Một vị nữ tử dung
mạo diễm lệ đang ngồi trong một đình nghỉ mát, thân vận một bộ y phục
màu hồng nhạt tao nhã. Ngồi bắt chéo chân bên bàn đá, tay nâng ly trà
lên thổi: “ Điều tra được gì rồi?” Đã mấy ngày mà không có chút tin tức
về tên đó..Tại sao chẳng có manh mối gì về thân phận hoặc danh tính của
hắn? Lạ thật!
“ Bẩm, Thánh nữ. Vẫn..vẫn chưa có tin.” Một ám vệ
quỳ trước mặt nàng ta, lấp bấp trả lời. Tự dưng nổi hứng bảo bọn hắn tìm một tên nam nhân nào đó, phải bắt sống hắn ta đem về nữa chứ. Không
biết Thánh nữ muốn làm gì tên đó?
“ Bụp..” Vũ Hạ Tâm tức giận ném chén trà đang định uống xuống đất làm tên đó hoảng sợ, hắn cúi đầu không dám nói gì.
“ Vẫn không có chút tin tức gì? Các ngươi làm việc kiểu gì vậy?” Nàng ta
nổi giận mắng: “ Một lũ vô dụng!!! Chỉ có một người, mà chẳng tìm được
chút tin gì? Nói chi là tới việc bắt người!!!”
“ Thánh nữ bớt
giận. Người này hành tung bí hiểm. Hầu như, manh mối về thân phận hắn
đều không thể điều tra ra được gì. Bọn thuộc hạ đã cố gắng hết sức,
nhưng không thể tìm ra bất cứ gì về thân phận hắn cả. Hắn như thể, không tồn tại vậy!!!” Bọn hắn đã cố gắng hết sức nhưng không diều tra được
gì, thân phận hắn quả là bí hiểm.
“ Bốp.” Nàng đá hắn một cước bay ra xa, dùng nội lực mặc dù không lớn nhưng đủ làm hắn trọng thương.
“ Phụt..” Miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhưng vẫn cố nói: “ Thánh nữ bớt giận. Xin người bớt giận. Thuộc hạ sẽ đi..”
“ CÚT. Cút ngay cho ta.” Vũ Hạ Tâm phất tay áo, gương mặt đầy tức giận,
quay lưng, mắt nhìn chỗ khác. Không tồn tại? Vô lý!!! Một câu vô lý như
vậy, mà hắn cũng nói ra được? Tức chết mà!!!
“ Thuộc hạ, xin cáo lui.” Hắn khổ sở rời đi với nội thương trong người.
“ Nếu bọn chúng không điều tra được gì? Hãy để Thuần Nhi đi thử xem sao
ạ!” Một vị cô nương trẻ, tầm 16-17 tuổi, thân vận bộ y phục màu đỏ và
đen kết hợp. Đó là y phục của thuộc hạ trong phái Hoả Long, nàng ta thấy tên đó bị trọng thương thì có chút lo lắng nhưng không dám tới đỡ hắn.
“ Không. Đích thân ta sẽ đi.” Vũ Hạ Tâm nhìn lên bầu trời đầy sao, tay
chấp hờ ra phía sau. Ánh mắt chứa sự quyết tâm và thâm sâu khó lường.
Hắn là người phương nào? Tại sao chẳng có chút tin gì? Dù là người ở
cương vị nào, không lý nào mà thuộc hạ của Hoả Long giáo lại không điều
tra được gì? Không manh mối? Chứng tỏ thân phận hắn không hề tầm
thường!!! Là đại nhân vật lớn sao??? Cô nương đi chung hắn, có quan hệ
gì với hắn? Là nương tử hắn sao?
“ Chủ nhân, hắn..Hình như, cô
nương đi cùng là nương tử hắn. Người nên suy xét lại ạ!” Thuần Nhi nhắc
nhở chủ nhân mình. Thánh nữ của Hoả Long giáo mà lại đi cướp phu quân
của người khác, chuyện này mà đồn ra giang hồ thì chỉ thành trò cười cho thiên hạ!
“ Hừm..Sao ngươi biết chắc cô ta là nương tử của hắn chứ?” Đáng ghét! Xem ra, phải giải quyết cô ta trước tiên!!!
“ Tiểu nhân chỉ đoán thế thôi ạ!” Thuần Nhi lật đật quỳ xuống.
“ Mau đứng lên đi. Ngày mai, phái thêm người đi tra thử có phải thế
không? Thân phận của cô ta!” Vũ Hạ Tâm nhìn lên trời, ánh mắt nàng ta
chứa sự ganh tị khi nhớ tới lúc Hàn Phong lo cho Hồ Điệp khi nàng biến
mất.
“ Dạ!” Thuần Nhi đứng lên. Xem ra, chủ nhân đã quyết tâm rồi!
“ Sao vậy?” Một nam tử mặc bộ y phục màu đỏ huyết và màu đen lẫn cả
trắng, từng bước tiến vào đình nghỉ mát. Gương mặt tuấn tú, tóc dài xoã
ra tuỳ tiện, đôi mày thanh nhã. Đôi mắt đa tình và đa sầu, mũi cao và
thẳng, có đôi môi màu hồng phấn nhạt gợi cảm.
“ Không có gì!
Huynh tìm muội có chuyện gì không?” Vũ Hạ Tâm quay đầu cười nhẹ nhàng
với hắn, nhìn Thuần Nhi một cái với ý bảo cho lui. Những cảm xúc khi nãy của nàng đều vội vả cất đi, không để người khác thấy.
“ Ta không có! Nhưng muội, có thì phải?” Vô Tâm Y Thủ đi lại bàn ngồi xuống, miệng hơi nhếch lên: “ Muội muốn tìm ai sao?” Biết nàng không muốn nói, hắn
đành hỏi thẳng. Mấy ngày nay, hắn nghe thuộc hạ báo lại rằng, sư muội
hắn đang tìm một tên nào đó. Tìm mãi mà không có chút tâm tích gì! Một
chút tin cũng không có!
Vũ Hạ Tâm mở to mắt nhìn hắn thoáng kinh
ngạc, miệng cười lạnh: “ Huynh biết rồi sao?” Đúng là, một lũ vừa vô
dụng mà vừa nhiều chuyện, chỉ giỏi nhiều chuyện mà chẳng ra tích sự gì.
Tên khốn nào dám báo lại, để ta biết được..Đừng hòng sống yên!!!
Tay cầm bình trà lên, từ từ rót vào ly: “ Nếu muội muốn, huynh sẽ giúp muội một tay. Dạo này, cũng nhàn rỗi!” Hắn nâng chén trà lên thổi, đưa lên
miệng uống một ngụm nhỏ.
“ Không phiền tới huynh. Muội muốn tự
mình đi!” Vũ Hạ Tâm này, muốn tìm một tên khó khăn đến như vậy sao? Dù
có lục tung thiên hạ lên, nhất định ta sẽ tìm cho bằng được!!! Đồ ta đã
muốn thì phải có!!!
Hắn hơi nhướng mày, có chút ngạc nhiên cùng
tò mò: “ Hắn, là người như thế nào? Mà để muội bận tâm đến thế? Đích
thân đi tìm? Hắn hơn người sao?” Sư muội của hắn, bắt đầu học cách theo
đuổi nam nhân rồi sao? Bao nhiêu tên không chịu, giờ lại..Tìm một tên
chẳng có hơi thở!?
“ Dĩ nhiên..Hắn ta hơn huynh rất nhiều!” Nàng
nhìn lên bầu trời bao la rộng lớn trên cao, nở nụ cười ngọt ngào. Hắn có thứ gì đó..Làm người nữ nhi nào gặp cũng phải động lòng! Gặp một lần,
muốn gặp lại lần thứ hai, thứ ba..Muốn ở bên hắn cả đời!!! Nàng thích
hắn rồi, từ lần gặp đầu tiên đó!!! Chưa có tên nào dám phớt lờ nàng như
hắn!!!
“ Ah..” Hắn nhìn nàng mà gật gù, miệng mỉm cười khi thấy
nàng ta đang mơ mộng. Động tâm với hắn rồi? Thích rồi? Yêu..Mà để mất
nhau sẽ rất đau!!! Không gặp được nhau thì càng đau!!! Cách xa nhau
thì...Thật là đau khổ!!!
Đôi mắt đa tình và đa sầu bỗng chốc buồn bã, tim hắn bỗng nhói đau khi nhớ tới người trong lòng hắn đã rời xa
hắn chỉ vì hắn. Nàng và hắn đã là người của hai thế giới khác nhau,
không thể đến với nhau nhưng đến một ngày cũng sẽ ở bên nhau. Cõi vĩnh
hằng, sẽ gặp lại nhau: Nàng hãy chờ ta..Ta ở đây, chỉ vì lời hứa với
nàng mà thôi! Tại sao nàng lại bắt ta sống và tìm người thay thế vị trí
nàng trong tim ta chứ? Nàng có biết, đó là lời tàn nhẫn nhất không?
Không ai có thể thay thế nàng..Cuộc sống của ta, khi không có nàng bên
cạnh..Thật là vô vị và vô nghĩa!!!