Sở Tình vẫn trầm mặc đứng cách hắn vài xích, sắc mặt vẫn lạnh lẽo, nếu đôi mắt của nàng còn, có lẽ hiện tại đã nhìn hắn bằng ánh mắt băng hàn không mấy bình thường rồi a.
Mặc Hiểu Lam dần bình tĩnh lại, mới nhận ra vừa rồi bản thân đã cuồng ngôn nói loạn, lòng thầm nói vạn lần "Không ổn!". Lần này Sở Tình sẽ phát hiện mất thôi.
Chỉ là Mặc Hiểu Lam lại không ngờ Sở Tình chẳng để tâm mấy lời của hắn, cũng không thắc mắc vì sao hắn ở đây, chỉ lạnh nhạt nói: "Đã nói ngươi nghỉ ngơi."
Mặc Hiểu Lam lúc này mới định thần, cười méo xệch nói: "Ân, Thiên Mệnh về phòng ngay. Sư phụ cũng nên nghỉ ngơi."
Lời vừa nói xong, còn chưa kịp quay đi, liền cảm thấy mặt đất dưới chân di chuyển dữ dội. Một cơn chấn động kinh thiên như rung chuyển cả ngọn núi.
Là động đất sao?
Mặc Hiểu Lam nhất thời không kịp trở tay, bị cơn chấn động này đẩy ngã tới nhào lui. Chân đứng không vững, mà muốn vững cũng không nổi, đầu óc quay mấy vòng, còn đập thẳng vào thân cây anh đào, choáng váng muốn ngất tại chỗ. Chợt cảm thấy mình vừa được thứ gì đó cản lại, Mặc Hiểu Lam kinh hỷ không thôi. Nhưng vừa ngẩng mặt lên, nhận ra hắn đang dựa vào gì, sắc mặt thoạt trắng thoạt đỏ, thầm nói: "Thôi xong!"
Mặc Hiểu Lam vậy mà lại đang gần như dán vào người Sở Tình, hắn hốt hoảng định chạy ra trước khi có chuyện không lành với mình. Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai Mặc Hiểu Lam, chặt chẽ giữ hắn lại, còn chưa kịp nghĩ, bên tai đã nghe tiếng của Sở Tình: "Đừng động."
Giữa cơn vạn biến chung quanh, Sở Tình vẫn đứng vững vàng không chút suy suyển, vẻ mặt vẫn không chút biểu cảm. Mặc Hiểu Lam thì lại không được như vậy, chỉ có thể dựa vào nàng để không lộn ngã mà chết. Lòng thầm mắng tên tiểu tử Thiên Mệnh pháp lực quá đỗi yếu ớt, thân thể lại còn khó điều khiển thế này, hại hắn phải khổ cực như vậy.
Mặc Hiểu Lam hiện tại chỉ cao đến vai Sở Tình, bị nàng giữ chặt lại, cơ hồ áp sát mặt vào vai nàng. Cảm nhận được từng hô hấp nhẹ nhàng của nàng, mặt hắn từ từ nóng lên, tạo thành một mảng đỏ ửng.
Cả hai cứ phải giữ tư thế đó một lúc, đến khi chấn động ngừng hẳn, Sở Tình mới buông Mặc Hiểu Lam ra. Cũng may là nàng đã không còn nhìn thấy, nếu không lúc này sẽ thấy hắn cả mặt đỏ bừng hệt như táo chín. Dù cho là Sở Tình có ý tốt giữ Mặc Hiểu Lam khỏi té ngã trong rung chấn, nhưng hắn lại cảm thấy cứ rất không ổn lắm. Trước giờ hắn và nàng có bao giờ đứng gần nhau như thế này, đều là rất xa cách. Vì Sở Tình vốn không thích Mặc Hiểu Lam cho lắm, hắn cũng không muốn chọc tức nàng, càng ngày khoảng cách cứ lại thêm khoảng cách.
Hiện tại buộc trong tình thế này, Mặc Hiểu Lam không khỏi cảm thấy không khí giữa hai người vô cùng gượng gạo, rất rất không ổn. Nhưng đâu chỉ mình hắn cảm thấy không ổn, sắc mặt của Sở Tình càng lạnh băng, tựa như vẫn bình thản nhưng lại có vẻ rất nghiêm trọng.
Mặc Hiểu Lam liền ngẩng đầu lên, đạo quang kết giới lại lần nữa xuất hiện mờ ảo trên không, nhưng lần này càng mong manh hơn lần trước, cơ hồ không còn thấy rõ. Mặc Hiểu Lam há hốc, nổi lên một trận kinh ngạc trong lòng: "Kết giới của Sở Tình vậy mà lại đang bị ngoại lực tác động muốn phá hủy! Kẻ nào lại lợi hại vậy chứ?!"
Vừa nghĩ xong, liền chợt tỉnh ngộ, ngàn lần nói "Không ổn!". Kết giới mạnh mẽ như vậy mà lại bị công phá, nhưng quan trọng là kẻ đó muốn gì chứ? Bất quá cũng không phải là có ý tốt gì.
Trong nháy mắt,Sở Tình liền xách Mặc Hiểu Lam một mạch phi về phòng, vừa quẳng hắn xuống liền niệm chú thi pháp. Tức thời một vòng tròn thanh quang đầy ấn chú hiện trên nền nhà. Mặc Hiểu Lam không khỏi trầm trồ trong lòng: "Không nghĩ đến Sở Tình lại còn đặt cả trận pháp trong phòng của Thiên Mệnh, tính kỹ thật a. Nhưng chẳng lẽ cả ngọn núi này thật sự đều giăng trận khắp nơi sao?"
Sở Tình lấy thanh hắc kiếm gác trên giá, rút vỏ cắm xuống trước trận pháp, nói: "Ngươi ở yên, không chạy loạn, đợi ta về."
Lời Sở Tình tựa hồ vẫn lạnh nhạt lại thêm vài phần dứt khoát cứng rắn. Nhưng bất giác Mặc Hiểu Lam lại cảm thấy như nàng đang trấn an hắn, vô thức tin tưởng bản thân sẽ được nàng bảo vệ không chút tổn thương.
Dứt lời, Sở Tình liền như cơn gió lướt ra ngoài, cánh cửa đóng sầm lại.