Ngày sinh nhật 24 tuổi của Đào Hoa Yêu Yêu xảy ra ba sự kiện. Chuyện thứ nhất là buổi sáng, ở sân bay chứng kiến cảnh vị hôn phu của mình bắt cá hai tay. Chuyện thứ hai, lúc trưa, ra tay hơi nặng với vợ của khách hàng. Chuyện thứ ba là buổi tối cùng bạn thân Bàng Hải Âm đến “Let’s go Afica” (tên một quá bar) của Đại Huy hết ăn rồi lại uống.
Buổi sáng, Đào Hoa Yêu Yêu xin phép đến sân bay đón Bàng Hải Âm. Khi Bàng Hải Âm thấy Đào Hoa Yêu Yêu thì cô bình tĩnh đi ra bãi đỗ xe, mở cửa xe, bình tĩnh nói:
– Mình và Triệu Định Duệ chia tay rồi, lái xe đi
Khi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, Bàng Hải Âm nhìn qua gương chiếu hậu thấy Triệu Định Duệ đang lái xe đuổi theo, liên miệng gọi “Yêu Yêu”. Cô nghiêng đầu nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, chờ ý của bạn thân. Đào Hoa Yêu Yêu bật nhạc lớn, hát theo ca sĩ:
– Hai con hổ, hai con hổ, mau chạy trốn, mau chạy trốn
Bàng Hải Âm bèn phóng xe vụt đi
“Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí” (Phúc không đến liền, họa lại tiếp nối). Vừa vào đến cửa công ty, Đào Hoa Yêu Yêu đã thấy Lily đứng ở quầy tiếp tân liên tục nháy mắt ra hiệu với cô, đang định hỏi cho rõ thì một nhiên cảm giác có một trận gió thổi đến, cô phản xạ có điều kiện vội xoay người né đi, may mắn tránh được một đòn cửu âm bạch cốt trảo. Đào Hoa Yêu Yêu thầm than “nguy hiểm thật”, ngẩng đầu nhìn người đánh mình thì ra một phụ nữ cao quý, lạnh lùng. Cô nghĩ một hồi cũng không biết người này là ai
– Yêu Yêu. Đây là Lâm phu nhân của công ty xây dựng Quảng Hoàng, tìm cậu… à…
Lily còn chưa nói xong, người đẹp lạnh lùng kia đã cắt lời:
– Cô chính là Đào Hoa Yêu Yêu?
Mỹ nhân băng giá cao hơn Đào Hoa Yêu Yêu ước chừng một cái đầu, từ cao nhìn xuống Đào Hoa Yêu Yêu một thân quần bò áo sơ mi.
– Có gì chỉ giáo?
Đào Hoa Yêu Yêu lui ra phía sau ba bước, cẩn thận nhìn cô ta. Công ty xây dựng Quảng Hoành có hợp đồng thiết kế xây một tòa cao ốc mới với công ty cô, giám đốc Lâm Kiến Hoa là điển hình cho công tử ăn chơi trác táng, còn háo sắc, cưới được cô vợ trẻ trung xinh đẹp, tài giỏi, tuy là sợ vợ nhưng tâm tính vẫn không đổi, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi
Như Bàng Hải Âm bình luận, Lâm Kiến Hoa là kẻ đầu heo, lòng chó, vô tích sự, may nhờ tổ tiên tích đức, trước khi hắn làm lụi bại gia nghiệp thì hắn lấy được cô vợ có tiền. Nếu không nhờ thế lực nhà mẹ vợ thì chắc giờ hắn đã phải ngồi hớp khí trời mà sống.
Lần này hợp tác, Đào Hoa Yêu Yêu không ít lần bị hắn sàm sỡ, cô sớm đã chán ghét hắn, định chờ hợp đồng này chấm dứt thì sẽ dạy dỗ cho tên đầu heo đó một trận
Lâm phu nhân tươi cười tao nhã mà ác ý, ra vẻ tài trí hơn người, quý tộc cao sang, cô ta lấy ra một tờ chi phiếu, viết lên đó mấy chữ đưa cho Đào Hoa Yêu Yêu:
– Đây là tờ ngân phiếu ba trăm vạn (sao nhiều thế $_$), chắc chắn nhiều hơn chồng tôi cho cô nhiều, cầm tiền rồi biến đi cho tôi.
Từ sáng Đào Hoa Yêu Yêu đã tức giận mà phải kiềm chế, giờ lại thêm chuyện này, cô giận dữ cười, cầm lấy chi phiếu, tay ngọc hơi búng, thở dài:
– Một người đàn ông chỉ trị giá ba trăm vạn, thảo nào chẳng thú vị gì, không chút gợi cảm, bao cỏ nát cũng chỉ xứng với loại đàn bà không ai thèm. Sao còn có người coi hắn ta như quốc bảo nhỉ.
Cô nhìn Lâm phu nhân đang tao nhã hút thuốc kia cười, đưa tờ chi phiếu trở về:
– Ba trăm vạn này tôi cho cô, cô mau đưa hắn ta đi đi, ngày nào cũng quấn quýt lấy tôi, phiền muốn chết
Mike ở bên che mặt, lặng lẽ khóc thét. Sắc mặt Lâm phu nhân trắng bệch, vỗ mạnh xuống ghế:
– Con điếm thối tha, đừng có không biết xấu hổ
Đào Hoa Yêu Yêu nhún nhún vai, hỏi Lily:
– Số điện thoại của bảo vệ tòa nhà là bao nhiêu?
Còn muốn đuổi người?! Lâm phu nhân tức giận đứng dậy, quay đầu nhìn một người vẫn đứng tựa cửa hét to:
– Mày là người chết à? Rắm cũng không đánh, tìm mày tới làm gì?
Đào Hoa Yêu Yêu giờ mới thấy ở bên cửa có một người đàn ông đứng đó, khoanh tay trước ngực, hơi tựa vào cửa. Đào Hoa Yêu Yêu hơi sửng sốt, người này cao gầy, lạnh lùng, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng đôi mắt lại đen và sâu, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén. Cô vuốt vuốt tóc bình tĩnh nhìn anh ta:
– Anh là ai?
– Tôi là em của Lâm phu nhân. Giọng anh ta lãnh đạm, bình tĩnh
– Anh tới giúp chị đánh ghen?
Anh ta nhìn cô thật sâu, đứng thẳng lại, thản nhiên nói:
– Không! Tôi đến để tránh chị ấy ngộ sát
– Tôi nhắc lại lần cuối, tôi không có hứng thú với ông anh rể đầu heo quý hóa của anh
– Tôi biết
– Vậy phiền anh đưa cô ta đi, chúng tôi còn phải làm ăn
Anh ta đi lên trước, nói ngắn gọn:
– Tòa cao ốc mới sẽ có người khác tới phụ trách, hợp đồng không thay đổi
Nói xong kéo mỹ nhân băng giá kia đi, không chút gì là khó khăn.
Đám người đi rồi, Đào Hoa Yêu Yêu quay đầu nhìn Mike không nói, Mike vội mở miệng, vẻ mặt đồng tình:
– Cho cô nửa ngày nghỉ, Hải Âm, đưa Yêu Yêu ra ngoài cho thoải mái, công ty chi trả
Let’s go Africa là một quán bar bài trí theo phong cách Châu Phi, ông chủ Đại Huy là một người đàn ông tài giỏi mà trầm tính
Lần đầu tiên Đào Hoa Yêu Yêu tới đây là cùng với vị hôn phu, không là vị hôn phu trước, Triệu Định Duệ đưa cô tới đây. Khi đó, anh ta vẫn còn là bạn trai cô, đưa cô đến chúc mừng sinh nhật 20 tuổi của cô. Ngày đó, Triệu Định Duệ đeo vào tay cô một chiếc nhẫn kim cương trong suốt. Một ngày đó, cô liên tục uống 6 chén Mary Rose, 4 chén Pink lady, sau đó ngẫu hứng vẽ một bức tranh báo đen ở Châu phi lên bức tường sơn cao cấp của quán bar này. Bức vẽ trời cao, thảo nguyên, mặt trời chói chang, một con báo đen hoang dại, ánh mắt sắc bén, mạnh mẽ, đầy cảnh giác. Tất cả khách đến đều trầm trồ khen ngợi. Cô lại thuận tay vẽ rùa xanh Brasil đầy tường. Ai đấy đều biến sắc, ngay cả Triệu Định Duệ cũng xấu hổ. Nhưng ông chủ lại bình thản vẫy tay:
– Người đẹp, cho xin chữ kí.
Đào Hoa Yêu Yêu lại vung bút, kí tên của mình lên tường, từ đó kết bạn cùng Đại Huy
Hôm sau, cô tỉnh rượu, đến quán bar xin lỗi, Đại Huy có một yêu cầu là vẽ lại hoàn thiện bức tranh hắc báo đó, anh còn đặc biệt dặn, mấy con rùa Brazil lông xanh đó cũng không được xóa đi. Đào Hoa Yêu Yêu thích chí, mất một tháng hoàn thành bức tranh trên tường. Từ đó về sau hai người thành chiến hữu. Nửa năm sau, cô tốt nghiệp, vào làm ở công ty bây giờ, quen biết Bàng Hải Âm, hai người dần trở nên thân thiết.
Bàng Hải Âm là điển hình của con gái Đông Bắc, mắt sáng, răng trắng, cao gầy, xinh như búp bê. Lúc ấy Đào Hoa Yêu Yêu có ý giới thiệu Hải Âm cho Đại Huy nhưng Đại Huy và Hải Âm vừa gặp đã nhận nhau là anh em tốt. Kết quả, ba người lại một lần nữa kết nghĩa.
Từ đó về sau, Đào Hoa Yêu Yêu và Bàng Hải Âm cứ rỗi là lại đến Let’s go Africa ăn uống, nhảy nhót. Một lần, có một khách ở quán bar còn nghĩ hai người đang yêu nhau
Bàng Hải Âm chở Đào Hoa Yêu Yêu đi vòng quanh thành phố mấy vòng, đến 6h thì đi thẳng đến Let’s go Africa
Đằng sau, một người đàn ông ngồi ở bên bàn trong góc tối, quay lưng về phía quầy bar. Hải Âm khoát tay với Đại Huy, ý bảo đừng hỏi gì cả, gọi hai ly rượu đặt trước mặt Đào Hoa Yêu Yêu:
– Uống cho thoải mái
Đào Hoa Yêu Yêu khí thế bừng bừng, một ngụm uống sạch, mắt cũng không chớp. Uống khoảng 6 ly thì Triệu Định Duệ hoảng hốt đi vào:
– Yêu Yêu, nghe anh giải thích
Triệu Định Duệ kéo tay Đào Hoa Yêu Yêu, còn chưa nói xong, Đào Hoa Yêu Yêu uống nốt chén thứ sáu, đặt ly rượu lên giá, bình tĩnh nhìn Đại Huy gọi:
– 6 ly Mary Rose, 4 ly Pink Lady
Đại Huy nhìn nhìn cô rồi lại nhìn Bàng Hải Âm, cúi đầu bắt đầu pha chế rượu, chỉ chốc lát sau, mười ly cooktail xinh đẹp đặt trước mặt Triệu Định Duệ và Đào Hoa Yêu Yêu. Đào Hoa Yêu Yêu nhìn Triệu Định Duệ, người đàn ông này, cô ở bên anh ta 6 năm, thành vị hôn thê được 4 năm. Trước hôm nay, cô đã định 1 tuần sau sẽ lấy anh ta, còn anh ta, hôm nay, sinh nhật 24 tuổi của cô, kỉ niệm 4 năm ngày bọn họ đính hôn lại ôm hôn một cô gái khác ở sân bay. Cô đẩy tay hắn ta, lẳng lặng nói:
– Lúc tôi và anh đính hôn uống 6 ly Mary Rose, 4 ly Pink Lady.
Nói rồi cô lần lượt uống hết mười ly rượu, nhanh như chớp, mười ly rượu cạn thấy đáy, mặt vẫn không chút biến sắc.
Có lẽ bị cô dọa cho ngây người, Triệu Định Duệ nói không nên lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn cô uống hết ly này qua ly khác
Đến khi uống hết giọt rượu cuối cùng, Đào Hoa Yêu Yêu như không nhìn thấy Triệu Định Duệ vẫn còn đang ngây như phỗng, cô gọi một ly Single lady, kẹp ly vào giữa ngón tay, quyến rũ đi đến bên bàn sofa ở góc tường, vừa định mở miệng thì nhận ra người đang ngồi đó, hơi bất ngờ: – là anh ta?
Trong góc tối, một khuôn mặt tái nhợt nhưng tuấn tú, đôi mắt sâu và đen, lạnh lùng sắc bén. Là em trai của Lâm phu nhân kia.
Lúc này mới định thần lại, Triệu Định Duệ vội chạy tới giữ chặt tay Đào Hoa Yêu Yêu, đau đớn:
– Yêu Yêu, đừng làm loạn, theo anh về nhà
Đào Hoa Yêu Yêu cười lạnh:
– Triệu Định Duệ, chúng ta xong rồi, tôi đã có bạn trai mới.
Triệu Định Duệ nắm chặt tay Đào Hoa Yêu Yêu không chịu buông, đau đớn nhìn cô:
– Yêu Yêu, anh biết lần này là anh sai, anh hứa sẽ không…
Đào Hoa Yêu Yêu nhìn người đàn ông trước mắt, sau khi phản bội, khuôn mặt u buồn động lòng người, anh ta từng là người đàn ông duy nhất mà cô nhìn thấy.
Đào Hoa Yêu Yêu nở nụ cười, Triệu Định Duệ là người kiêu ngạo lại chịu nói năng khép nép nhận sai là vinh hạnh của cô đúng không? Đáng tiếc, cô chẳng có hứng thú với vinh hạnh này. Cô mất kiên nhẫn cắt ngang lời hắn:
– Triệu Định Duệ, tôi nhắc lại, tôi đã có bạn trai
Triệu Định Duệ như còn tưởng cô vẫn đang giận mình, kiên nhẫn khuyên:
– Yêu Yêu…
Một bàn tay thon dài nhẹ khoác lên vai Đào Hoa Yêu Yêu, thản nhiên nói:
– Làm phiền anh buông bạn gái của tôi ra
Không biết từ khi nào, người trong góc đã đứng dậy, thân mật tựa vào sau Đào Hoa Yêu Yêu. Anh ta tới gần mang theo một mùi hương nam tính quấn quanh Đào Hoa Yêu Yêu khiến cô hơi ngây người. Triệu Định Duệ tức giận nhìn người con trai khoác vai Đào Hoa Yêu Yêu, lạnh lùng nói:
– Anh là ai? Đây là chuyện của tôi và bạn gái tôi, không đến lượt anh xen vào
Đào Hoa Yêu Yêu nhanh chóng định thần, vươn tay ôm vòng qua eo người đàn ông kia, cười ngọt ngào vô cùng:
– Giới thiệu với anh, đây là…
– Sở Phi
Người đàn ông kia vừa khéo đón lời Đào Hoa Yêu Yêu, vươn tay phải ra với Triệu Định Duệ:
– Chào anh
Sắc mặt Triệu Định Duệ từ trắng sang xanh rồi đỏ bừng. Không để ý đến Sở Phi kia, cắn răng thấp giọng nói với Đào Hoa Yêu Yêu:
– Yêu Yêu, sự nhẫn nại của anh cũng chỉ có giới hạn.
Đào Hoa Yêu Yêu quyến rũ mỉm cười:
– Triệu Định Duệ, anh sớm đã bị knock out
Triệu Định Duệ cuối cùng vẫn là người có thân phận, nói năng khép nép thế là đã cực hạn, cứng ngắc bắt tay với Sở Phi, duy trì chút phong độ cuối cùng rồi nhìn Đào Hoa Yêu Yêu đang nép vào lòng Sở Phi trầm giọng nói:
– Giờ em không bình tĩnh, khi nào em tỉnh táo lại anh sẽ gọi cho em
Dứt lời phất tay áo bỏ đi. Nhìn bóng Triệu Định Duệ ra khỏi cửa lớn, Đào Hoa Yêu Yêu rời khỏi vòng ôm của Sở Phi, có chút áy náy nhìn Sở Phi nâng chén:
– Sở tiên sinh, vừa rồi thật ngại quá
Sở Phi thản nhiên gật gật đầu:
– Hy vọng tôi không làm trở ngại, có gì cần giúp giải thích thì cứ tới tìm tôi
Nói xong, anh cầm lấy chiếc bút máy trên bàn, ghi vào một mẩu giấy nhỏ xé ra từ thực đơn, trên đó có một dãy số đưa cho Đào Hoa Yêu Yêu. Đào Hoa Yêu Yêu cầm lấy cười nói:
– Giải thích thì không cần, số điện thoại tôi cầm, lần sau mời anh cảm ơn