Đào Hoa Sinh Tử Kiếp

Chương 52: Dưỡng thi (3)



Dường như ý thức được có kẻ đang chăm chú quan sát mình, Vũ Lạc Quân khẽ nghiêng đầu, hai ánh mắt liền lập tức va chạm nhau. Y thất kinh nhìn Mặc Hiểu Lam, trong phút chốc lại lùi về sau vài bước, nhanh chóng quay lưng biến mất vào vô số phược linh chung quanh. Mặc Hiểu Lam còn chưa kịp phản ứng, Sở Tình bên cạnh đã giục hắn: "Mau đuổi theo Vũ Lạc Quân."

Không còn thời gian nghĩ nhiều, Mặc Hiểu Lam tức tốc cùng nàng chạy về hướng của y. Một lúc sau, đột nhiên không gian bỗng vụt tắt tối sầm lại. Mặc Hiểu Lam chợt nhớ đến lúc ở Huyền Minh sơn, liền nắm chặt lấy tay Sở Tình, chỉ lo nàng sẽ bất trắc xảy ra chuyện gì. Hai mắt đã dần thích ứng với bóng đêm hoàn toàn, thoáng trông thấy mơ hồ một đạo quang lóe lên lướt qua tầm nhìn, Vong Tình phút chốc rời vỏ, như cuồng phong lao thẳng vào mảnh u tối.

Chợt một thanh âm xé gió thật nhỏ vang lên, Sở Tình liền kéo Mặc Hiểu Lam về phía nàng, chặt chẽ gắt gao ôm lấy hắn. Mặc Hiểu Lam vừa kịp hoàn hồn, lập tức cảm nhận được cỗ sát khí lạnh người đang ở ngay bên cạnh. Hắn nhíu mày thầm nghĩ: "Là ám khí."

Trong khoảnh khắc, không gian bao quanh hai người chừng 10 bước chân bất giác bừng sáng, soi rọi cảnh vật rõ nét như ban ngày. Sở Tình tay cầm một phù chú rực lửa, khẽ vỗ về thiếu niên trong lòng: "Không sao rồi."

Mặc Hiểu Lam quả thật dở khóc dở cười, cho dù hiện tại hắn pháp lực yếu ớt đi chăng nữa, vẫn chẳng đến mức phải để nàng bảo hộ từng ly như vậy chứ. Hắn thế nào vẫn là nam tử a. Nghĩ đến đây, trong lòng Mặc Hiểu Lam không khỏi dâng lên ngứa ngáy khó chịu vô cùng, cư nhiên còn phảng phất chút bực dọc khó tả.

Hắn đưa mắt nhìn sang cánh cửa mục nát từ ngôi nhà gần đó, đoạn tiến đến gỡ lấy mảnh băng mỏng trong suốt mà quan sát kỹ lưỡng. Mặc Hiểu Lam bình tĩnh dùng tay nghiền nát thứ đó, mảnh băng liền nhẹ nhàng bốc hơi hóa thành một làn khói trắng, mơ hồ hiện lên mấy chữ: "Mau rời khỏi."

Triệu hồi Vong Tình trở lại, Mặc Hiểu Lam vừa gạt đi dấu vết băng tuyết trên lưỡi kiếm vừa nói: "Hành tung của chúng ta bị người khác theo dõi, kẻ vừa rồi tung ám khí không phải Vũ Lạc Quân, ngược lại còn là muốn ngăn cản ta gặp y."

Sở Tình trầm mặc một lúc, liền nói: "Là băng hệ?"

"Ừm, Vũ Lạc Quân không điều khiển băng hệ, hơn nữa, y đối với ta rất mực tôn kính, sẽ không có chuyện vô lễ tấn công ta."

Hai người cùng song song bước đi giữa khung cảnh đổ nát hoang tàn, nhiệt độ không khí về đêm lại dần trở nên lạnh giá âm hàn. Sở Tình chợt phá vỡ mảng yên lặng này: "Vậy theo ngươi nói, thì y đã mất pháp lực."

Mặc Hiểu Lam có chút giật mình nhận ra, nàng nói quả chẳng sai, nếu Vũ Lạc Quân trước kia, chắc chắn đã không để ai có được cơ hội làm hại hắn. Huống chi là nghiệt hỏa thiêu đốt, y còn mấy cái mạng mà nhặt về chứ, nói gì đến pháp lực sẽ nguyên vẹn.

"Cứu mạnggggg! Cứu mạng aaaaaaa!"

Tiếng hét thảm vang vọng trong đêm, dường như chỉ sợ không đục thủng màng nhĩ người khác nổi, chủ nhân âm thanh càng lúc càng gia tăng cường độ kêu gào khóc lóc của mình. Đến cả Mặc Hiểu Lam phải bịt tai lại, miễn cho bản thân sẽ thật sự điếc luôn mất. Hắn thầm nói: "Tên nhóc Hy Chân này lấy đâu ra khí lực lớn thế? Giết người được lắm đấy."

Chỉ mới nghĩ tới đây, từ phía trước đã có một thân ảnh trắng xóa hốt hoảng chạy đến. Lam Hy Chân nhìn thấy Mặc Hiểu Lam, liền phi thẳng lên người hắn, hệt như khỉ bám vào cành cây, làm thế nào cũng không chịu buông ra. Cậu ta vừa khóc vừa dây nước mắt nước mũi vào y phục của Mặc Hiểu Lam, lắp bắp nói: "Sở ca... có... có quỷ... có.... quỷ a..."

Mặc Hiểu Lam bị Lam Hy Chân đột ngột nhào lên người, chao đảo vài bước suýt ngã ngửa về sau, lập tức được Sở Tình đỡ lấy, bằng không hắn chắc chắn đã hộc máu thành thịt ép rồi. Thoạt trông bộ dáng tiểu tử này mảnh khảnh nhỏ nhắn tưởng chừng gió thổi cũng bay, nhưng mấy ai ngờ được lại nặng như thế này. Mặc Hiểu Lam bị cậu ta níu kéo trèo lên trượt xuống đến y phục cũng sắp rách đến nơi.

Hắn đành tận lực khắc chế xúc cảm muốn mạnh mẽ ném Lam Hy Chân xuống đập cho một trận ra hồn, dịu giọng nhẹ nhàng nói: "Hy Chân, ngươi có chuyện gì thì cứ buông ta ra trước đã."

Lam Hy Chân lại càng khóc thét lớn hơn: "Có.. có...quỷ.... quỷ đến.... Ta... gặp...gặp quỷ... Cứu.... mạngggggg aaaaa."

Sở Tình tựa hồ cũng không chịu được nữa, liền dứt khoát xách cổ áo cậu ta dựng thẳng trên mặt đất. Tiểu tử đó hai chân lúc này đều mềm nhũn cả ra, Mặc Hiểu Lam lo rằng hắn thật sự sẽ ngất đi như lần trước ở Huyền Minh Sơn, phải trấn an nói: "Hy Chân, đừng sợ, chúng ta ở đây sẽ không có ma quỷ nào động đến ngươi được. Ngoan một chút, mau lau nước mắt đi."

"Không dính thứ dơ bẩn, do bị phược linh dọa thôi."

Vẫn tập trung hướng về phía Lam Hy Chân vừa chạy lại, Sở Tình nhàn nhạt nói.

Lúc lâu sau, tiểu tử này đã bình tĩnh lại một ít, Mặc Hiểu Lam xoa đầu cậu ta, nói: "Ca ca ngươi đâu, sao lại chạy lung tung tới tận đây hả?"

"Ca... huynh ấy đang đi tìm đệ...Là vì đệ trốn phụ thân...... khó khăn lắm mới cắt đuôi được ca ca, sau đó... đệ đi lạc..."

Mấy từ cuối cùng, Lam Hy Chân lí nhí nói nhỏ, cả đầu cũng cúi xuống sắp chạm đất đến nơi, tựa như từ trước giờ vẫn luôn như vậy, sợ hãi sai lầm của bản thân sẽ bị trách mắng, đành nhận tỏ ý lỗi theo thói quen.


Ảo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.