Đào Hoa Sinh Tử Kiếp

Chương 7: Vô đề



Mặc Hiểu Lam khẽ mở mắt ra, một tia nắng nhạt soi gương mặt thiếu niên tuấn mỹ. Hắn híp mắt lại, lười biếng cuộn mình trong chăn, vô cùng an tĩnh thoải mái. Đã lâu rồi Mặc Hiểu Lam mới được trải nghiệm lại cảm giác vô ưu vô lo này, cư nhiên phải hưởng thụ thêm một chút.

Một lúc lâu sau, Mặc Hiểu Lam chậm rãi bước ra khỏi phòng. Hắn một thân trung y trắng chỉ khoác hững hờ tà hắc y trên người, tóc đen trải dài khẽ tung bay trong gió. Dáng vẻ của hắn hiện tại cư nhiên lại không hề có chút gì không đàng hoàng, ngược lại vô cùng tiêu sái anh tuấn. Hắn cầm thanh bội kiếm trong tay, ngắm nhìn hai chữ Vong Tình khắc trên lưỡi kiếm, hơi nhíu mày, lại tra vào vỏ.

Mặc Hiểu Lam bước đến một gốc anh đào, đứng ngẩn ngơ nhìn cảnh sắc phong tình này. Chợt đưa tay vào ngực áo, lấy ra một vò rượu nhỏ. Nhìn chiếc vò ngọc trắng tinh tế trong tay, hắn không khỏi ngắm nhìn một lúc. Đây là do hôm qua, Mặc Hiểu Lam lúc vào thư phòng đã tìm được nó bị giấu trong một góc khuất.....

Mặc Hiểu Lam tò mò bước vào một căn phòng có vẻ rộng hơn những phòng khác. Không ngờ bên trong hết thảy đều là bao nhiêu kệ sách cao ngất, chỉ còn một khoảng rộng giữa phòng, đặt một án thư sờn cũ.

Ra là một thư phòng!

Mặc Hiểu Lam đi vòng quanh lấy vài cuốn sách đọc một lúc, chợt cảm thấy nơi này có vẻ cũ kỹ nhuốm bụi. Cũng đúng thôi, Sở Tình đã bế quan một tháng, Mặc Hiểu Lam trong thời gian này phần lớn cũng là chuyên tâm tu luyện, vốn không để tâm đến việc Sở Tình còn có một thư phòng rộng lớn thế này. Mặc Hiểu Lam trầm tư một lúc, liền tìm được một cây chổi nhỏ, dọn dẹp hết thảy cả căn phòng. Chợt đến một góc khuất giữa kệ sách và vách tường, hắn lại nhìn thấy một bóng bạch quang ẩn hiện, liền vươn tay lấy ra.

Nắm chặt vò rượu nhỏ trong tay, Mặc Hiểu Lam không khỏi ngạc nhiên. Sở Tình trước giờ chưa từng đụng đến rượu, hơn nữa còn vô cùng chán ghét, cư nhiên lại có thể cất rượu trong thư phòng được chứ? Nghĩ đến đây, Mặc Hiểu Lam không khỏi tò mò, mở nắp vò rượu ra, hương hoa đào thoang thoảng tràn ngập cả căn phòng, khiến lòng người đắm chìm si mê....

Mặc Hiểu Lam khẽ cười nói: "Đào hoa tửu, là Tiểu Hiên sao? Tên tiểu tử này thật là, lá gan càng lớn a. Còn dám giấu cả rượu trong nhà Sở Tình?"

Đào hoa tửu này, ngày xưa Mặc Hiểu Lam và Sở Nhạc Hiên đều vô cùng thích uống, lần nào nâng chén cũng đều say quên trời quên đất, nhiều lần còn gây những chuyện dở khóc dở cười. Nhớ lần đó, Sở Hy cấm túc phạt Sở Nhạc Hiên chép sách vì tội lén uống rượu, y giao nhiệm vụ cho Mặc Hiểu Lam phải giám sát hắn. Rốt cuộc Sở Hy vừa đi được một lúc, quay lại liền thấy cả hai người đang cùng uống rượu đàm đạo a.

Không cần phải nghĩ cũng biết, lúc đó Sở Hy gân xanh đầy trán. Y không nghĩ ra làm sao mình lại dạy dỗ ra hai tên tiểu hỗn đản được chứ? Rõ ràng đều cấm chúng uống rượu, cư nhiên lại còn làm ra được sự tình này? Đã cạn ngôn với hai tên này, y đành nuốt cục tức xuống mà nói: "Hai người các ngươi, không cần chép Đạo Đức Kinh làm gì nữa!"

Sau này, lại đến cả hai cùng lén Sở Tình uống rượu. Nàng so với Sở Hy vừa lạnh nhạt lại cứng rắn hơn nhiều. Phụ thân đã nói cấm rượu, nàng làm sao có thể tự nhiên cho một tên sư huynh không nên nết với một tên đệ đệ nháo loạn này phạm cấm dễ dàng vậy chứ?

Vậy mà lá gan của Sở Nhạc Hiên lại càng lớn qua năm tháng, có lẽ hắn trong lúc đến thăm Sở Tình đã tiện tay ủ vài vò rượu, đợi lần sao trở lại sẽ uống. Nhưng mà Mặc Hiểu Lam đã nhiều năm không đụng đến rượu rồi, làm sao lại có thể buông tha được chứ?

Mặc Hiểu Lam ngắm nhìn vò rượu đã lâu, liền mở nắp ra hít một hơi, không tự chủ mà khẽ mỉm cười. Hắn ngẩng ra một lúc, dường như đang hồi tưởng lại quá khứ, cư nhiên vẫn giữ vững nụ cười ấy. Chợt trong nháy mắt, Mặc Hiểu Lam liền vô thanh vô tức mà phi thẳng lên một cành đào, nằm thản nhiên uống rượu.

Đã nhiều năm, hắn mới tìm lại được cảm giác tiêu diêu tự tại này một lần nữa. Thật sự lại cảm thấy ông trời cũng xem như đã quá chiêu đãi hắn đi.

Chẳng biết đã qua bao lâu, một cơn hoa phong thoáng qua. Trên cành cây cao ngất, thân ảnh hắc y phấp phới trong sắc đào hoa. Một thiếu niên tay khẽ nghiêng vò rượu ngọc, đôi mắt nhắm nghiền an nhiên, hàng mi lại như có như không đọng lại giọt sương trong. Tóc đen phiêu dật tôn lên một nụ cười trong sáng đơn thuần. Thật là cảnh đẹp phong tình vạn chủng, một thoáng kinh hồng.....

Mặc Hiểu Lam khẽ buông tay, vò rượu kia liền rơi xuống, chỉ là hắn cư nhiên cũng rơi xuống theo. Vì sao ư? Ngủ mê liền không giữ vững nổi thôi.... Nhưng mà, rơi từ trên cao như vậy, không vận linh lực hộ thể, e là phải gãy mất vài cái xương rồi....

Bỗng cảm nhận được một hơi thở ấm áp, Mặc Hiểu Lam mới nhận thức được vừa rồi mình đã rơi từ trên cây xuống. Nghĩ thầm: "Ta rơi à? Hử?"

Mặc Hiểu Lam liền ngẩng mặt lên, chỉ thấy một chiếc cằm trắng nõn tinh tế mà lạnh lẽo. Nhìn lại liền phát hiện hắn đang nằm trong vòng tay một người, khuôn mặt cơ hồ áp sát nơi mềm mại của nữ tử kia. Mặc Hiểu Lam liền cảm nhận được một trận nóng bừng xông thẳng lên đầu, không cần nhìn cũng biết mặt hắn lúc này đỏ như thế nào.

Mặc Hiểu Lam trước kia đối với Cơ Khiết còn chưa tới mức gần gũi thế này! Mà thân thể của hắn hiện tại còn là một tiểu tử a!

Hắn đang ở trong loại tình thế gì như vậy?! Không tin nổi! Chính là không tin nổi!

Một giây kinh ngạc qua đi, Mặc Hiểu Lam lập tức vùng dậy muốn thoát khỏi tư thế ngượng ngùng này. Không ngờ toàn thân vậy lại bị Sở Tình gắt gao ôm chặt, một chút cử động cũng không thể. Mặc Hiểu Lam trong lòng cả kinh mà nói không ra lời: "Chuyện gì đây.....? Sở Tình...... Ngươi?...... Ngươi.....?"

Sở Tình lạnh nhạt nói: "Thiên Mệnh, đừng cử động."

Hắn còn chưa định thần lại được, chợt Sở Tình thoáng chốc liền lách người qua một bên.

"Vù....."

Một âm thanh sắc bén mạnh mẽ mang theo sát khí kinh người lao tới, vừa vặn ngay chỗ của Sở Tình lúc nãy. Mặc Hiểu Lam chỉ nhìn thấy đạo quang như cuồng phong lao qua, không đánh trúng mục tiêu liền như vũ bão mà vòng một đường quay về. Mặc Hiểu Lam liền nhìn theo hướng đi của đạo quang đó, Sở Tình cũng cảm nhận được thanh âm mà khẽ nghiêng đầu hướng tới.

Một nam tử cao ngất chậm rãi bước đến, sát khí tỏa ra tựa hồ có thể hủy diệt vạn vật chung quanh. Nam tử này một thân hắc y bó gọn. Trên mặt y lại đeo một chiếc mặt nạ nở nụ cười quỷ dị, khóe mắt lại đọng một giọt nước mắt tang thương, bi hỷ bất phân, thật sự vô cùng quái gở. Nam tử ấy đưa tay bắt lấy một thanh trường đao mỏng giữa không trung, chính là đạo quang vừa nãy.


Tương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.