– Trần tiên sinh, lúc trước trên hợp đồng giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, phía các ngài cung cấp 284 bóng đèn dài 3m, mỗi đêm đúng 6 giờ là bật sáng, tôi nói đúng chứ? Vậy giờ thế nào?
– …
– Cái gì? Làm theo yêu cầu? Tôi hỏi anh anh có biết đêm không 284 bóng sao lại biến thành 256 bóng?
– ….
– Nghe anh giải thích? Anh muốn giải thích cái gì? Anh định nói cho tôi biết nhầm 4 thành 5 sao?
– …
– Nguôi giận? Xin lỗi, tôi không nguôi giận được. Trần tiên sinh, chúng tôi bỏ tiền lớn ra để làm gì? Nếu không phải nhân viên của chúng tôi phát hiện có sai sót về số lượng thì các anh cứ định ỉm đi như thế?
– …
– Có cái gì? Cùng lắm thì làm thêm cho tôi? Thật ngại quá, nhận tiền của người khác thì phải làm việc cho người khác. Anh phải làm thêm là chắc chắn nhưng cách nói chuyện của anh làm tôi rất tức giận. Cái gì mà “cùng lắm thì”? Làm tôi tức giận thì hậu quả thế nào anh có biết không? Xin lỗi nhé, nói chuyện không giữ lời, làm sai còn cố chống chế tôi rất bực mình. Tôi nói cho anh, việc này không dễ mà bỏ qua đâu. Mọi chuyện làm theo hợp đồng đi, điều khoản bồi thường viết rất rõ ràng, phải bồi thường bao nhiêu có cần tôi tính cho các anh không?
– …
Đào Hoa Yêu Yêu dùng sức cúp máy, thở hổn hển.
Rõ ràng nói muốn theo đuổi cô mà chẳng có tí động tĩnh gì, thậm chí còn chẳng thấy bóng người, thế gọi là theo đuổi con gái
– Nói được không làm được! Phi! Vương bát đản không đáng tin
– Cậu mắng ai thế?
Bàng Hải Âm đặt một ly cà phê trước mặt Đào Hoa Yêu Yêu
– Mắng chửi người
Đào Hoa Yêu Yêu nặng nề gõ bàn phím, vừa gõ vừa nghiến răng nhả ra mấy chữ, càng nghĩ càng tức giận. Bàng Hải Âm thủng thẳng kéo cửa chớp tránh người ngoài tò mò rồi mới ngồi xuống trước mặt Đào Hoa Yêu Yêu.
– Nói được làm không được, Vương bát đản không đáng tin… gần đây ai cậu cũng mắng câu này.
Đào Hoa Yêu Yêu giật mình, nằm bò lên bàn, lúc lâu sau nói:
– Mình không sao, hơi nổi điên thôi
Nói rồi cô ngồi thẳng dậy, sửa sang lại quần áo, lại mở hồ sơ trên bàn, cầm bút nói:
– Chỉ là vấn đề nhỏ thôi.
Bàng Hải Âm nhìn sắc mặt tối tăm của Đào Hoa Yêu Yêu, nhấp một ngụm cà phê, bâng quơ:
– Có liên quan đến Sở Phi?
Chiếc bút trong tay Đào Hoa Yêu Yêu “xoạt” một tiếng, rạch một đường dài trên hồ sơ. Cô thoáng yên lặng rồi buông bút, cười khổ:
– Rõ như thế sao?
– Nếu cậu không tìm kiếm thông tin về anh ta trên mạng
Đào Hoa Yêu Yêu bĩu môi:
– Mình tìm kiếm có hai lần thôi
– Nhưng vừa khéo đều bị mình nhìn thấy. Bàng Hải Âm nháy mắt
Đào Hoa Yêu Yêu cười:
– Hải Âm, khó trách Mike nói cậu là người quản lý nhân sự hoàn mỹ nhất
Bàng Hải Âm cũng cười:
– Có muốn tán gẫu một chút không?
Đào Hoa Yêu Yêu xoa xoa mặt:
– Không sao, mình có thể xử lý được.
Nhìn sự kiên định trong mắt Đào Hoa Yêu Yêu, Bàng Hải Âm cười, đứng lên:
– Có chuyện gì thì cứ tìm mình. Đúng rồi, cậu có chuyển phát quốc tế, Lily nhờ mình chuyển cho cậu
Cô làm mặt quỷ:
– Có cần mình giúp cậu nhờ Tiểu Lê hỏi số điện thoại cho cậu không?
Tiểu Lê cũng là người của công ty, chính là người phụ trách triển lãm trang sức của Âu Hách
– Từ khi mình phát hiện cô bạn của mình cuối cùng lại chịu đón nhận tình yêu
Đào Hoa Yêu Yêu làm vẻ như sắp nôn, hai người không hẹn mà cùng cười
Chờ Bàng Hải Âm đi rồi, Đào Hoa Yêu Yêu tức giận nhìn chiếc di động trên bàn
Một tháng
Từ lần chạy trối chết từ chỗ Sở Phi về, đến giờ đã là một tháng. Hôm đó, Sở Phi nói muốn theo đuổi cô. Cô cúi đầu nhìn bàn tay mình, nơi đó vẫn còn hơi lạnh của bàn tay anh nhưng anh lại chẳng có tin tức gì?!
Thế có nghĩ là gì?
Đào Hoa Yêu Yêu vỗ trán thật mạnh, muốn bản thân tỉnh táo hơn nhưng không cẩn thận vỗ vào mũi đến phát đau…
– Đau… muốn chết!
Cô ôm mũi, oán hận mắng
– Vương bát đản Sở Phi!
Cô nhớ tới khi ở Let’s go Africa, anh tự nhiên khoác vai cô nói với Triệu Định Duệ: “xin anh buông bạn gái tôi ra”; ở Bali, bọn họ cùng nhau đi dạo bên bờ biển, ở nhà ăn, anh tự tiện gọi món ăn chẳng hỏi xem cô thích ăn gì, trên xe anh nói với cô “mượn vai dựa vào một chút” lại thêm hai lần anh nói với cô: “Đào Hoa Yêu Yêu, làm bạn gái của anh được không”.
Thật ra, những điều đó căn bản cũng chẳng nói lên được cái gì, anh ta chỉ nói mấy câu muốn theo đuổi cô chứ chẳng làm gì để theo đuổi hay khiến cô cảm động. Nếu không thì cũng chẳng đến nỗi suốt một tháng ngay cả một đóa hoa cũng không tặng nữa…Đó đâu phải là biểu hiện khi thích một người? Làm gì có chuyện khi theo đuổi người khác mà có thái độ đó?
Nhưng cô lại coi là thật. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô lại dần dần để ý…
Hay lắm, Đào Hoa Yêu Yêu, mày tự mình đa tình rồi.
Đào Hoa Yêu Yêu lắc đầu, tự cười mỉa bản thân. Có lẽ, từ chuyện Triệu Định Duệ cô đã bị đả kích quả lớn nên cũng bắt đầu học cách sống ảo tưởng, đúng là không biết xấu hổ. Nhưng trong lòng lại có một giọng nói với chính mình: “nhận đi, Đào Hoa Yêu Yêu, mày động lòng”.
Cô lắc lắc đầu, nhìn sang gói chuyển phát Bàng Hải Âm để lại, với tay cầm lên, mở ra xem, cô cần có chuyện gì đó để dời sự chú ý bản thân. Nhưng trong đó là một bức ảnh lồng khung gỗ thô, bức ảnh rất có cảm xúc, là cảnh ở đảo Bali xa xôi, dưới ánh trăng sáng ban đêm, cô và anh đi dạo ở bãi biển không người, phía sau là hàng dấu chân thật dài của hai người.
Một tờ giấy nhỏ rơi xuống, trên đó viết
“Chúc hai người bên nhau trọn đời
P/S: tiểu mỹ nữ, bảo vệ bạn trai là đúng nhưng ném giầy cao gót đánh người không phải là thói quen tốt, đánh người xa lạ cũng không tính nhưng trăm ngàn lần đừng bạo lực với người yêu mình như thế nhé”
Đào Hoa Yêu Yêu mỉm cười, nhiếp ảnh gia ngu ngốc này…
Giây sau, máy tính có biểu tượng QQ nhấp nháy, là Bàng Hải Âm. Đào Hoa Yêu Yêu buông bức ảnh nhìn
– Cô gái, nghĩ thông chưa? Số điện thoại mình có rồi đấy
Đào Hoa Yêu Yêu nghĩ nghĩ, rồi gõ
– Nếu mình theo đuổi anh ấy thì có mất mặt không?
Rất nhanh, Bàng Hải Âm đã trả lời, chỉ có một chữ màu vàng lòe loẹt chói mắt:
– Có.
Đào Hoa Yêu Yêu bật cười. Cô chậm rãi đứng dậy, đi đến bên của sổ, bên ngoài cao ốc là bầu trời rộng lớn mà một đám mây trắng bồng bềnh. Đào Hoa Yêu Yêu hít sâu một hơi, nắm tay, trong nháy mắt cảm giác khí thể bừng bừng.
Thừa nhận là thích thì có gì xấu hổ, tôi là phụ nữ, tôi sợ ai?!