Đào Hoa Tiên

Chương 9



Ta đi về phía Tây hồ, đó là quê nhà ở trần gia của ta. Ngàn năm trôi qua, tất cả đều trở nên mơ hồ không rõ, triều đại ở trần gian cũng đã thay đổi rất nhiều lần, Tây hồ nhất định cũng đã khác trước.

Rất nhanh ta đã tới ven hồ, hồ vẫn ở nơi đó, núi xanh cạnh hồ vẫn y nguyên. Sóng Tiền Đường, trăng Tây hồ, có lẽ dù qua thêm ngàn năm nữa cũng sẽ không thay đổi.

Bỗng nhiên, ta nhìn thấy một mảnh rừng đào hồng phấn, đã qua ngàn năm, rừng đào vẫn như trước?

Ta dừng lại ở tiền đình trong rừng đào, lòng thấp thỏm bất an. Ta đã rời khỏi đây một ngàn năm, ai đã chăm sóc rừng đào vậy?

Từ trong rừng truyền ra tiếng hô dịu dàng của một cô gái: “Tiểu Bạch, đừng chạy, Tiểu Bạch, ngươi muốn chạy đi đâu?”

Được gọi là Tiểu Bạch, chắc hẳn phải là một con thỏ trắng nhỏ rồi? Ta âm thầm suy đoán nhưng thứ hiện ra trước mắt lại khiến ta kinh hãi. Một con thạch sùng rất lớn chạy từ trong rừng, nó vừa thấy bên ngoài có người liền lập tức quay lại.

Con thạch sùng đó lớn như vậy, hẳn phải được nuôi hơn ngàn năm rồi, có lẽ cũng đã thành yêu.

Cô gái trong rừng kêu: “Ngươi dám trốn nữa ta đem ngươi đi mài thành chu sa.”

Một cô gái mặc áo hồng xuất hiện trước mặt ta. Ta giật mình, cô gái kia, cho dù là quần áo hay vóc dáng đều giống hệt như ta của một ngàn năm trước.

Hai người chúng ta bốn mắt nhìn nhau, nàng ta có một đôi mắt rất quyến rũ, thoạt nhìn giống như đã từng quen biết.

Nàng nhìn ta nhưng không hề kinh ngạc, trái lại còn nở một nụ cười khôn khéo: “Cuối cùng ngươi cũng tới.”

“Cô biết ta sẽ tới ư?”

Cô gái kia cười cười: “Ta đã đợi ngươi một ngàn năm rồi.”

Lại có một người chờ ta một nghìn năm? “Nghìn năm trước, ta biết cô sao?”

Cô gái thản nhiên đáp: “Nghìn năm trước, ngươi cũng không thể tính là quen biết ta, thậm chí ngươi còn chưa từng gặp ta. Thế nhưng ngươi lại tùy tiện đoạt đi nam nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh ta, chàng vì ngươi mà rời khỏi ta, thậm chí vì ngươi mà vứt bỏ cuộc sống trường sinh bất lão của chính mình.”

“Cô…” Ta ngập ngừng, “Lẽ nào cô là tiểu thư của nông trang đó?”

Cô gái cười nhạt: “Thậm chí ngươi còn không biết tên ta, ta lại vì ngươi mà sống một nghìn năm rồi.”

“Vì ta mà sống một nghìn năm?” Xin chỉ giáo cho? Cô gái ở nông trang kia rõ ràng chỉ là phàm nhân, sinh mệnh của nàng sao có thể vượt quá trăm năm.

“Ta cũng từng cho rằng mình rồi sẽ gả cho người ta, sống thế đến hết đời nhưng ta lại không cách nào quên được chàng. Từ lâu ta đã biết chàng là yêu, chàng cũng chưa bao giờ lừa gạt ta. Chàng cũng chưa từng ép ta làm chuyện gì, tất cả đều chỉ là ta cam tâm tình nguyện.”

Nàng lạnh lùng nhìn ta: “Ngươi có hiểu thế nào là yêu một người không?”

Ta kinh ngạc, vô thức lắc đầu.

Nàng ngửa mặt lên trời cười dài: “Dĩ nhiên ngươi không thể hiểu được bởi vì ngươi chưa từng yêu ai khác, ngươi chỉ yêu chỉ mình.”

Ta chỉ yêu chính mình?!

“Chàng rời ta mà đi, ta vẫn không thể thuận theo lệnh của cha mẹ mà gả cho một nam tử môn đăng hộ đối, bởi vì ta đã biết thế nào là yêu một người. Ta không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Vì nguyên nhân này, ta bị cha mẹ nhốt trong tiểu viện, không có tự do. Nhưng có hề gì, cho dù cô độc chết già thì cũng là lựa chọn của ta. Sau đó không lâu, chàng bị trọng thương, lần thứ hai xuất hiện trước mặt ta.”

Sau khi hắn bị thương liền rời đi, hóa ra là đi tìm nàng.

“Ta cầu chàng dẫn ta đi nhưng chàng chỉ cười lắc đầu. Chàng nói tuy chàng thấy rất có lỗi với ta nhưng vẫn thỉnh cầu ta đồng ý sống sót thay chàng. Ban đầu ta hận chàng đến tận xương tủy, không phải vì chàng mê hoặc ta mà vì chàng không đếm xỉa đến ta mà rời khỏi. Nhưng khi nhìn thấy chàng hấp hối, ta vẫn cứ đáp ứng yêu cầu của chàng. Ta cũng không biêt, thì ra thay chàng sống sót lại là việc thống khổ, tịch mịch đến vậy.”

Thống khổ tịch mịch… Ta im lặng không nói gì, mọi người đều sợ cái chết nhưng chưa từng trường sinh sao có thể hiều được sự đáng sợ của trường sinh.

“Chàng đem nội đan đã tu luyện rất lâu cho ta, bảo ta rằng chỉ cần có viên nội đan đó, ta có thể sống mãi. Chàng xin ta chăm sóc mảnh rừng đào này, bởi vì một ngày nào đó, người chàng đợi có thể sẽ quay lại nơi đây.”

Nàng cười sầu thảm: “Ta biết người chàng đợi là một nữ tử nhưng ta vẫn khăng khăng làm theo tâm nguyện đó.” Ánh mắt lạnh buốt của nàng chiếu lên người ta: “Quả nhiên đúng như dự đoán của chàng, cuối cùng ngươi cũng quay lại rồi.”

Ta đã quay lại nhưng đây là tâm nguyện của ta sao? Hai con thạch sùng trốn trong rừng lén lút nhìn chúng ta. Từ lúc nàng nhận được nội đan thạch sùng, nàng đã không còn là người mà đã biến thành yêu quái thạch sùng rồi. Nếu lúc này lấy nội đan đó ra, nàng sẽ hóa thành một làn khói nhẹ. Thân xác của nàng đã thành cát bụi trong một ngàn năm này, sở dĩ nàng vẫn còn tồn tại hoàn toàn là vì nội đan đó.

Ta là tiên tử, tiên pháp cũng đã khôi phục nhưng lại chẳng có dũng khí hàng yêu trừ ma. Ai nói là nhiên nhân thì có tư cách phán xử sống chết của người khác? Ai nói cứ là yêu thì không nên tồn tại trên thế gian này?

Khi ta đối mặt với cô gái vốn là người mà bây giờ đã thành yêu kia, ta biết chính nàng đã tính toán để khiến ta đến đây. Nhưng ta lại không có cách nào oán hận được, thậm chí trong lòng còn có chút xấu hổ. Bởi vì một ngàn năm trước hay là cả sau này, ta đều thua xa nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.