, lời mà Sở Hy đã nói, quả thật đều đã trở thành hiện thực. Mọi chuyện hết thảy đều xảy ra quá nhanh, đến mức Mặc Hiểu Lam kịp thức tỉnh nhận ra, đã không còn cơ hội quay đầu. Hắn thậm chí còn không nhớ được bản thân đã trải qua loại sự tình gì, thứ duy nhất còn đọng lại chính là bóng dáng Yêu Cầm Sư năm ấy uy phong vạn người khiếp sợ, cho đến bị cả Tu Chân Giới truy cùng giết tận. Tâm niệm duy nhất của hắn lúc đó, chỉ có đồ sát.
Nhưng từ đầu chí cuối, vẫn luôn có một thân ảnh đơn bạc phía sau đuổi theo hắn, mà thực ra, chính là truy sát. Mặc Hiểu Lam, đã từng nhìn mũi kiếm đang hướng thẳng vào hắn, nói với nàng mà cười nhạo chính mình: "Sở Tình ngươi vượt ngàn dặm từ Nhược Lăng sơn đến đây, là chỉ vì giết ta sao? Tất cả đều như vậy sao?"
Đối mặt hắn, đôi đồng tử xám nhạt lạnh lẽo của Sở Tình lần đầu tiên biến chuyển, cơ hồ ẩn chứa bi thương chất chồng vạn kiếp, nhưng bất quá, cũng không ai nhìn thấy được.
"Hiểu Lam, ngươi quay đầu."
Mặc Hiểu Lam bấy giờ phủ một thân tà khí, ánh mắt âm hàn chỉ nhìn nàng mà cười nhạt: "Không thể."
Đối với hắn, tất cả vốn đều đã không thể buông xuống, cũng không đành tâm quay đầu lại. Rốt cuộc là vì điều gì? Ngày đó, Thiên Đạo kiếm mở ra phong ấn ký ức tiền kiếp lẫn sức mạnh linh hồn của Mặc Hiểu Lam, chính là thực lực cường đại hủy thiên diệt địa. Nhưng từ lúc quỷ khúc đột ngột tấu lên, cả hai sức mạnh tranh nhau bài xích bùng nổ trong thân thể hắn, tuy rằng đã dùng bản thân cưỡng ép khống chế. Cái giá mà Mặc Hiểu Lam nhận lại vẫn vô cùng to lớn, lưu giữ cho đến tận bây giờ, chính là một phần ký ức tổn thương nặng nề, có lẽ sẽ vĩnh viễn vô pháp phục hồi.
Trong mơ hồ, Mặc Hiểu Lam chỉ nhớ rằng dường như chính hắn đã từng vì thiên hạ mà nợ ai đó một tình cảm rất sâu nặng, trở thành tiếc nuối vạn kiếp....
Sở Tình nhìn thân ảnh ấy vô tình quay lưng đi, Trần Kiến kiếm trong tay vậy mà lại chẳng thể tiến thêm một bước, làm cách nào cũng không nhẫn tâm hạ thủ. Khi ấy, nàng đã để hắn bước đi, bước ra khỏi cuộc đời nàng, để lại một hơi thở dài muộn màng.
.......
"Sở Tình, trí nhớ của ta vốn vẫn không tốt. Ngươi nói cho ta nghe được không?"
Mặc Hiểu Lam nghĩ một lúc, vẫn là vô cùng thắc mắc, liền ngẩng mặt lên hỏi Sở Tình. Nàng chỉ lẳng lặng đưa cho hắn một ngọn thiên đăng, lại khẽ hướng lên vầng minh nguyệt kia, nói: "Chẳng phải Nguyên Tiêu đều sẽ thả đèn ước nguyện sao?"
"Ừ, hình như rất lâu rồi ta đã không thả thiên đăng."
Sở Tình không nói gì, chợt khẽ nâng ngọn đèn trên tay, ánh sáng hiu hắt từ từ hòa vào nền trời u tối, tựa như sẽ vĩnh viễn không thể lụi tắt. Mặc Hiểu Lam nhìn khóe môi nàng khẽ động, liền cũng thả ngọn đèn của mình. Hắn nhẹ nhắm mắt lại, ý niệm trong lòng thoáng chốc dao động, lại bất giác, có chút yên bình.
Mặc Hiểu Lam nhìn thân ảnh cô tịch trước mắt này, vẫn luôn lạnh lẽo như vậy, tựa như Cơ Khiết đã nói, vốn không ai có thể hiểu được nàng, có lẽ hắn cũng như vậy..... Đến cùng thì trong suốt 12 năm qua, Sở Tình đã trải qua loại chuyện gì, khiến nàng thay đổi hoàn toàn như vậy chứ? Nàng trước kia, chưa từng thất thố như thế, Sở Tình lãnh đạm băng hàn, chưa từng một lần đặt hắn vào mắt, chưa từng đối với ai ôn nhu đến vậy.....
Hắn thoáng nhìn phía xa, một mảng phiêu linh khói lửa, nơi này lại là yên bình ấm áp, có lẽ nàng muốn lưu giữ không vướng bận, nhưng hắn thực không thể đành tâm. Hết thảy mọi chuyện, vốn dĩ đều vì Mặc Hiểu Lam, đã liên lụy Sở Tình, lại đến liên lụy nhiều người như vậy, quay mắt đi không màng đến, có thể sao?
Mặc Hiểu Lam liền khẽ cười, nói: "Sở Tình, xin lỗi, nhưng ta không thể nghe theo ngươi. Thật ra nếu muốn quay lưng với điều gì, trước hết đều phải một lần đối mặt với điều đó."
Còn chưa để Sở Tình kịp phản ứng, hắn đã bước tới đưa tay kéo nàng lại, ấn thật chặt vào người mình. Động tác của Mặc Hiểu Lam có chút lúng túng, hắn tựa đầu vào vai nàng, cảm nhận được hô hấp vô cùng rối loạn kia, lại bất giác khẽ mỉm cười. Một tay vẫn đặt ở thắt lưng Sở Tình, khiến nàng vô pháp tránh khỏi hắn, tay còn lại nâng ngân châm sáng chói trong đêm, nhẹ nhàng đâm vào sau gáy trắng nõn của nàng.
Sở Tình đột nhiên cảm nhận được một cơn tê dại thật nhỏ, lập tức nói: "Hiểu Lam, ngươi...?"
Lời còn chưa dứt, nàng liền đã vô lực mà ngã xuống. Được Mặc Hiểu Lam ôn nhu đặt tựa vào thân cây, Sở Tình trong giọng ẩn chút bi oán mà nói: "Ngươi không thể đi."
Mặc Hiểu Lam vừa dàn xong một trận pháp, đề phòng vạn nhất nàng ở đây sẽ gặp bất trắc, liền nhạt cười nói: "Ngươi an tâm, nếu giải quyết xong tất cả, ta sẽ cùng ngươi trở về, vĩnh viễn không rời đi nữa."
Thân ảnh thiếu niên nhạt nhòa dần trong bóng tối, dứt khoát không một lần ngoảnh đầu lại, tựa như năm ấy, cũng đã từng như thế. Để lại sau lưng, chính là bi thương luyến tiếc tột cùng. Sở Tình hiện tại không thể nhìn thấy, nhưng nàng cảm nhận được, hơi ấm đó đã lần nữa rời đi, lần nữa bước vào sinh tử.
"Ngươi nói ta làm sao an tâm đây?"
Huyết lệ phút chốc thấm đẫm băng vải trắng trước mắt nàng, ngưng kết thành hai giọt đau thương chạm dài trên dung mạo tuyệt mỹ kia. Vết thương này, cứ ngỡ đã lành từ rất lâu, nhưng rốt cuộc vẫn là không thể che giấu được....