Đào Hoa Truyện: Nàng Tiểu Thư Của Trẫm

Chương 59: Côn đồ xuất sơn tìm đệ đệ 3



Hồ Điệp quay đầu lại nhìn đám người kia: “ Kinh thành này, tiệm thuốc nào lớn nhất? Có đại phu giỏi nhất? Thuốc hay nhất?”

“ An Sinh..” Một tên ngoan ngoãn trả lời, hai mắt hắn bầm đen như đang mang mắt kính màu đen, còn mũi thì chảy máu không ngừng.

An Sinh? Nàng đảo mắt qua một lượt: “ Các ngươi, phải đem tiền đến để đền bù THƯƠNG TÍCH và DANH DỰ cho Biểu đệ của ta. Mỗi người..1000 lượng. Đem tiền tới tiệm thuốc gặp ta.” Có tất cả là 13 tên. 13 nhân 1000..13000 lượng, có ít quá không? Cần tăng thêm không nhỉ??? Sao nói tới tiền bạc ở đây là..Mình ngu vô đối vậy nhỉ? Thật nhục nhã!!!

“ Hả? 1000 lượng?” Cả đám hét lên trước giá tiền đền bù.

Hai thân ảnh trên mái nhà cũng ngạc nhiên không kém gì bọn người bị nàng đánh. Bị người ta đánh, mà còn phải lấy tiền đền bù, lần đầu bọn họ nghe được một chuyện vô lý như vậy.

Vân Nhi nói khẽ vào tai nàng: “ Tiểu thư, quá nhiều!!!” Mỗi người 1000 lượng? Bị đánh thê thảm như vậy, mà còn phải lấy tiền ra đền bù? Tiểu thư, có ác quá không???

Nghe vậy, nàng cười trong lòng: Có tiền đi chơi, mua đồ ăn, sắm quần áo,v.v.v. Rồi a!!! Không tốn công, nhưng hơi tốn sức một tí!!!

Hồ Điệp gật nhẹ đầu: “ Ừm!” Rồi nhìn đám kia: “ Qúa ít, có phải không? Đổi 1000 lượng, giữ được mạng của các ngươi và người nhà của các ngươi, bộ không đáng sao? 1000 lượng là giá quá hợp lý rồi!”

Bọn chúng chẳng hiểu nàng đang nói cái gì, tại sao bọn chúng phải đưa 1000 lượng bạc cho nàng. Tên có máu mặt đang nằm dưới sông, lên tiếng: “ 1000 lượng? Giá hợp lý? Đổi lấy mạng? Ngươi nói vậy là sao?” Tên này, bị điên sao?

“ Chuyện 1000 lượng..Các ngươi nghe ta nói, rồi sẽ rõ.” Hồ Điệp này muốn gì, là phải lấy cho được..Số tiền này, NHẤT ĐỊNH phải lấy cho bằng được. Nàng chấp tay ra phía sau lưng, đi tới đi lui: “ Đánh người giữa thanh thiên bạch nhật, dưới chân thiên tử, không xem phép nước ra gì là tội thứ nhất. Tội thứ hai, sỉ nhục nhân phẩm của người khác, nói thiếp của Thái Uý là TIỆN THIẾP, bảo con Thái Uý là CHÓ.”

“ Sỉ nhục con và thiếp của Thái Uý như vậy, có xem là sỉ nhục ông không? Gọi con của ông là CHÓ, có phải gọi ông cũng là CHÓ không? Đó là tội sỉ nhục mệnh quan triều đình, là tội thứ ba.” Nàng cười tà ác.

“ Ba tội này, bảo đảm đầu người nhà lẫn đầu của các ngươi đều bay xuống một lượt, già trẻ, lớn bé đều đi về CHẦU DIÊM VƯƠNG. Dù phụ thân là mệnh quan triều đình cũng phải CHẾT, vì cái tội bao che cho con, ra đường ỷ quyền thế mà hiếp đáp và sỉ nhục người khác, không biết dạy dỗ con, không xem phép nước ra gì. Coi vua không ra gì. KHI QUÂN PHẠM THƯỢNG. Là đại tội, phải CHẾT VẠN LẦN. CHU VI TAM TỘC.” Cái này gọi là tống tiền kiểu mới!!! Ha ha ha..

“...” Tên có máu mặt nghe xong, không biết nói gì. Mặt hắn trắng bệch, sợ hãi. Hắn ta và đám kia đã hiểu 1000 lượng đó dùng để làm gì.

Bọn chúng kinh hãi. Không ngờ, bọn họ đánh và mắng có mấy câu, mà phải chịu ĐẠI TỘI và CHU VI TAM TỘC. Hai tên trên nóc nhà, khoé miệng giật liên hồi, họ nghĩ thầm: Hắn ta, làm QUAN trong triều đình sao?

Vân Nhi khoé miệng co rút: Không ngờ, tiểu thư đánh người ta bán sống bán chết như vậy..Mà còn đòi tiền..Và còn chỉ ra một đống tội trạng, toàn bộ đều không muốn họ sống yên..Tiểu thư, mà làm quan thì..Tên nào, mà phạm tội..dù NHẸ cũng thành NẶNG!!!

Diệu Hinh hoảng sợ đến nỗi mặt xanh lè, nhưng trong lòng thì mến mộ nàng vô cùng: Tiểu thư thật oai!!! Y như đại nhân, ở công đường đang xét xử tội phạm vậy!

Trác Bình cứng người: Bọn chúng đánh hắn, mắng hắn có nhiêu đó..Mà tỷ ấy, cho cả Tam tộc nhà người ta đi về trời..ực..

“ Xin công tử tha mạng. Đại nhân rộng lượng, không chấp dứt kẻ tiểu nhân. Xin tha mạng..Đại nhân, xin ngài hãy tha mạng..” Bọn chúng thầm nghĩ trong lòng: Hắn là quan hình bộ sao? Mấy phẩm? Nếu cao hơn phụ thân thì..Không nên đắc tội!

Bọn chúng van xin không ngừng: “ Xin tha mạng cho tiểu nhân..Đại nhân..Xin tha mạng...” Không ngờ, tội của họ lớn đến mức như vậy.

“ E, hèm..1000 lượng..Có ĐÁNG không?” Nàng chỉ nói đại thôi, chứ có biết luật pháp ở đây như thế nào đâu? Tại, khi coi trong phim thấy mấy vị đại nhân xử án, thường nói mấy tội trạng gần gần giống như bọn này, nên nàng cũng học theo vài câu. Chỉ cần copy rồi paste đại thôi. Vậy mà, làm bọn người không não này sợ tới vầy!? Qúa tài!!! Lại được tôn lên làm Đại Nhân!!! Ha ha ha..

“ Dạ, đáng. Đáng lắm ạ...”

Hồ Điệp cười nói: “ Ta nhắc nhở. Tên nào, mà dại dột báo quan là đầu cả một đám bay hết. Một tên không đến hay đến trễ, nộp không đủ tiền thì..Cả đám các ngươi, hãy chuẩn bị QUAN TÀI cho mình và người nhà trước đi.”

Nàng đi lại dìu Trác Bình, miệng nói: “ Một canh giờ. Ta chờ ở An Sinh. Qua một canh giờ, đi hầu Diêm Vương. MAU ĐI ĐI.”

Cả đám dìu nhau đi lấy tiền đến nộp phạt, một cảnh lui đi vô cùng đặc sắc: Kẻ bị thương nhẹ thì dìu kẻ bị thương nặng..Tên bị thương quá nặng mà không đi được, thì sẽ được mấy tên bị thương nhẹ khiêng và cõng đi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.