Đào Hoa Tiên

Chương 6



Bắt đầu từ hôm đó, Đông Phương Sóc dốc hết công sức để tìm thuốc giải cho ta.

Hắn dùng dao cắt cổ tay ta, lấy ít máu, sau đó dùng máu độc cho một con thỏ nhỏ uống. Con thỏ uống máu ta liền trúng loại giống ta.

Mỗi ngày hắn lại mang về rất nhiều thuốc từ ngự dược phòng, cho con thỏ ăn vào sau đó quan sát phản ứng của con thỏ, rồi lại xem xét cho thêm vị thuốc nào, tăng giảm lượng dược.

Thủ pháp của hắn có vẻ rất thành thạo, đối với các vị thuốc cũng có chút tâm đắc, không phải người bình thường có thể làm được. Chắc chắn hắn đã từng học thuật luyện đan nên mới có thể thông thạo y lý hơn cả đại phu như thế.

Hắn thí nghiệm rất lâu, có con thỏ bị chết vì độc phát, có con lại từ từ bình phục. Hắn lấy thuốc chữa khỏi cho con thỏ kia cho ta dùng nhưng ta vẫn như thế.

Độc dược không biết tên kia chậm rãi ăn mòn cơ thể ta. Ta càng lúc càng gầy gò, sắc mặt không còn hồng hào. Ta mất dần cả đạo pháp, trở nên yếu đuối hết như những nữ tử bình thường ở trần gian.

Ta bắt đầu ngủ mê mệt vào ban đêm, vừa ngủ là hết cả đêm. Trong lúc ngủ, trước mắt hiện lên cảnh mơ rất kỳ lạ. Trong mộng, ta vẫn còn là cô gái mặc váy mỏng màu phấn hồng như trước, sống trong rừng đào bên bờ Tây hồ, hàng ngày chế bách hoa đan, chẳng biết ưu sầu là gì.

Thỉnh thoảng ta cũng mơ thấy một ít chuyện trước kia vốn đã quên từ lâu. Đây hẳn là sự việc xảy ra vào một ngàn năm trước! Tuy rằng việc này xảy ra trong đời ta nhưng từ rất lâu rồi, nó đã trở thành ký ức bị phủ bụi sau những năm tháng dài đằng đẵng.

Đúng lúc gặp được sứ giả Thanh Điểu(3) của Kim mẫu nương nương xuống nhân gian tìm một người có tiên duyên, độ hóa thành tiên. Nó mang theo một quả bàn đào xuống, chỉ cần ăn được quả đào này là có thể phi thăng thành tiên.

Ban đầu ta nhìn thấy Thanh Điểu là lúc còn ở trong vườn đào. Nó đậu trên ngọn cây, dùng mỏ chải vuốt cánh chim màu xanh lóng lánh, trên cổ có đeo một túi gấm tỏa ánh sáng năm màu tốt lành.

Nó bay quanh ba vòng trên đầu ta rồi treo túi gấm lên ngọn cây. Ta biết dụng ý của nó, đó là để ta ăn quả bàn đào trong túi gấm kia. Ta gỡ túi gấm xuống nhưng lòng lại do dự không quyết, ta thật sự muốn phi thăng sao?

Cả nhà ta đều là người tu đạo, phi thăng là tâm nguyện do tổ tiên khởi đầu, là ý nguyện của mỗi thế hệ. Tuy rằng đạo pháp của một người có thể “thanh xuất ư lam”(4), xuất sắc hơn cả bậc cha chú nhưng cho tới bây giờ, Đổng gia chưa từng có người phi thăng. Lẽ nào mộng tưởng kia lại ứng nghiệm trên người ta.

Ta kinh ngạc nhìn túi gấm trong tay, ánh sáng quả đào tỏa ra dù cách một lớp gấm vẫn có thể nhìn rõ. Ta nghĩ tới tổ tiên của Đổng gia đời đời đều tu đạo, nếu bọn họ biết cuối cùng ta cũng có thể phi thăng, trên trời có linh thiêng cũng coi như được khuây khỏa. Nhưng còn hàng xóm láng giềng bên cạnh, nếu ta đi, ai sẽ tới chữa bệnh cho bọn họ? Còn có yêu quái thỉnh thoảng lại xuất hiện nữa, tuy rằng không nhiều lắm nhưng vẫn có vài con hồ tinh, ly tinh biến thành người.

Ta nghĩ đông một chút tây một chút nhưng vẫn không muốn nghĩ tới vấn đề mình luôn cố gắng lảng tránh. Nếu ta phi thăng rồi, sẽ không còn được gặp lại người kia nữa.

Người kia! Nghiêm khắc mà nói, không nên gọi hắn là người mà hẳn nên gọi hắn là tên yêu quái kia.

Tên yêu quái kia! Nguyên hình của hắn nhất định rất xấu xí, có điều ta chưa từng nhìn thấy nguyên hình của hắn. Hắn rất chú ý tới vẻ ngoài của mình, mỗi lần xuất hiện đều là vẻ phong lưu lỗi lạc, bạch y bay bay. Sau khi hóa thân thành người, tướng mạo vô cùng tuấn mỹ, hệt như một công tử của trần gian.

Lần đầu tiên ta gặp hắn là khi một nông trang cách đây hơn mười dặm có tin yêu quái làm loạn. Yêu quái kia mê hoặc tiểu thư của nông trang, làm nàng ta mỗi ngày đều tinh thần hoảng hốt, khăng khăng nói mình đã yêu tên yêu quái kia.

Cha của tiểu thư đó đích thân tới ngoài rừng đào cầu xin, xin ta đi trừ bỏ yêu quái. Chỉ cần tiểu thư kia có thể khôi phục thần trí, ông ta nguyện ý trả giá bằng toàn bộ tài sản của mình.

Ta không cần tài sản của ông ta, ta chỉ yêu cầu ông phát cháo cho dân nghèo gần đó trong ba ngày.

Khi ta tới nông trang, sắc trời đã tối rồi. Tiểu thư trốn trong tiểu viện, cửa viện đóng chặt, không chịu gặp ai.

Trang chủ phu nhân vừa khóc vừa nói: “Từ khi con gái tôi bị yêu quái kia mê hoặc, nó vẫn nhốt mình trong viện, ngay cả tôi cũng không cho vào.”

Ta an ủi bà: “Đừng lo lắng quá, để ta vào xem đó là loại yêu quái gì.”

Yêu khí trong tiểu viện cũng không quá đậm, điều kỳ lạ chính là, trong yêu khí kia dường như còn mang theo một chút mây lành. Xem ra tên yêu quái này cũng tu hành theo đạo pháp chính thống, không phải là loại tà môn ma đạo.

Ta đẩy cửa tiến vào tiểu viện, trong viện lạnh lẽo vắng lặng, không khí khác hẳn với bên ngoài.

Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu lờ mờ, một nam một nữ ngồi đối diện dưới đèn, hình như đang chơi cờ.

Ta hơi kinh ngạc, tình hình như vậy, nếu hai người đang đánh cờ là một cặp vợ chồng thì đây hẳn là hình ảnh rất hòa hợp, ấm áp, đáng tiếc, trong đó lại có một người là yêu.

Nam tử kia tức khắc nhận ra có người đến, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Mặc dù cách song cửa, không thể thấy hắn nhưng ta vẫn cảm nhận được ánh mắt vô cùng sắc bén kia, tựa như lưỡi dao nhọn đâm thấu qua song cửa.

Nam tử hình như cũng cảm nhận được người tới không phải là người thường, hắn khẽ nói với nữ tử mấy câu rồi đứng dậy, đẩy cửa ra.

Ngay sau đó, ta nhìn thấy hai tròng mắt tối tăm của hắn.

Ta cũng không hiểu lắm vẻ đẹp của nam nhân bởi ta là nữ tử tu đạo, nhưng ta vẫn cảm giác được vẻ anh tuấn bất phàm của hắn. Nhất là đôi mắt kia, trong bóng đêm nhìn thẳng vào ta tựa như hai ngôi sao không cẩn thận rơi xuống nhân gian.

Hắn không ngờ khi mở cửa xong lại nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi, nhất định trước khi mở rộng cửa hắn đã cảm thấy sát khí trên người ta.

Hắn hơi kinh ngạc, nhìn ta không chớp mắt, một lát sau hắn mới mỉm cười, hỏi: “Cô tới hàng phục ta sao?”

Ta gật đầu: “Đây không phải là nơi ngươi nên tới.”

Hắn cười cười: “Ta nên đi đâu đây? Trở lại chỗ núi sâu kia sao?”

Ta cũng không thấy có gì đáng buồn cười cả, “Ngươi vốn không phải là người, cho dù đã tu thành hình người thì cũng không phải người. Ngươi hẳn nên trở lại chốn ở của mình đi.”

Khóe miệng hắn khẽ nhếch tạo thành một nụ cười trào phúng: “Nhưng ta đã tu thành hình người rồi, ta cũng sinh hoạt giống con người. Để ta quay lại núi sâu, mỗi ngày chỉ là tu hành tịch mịch, cuộc sống như vậy thì có ý nghĩa gì?”

Ta khẽ nhướn mày: “Tu hành có gì không tốt? Bây giờ ngươi chỉ là yêu quái, là địch nhân của con người, nếu không cẩn thận sẽ rơi vào tay người tu đạo. Nhưng nếu ngươi trở lại núi tiếp tục tu hành, thêm trăm nghìn năm nữa là có thể đứng vào hàng tiên ban, so với làm một tên yêu quái không danh không phận thì tốt hơn nhiều.”

Hắn vẫn cười giễu: “Làm thần tiên thì sao? Không phải là tiếp tục cô đơn tu hành sao? Cô nói ta biết, tu hành rốt cuộc là để làm gì?”

Ta thản nhiên đáp: “Tu hành đương nhiên là để thành thần tiên.”

Hắn tiếp tục truy hỏi: “Làm thần tiên thì có gì tốt?”

Ta nói: “Trường sinh bất lão, bước ra khỏi cõi trần, không cần chịu nỗi khổ sinh lão bệnh tử.”

Hắn nói: “Sau đó thì sao? Sau khi trường sinh bất lão, cô định làm gì trong những năm tháng vô tận đó?

Ta nhíu mày: “Đương nhiên là tiếp tục tu hành!”

Hắn ngửa mặt lên trời cười dài: “Thế không phải rất nực cười sao? Tu hành là vì trường sinh bất lão, trường sinh bất lão lại để tu hành, vậy thì sinh mệnh còn có ý nghĩa gì?”

Ta giật mình, vấn đề quái dị như vậy, ta chưa bao giờ lo nghĩ đến. Từ nhỏ ta đã được giáo dục, tu hành là công việc hiển nhiên phải làm, nếu không tu hành ta còn có thể làm gì?

Ta nói: “Ta không tranh cãi với ngươi. Ngươi mê hoặc vị tiểu thư kia là ngươi sai. Nếu không muốn rời đi, ta đành phải hàng yêu trừ ma vậy.”

Hắn vẫn cười chế giễu như trước, có lẽ lý giải của hắn đối với tình đời thông suốt hơn ta nhiều, hoặc là hắn luôn thích mỉm cười như vậy. Nhưng ta không hề thấy chán ghét, trái lại còn cảm thấy đó là mị lực trí mạng của hắn: “Vậy để xem cô có thể hàng phục ta không?”

Ta cười nhạt, xem ra hắn chưa biết ta là ai. Ta rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm tựa thanh phong, hướng thẳng ngay trước mặt hắn. Hắn lắc mình né qua, chỉ thủ chứ không công.

Kiếm của ta không ngừng lại, càng chém càng nhanh, dần dần trên thân kiếm có tiếng sấm nổ mạnh. Đây là đạo pháp gia truyền của nhà ta, thanh kiếm được thờ cúng quanh năm, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, trong lúc huy động sẽ chứa thiên địa khí.

Hắn bị ta làm cho luống cuống tay chân, nếu vẫn không đánh trả tất sẽ chết dưới kiếm của ta.

Cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà ra tay, nhưng chiêu thức hết sức cổ quái, vừa ra tay đã ôm chặt lấy ta. Ta bị hắn ôm, không hiểu sao mặt lại đỏ bừng. Ta là nữ tử tu đạo, chưa bao giờ bị nam nhân chạm vào người. Mười sáu năm quá, tâm vẫn trong như nước, bây giờ lại bị hắn ôm thật chặt.

Hắn thở hổn hển, nói bên tai ta: “Ta chịu thua rồi, cô dẫn ta đi đi!”

Hơi thở ấm áp của hắn phả lên tai ta, càng lúc ta càng cảm thấy bất an, cố sức đẩy hắn ra, nói: “Ngươi muốn ta dẫn ngươi đi đâu?”

Hắn thờ ơ cười: “Chẳng phải cô muốn ta không mê hoặc vị tiểu thư kia nữa sao? Ta chưa từng mê hoặc nàng, là chính nàng ấy yêu ta, muốn giữ ta lại. Nếu cô không thích, ta sẽ rời khỏi nơi này, không bao giờ gặp lại tiểu thư đó nữa.”

Ta cau mày, cái gì gọi là ‘Nếu cô không thích’? Việc này thì có liên quan gì đến ta? Ta đáp: “Ngươi trở về núi đi thôi!”

Hắn lắc đầu: “Ta không về đâu.”

Ta hỏi: “Vậy ngươi muốn đi đâu?”

Hắn mỉm cười giảo hoạt: “Cô đi đâu ta đi đấy.”

“Nơi ta ở chỉ là một đạo quan nho nhỏ, không có chỗ cho ngươi ở đâu.”

Hắn cười: “Ta là yêu quái, tùy tiện ở đâu cũng được.”

Nếu như vậy thì sao cứ nhất định phải đi theo ta? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn ở cùng ta cũng tốt, đỡ đi ra ngoài làm hại người ta.

Ta nhìn nữ tử sau song cửa, dưới ánh đèn nàng ta vẫn ngơ ngẩn ngồi bên bàn cờ. Ta hỏi hắn: “Ngươi không đi từ biệt nàng ấy sao?”

Hắn cười thản nhiên: ” Nếu đã đi thì cần gì nói lời từ biệt?”

Ta cũng không cảm thấy hắn vô tình bởi người tu đạo vốn thanh tâm quả dục, có lẽ còn vô tình hơn cả hắn.

Ta dẫn hắn ra khỏi tiểu viện, nói với trang chủ rằng ông có thể vào gặp con gái rồi, sau đó bọn ta liền rời bọn ta liền rời khỏi nông trang đó. Ta không biết về sau con gái của trang chủ ra sao, ta nghĩ nàng hẳn đã gả cho một nam tử môn đăng hộ đối, sống một cuộc sống bình thường, an nhàn.

Ta dẫn hắn trở lại Đào hoa quán, ngoại trừ phòng của ta, ở đây chỉ còn một gian chứa củi nhỏ. Hắn cũng không để tâm, từ đó về sau liền ở lại trong phòng chứa củi.

Trước đó, hàng ngày vào lúc canh tư ta bắt đầu ngồi thiền, ngồi đến tận giờ Thìn mới xong, sau đó nấu một chén cháo loãng tới mức có thể soi gương để ăn, đọc các loại thư tịch. Buổi chiều thì luyện đan, luyện kiếm, đến buổi tối lại húp một chén cháo loãng nữa. Tiếp đó thì khô thiền dưới ánh trăng, giữ lòng trống trải như nước giếng cổ.

Sau khi hắn tới đây, cuộc sống của ta đã thay đổi.

Ta vẫn ngồi thiền, lúc luyện công xong thì hắn đã nấu được cháo, hơn nữa còn làm thêm vài món ăn sáng tươi mát, ngon miệng. Cháo rất đặc, được ninh thật nhừ. Đến buổi tối, hắn không nấu cháo nữa nhưng lúc nào cũng biến ra một ít đồ ăn, khi thì là bánh bột, lúc lại là cháo kê. Đồ ăn tuy đều là món chay nhưng được thay đổi rất đa dạng.

Cơm nước xong, hắn và ta ngồi dưới trăng đánh cờ, có lúc lại gảy đàn, có khi lại ngâm vịnh một ít thơ ca. Hắn biết thổi sáo, biết gảy đàn, có trình độ rất cao ở phương diện âm nhạc .

Bởi ta biết hắn không phải là nam nhân thực sự, hắn chỉ là yêu, quan hệ của ta và hắn rất bình thản, không cần lo nghĩ đến chuyện nam nữ. Nếu hắn là nam nhân thực sự, bọn ta căn bản sẽ không ở chung một chỗ, nhưng chỉ vì hắn là yêu còn ta thì biết chắc rằng mình sẽ không mê luyến yêu vật.

Hắn thật sự đã thu liễm tâm tư, yên lòng ở lại đạo quán. Ngày tháng trôi qua, chúng ta dần trở nên thân thuộc, từ từ có thể suy đoán được ý nghĩ của đối phương.

Ta từng cho rằng mình sẽ cứ thế mà vượt qua quãng đời còn lại, ở trong đạo quán tại một góc rừng đào, làm bạn với yêu đến cuối đời. Nhưng không lâu sau đó, ta đã nhìn thấy Thanh Điểu trong rừng.

Người tu đạo suốt đời chỉ mong có thể gặp được Thanh Điểu. Khi nó xuất hiện trước mặt, ta biết rằng đã tới kỳ hạn, những ngày sống cô đơn buồn tẻ sắp kết thúc, ta thật sự muốn rời khỏi trần thế này.

-*-*-*-*-*-*-

(1) Tiết Hàn thực: là một ngày tết vào ngày mồng 3 tháng 3 Âm lịch. “Hàn Thực” nghĩa là “thức ăn lạnh”. Hàng năm vào ngày này, nhiều gia đình cho xay bột, đồ đỗ xanh, làm bánh trôi, bánh chay, nấu xôi chè lễ Phật và cúng gia tiên

Tiết này trước Thanh minh một ngày, cũng có nơi gọi tiết Thanh minh là Hàn thực.

(2) Trích tiên: tiên bị đầy xuống trần.

(3) Thanh Điểu: chim xanh, theo truyền thuyết là sứ giả của Vương Mẫu nương nương.

(4) Thanh xuất ư lam: câu đầy đủ là “Thanh xuất ư lam nhi thắng ư lam” nghĩa là “Màu xanh từ màu chàm mà ra nhưng xanh hơn chàm” ý chỉ trò giỏi hơn thầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.