Đào Hoa Yêu Yêu

Chương 19: Phong ba 3



–          Con sẽ không giao Phong Hoa cho Liễu gia, cha bảo bọn họ đừng có hi vọng hão nữa

Sở Phi tựa vào ghế da, lẳng lặng nhìn người ngồi đối diện bàn làm việc, thản nhiên nói

–          Mày đừng quên, ngoài 15% cổ phần của Liễu thị thì Sở thị cũng có 20% cổ phần trong Âu Hách

Người đàn ông trung tuổi ngồi thoải mái trước bàn làm việc cười lạnh. Khuôn mặt tương tự Sở Phi lóe ra tia sáng khôn khéo. Ông mặc tây trang màu gỉ sét, khuôn mặt dù đứng tuổi nhưng vì bảo dưỡng tốt nên trẻ hơn tuổi thực nhiều, khóe mắt, đuôi mày toát ra khí phách ẩn hiện, hiển nhiên là người quen nắm quyền trong tay.

Bởi vì trưởng nữ của Liễu gia và con trai cả của Sở gia lấy nhau nên hai gia tộc tồn tại song song có mối quan hệ qua lại lẫn nhau, hai bên nắm giữ không ít cổ phần của đối phương, vừa hợp tác mà cũng vừa khống chế nhau, khó mà phân định rõ. Giờ cạnh tranh càng lúc càng kịch liệt, không ít xí nghiệp khác như hổ rình mồi, nếu Liễu thị thất thế thì Sở thị cũng bị tổn thất không ít.

Cho nên, một giờ trước, tổng giám đốc Sở thị, cha của Sở Phi, Sở Hậu Hoa xông vào văn phòng anh, yêu cầu anh ngừng công kích Liễu thị.

Sở Hậu Hoa tức giận thở dốc, trừng mắt nhìn đứa con lạnh lùng trước mặt. Ông có 6 người con nhưng không thích nhất chính là đứa con này. Bởi vì đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng của anh như nhìn thấu mọi thứ khiến cho lão hồ ly tung hoành thương trường mấy chục năm như ông cũng phải sợ hãi. Nhưng anh lại là người có đầu óc kinh doanh nhất trong số những đứa con của ông, ánh mắt đầu tư rất chuẩn, làm việc ít nhưng hiệu suất cao, quyết đoán, sắc sảo. Đáng tiếc, Sở Phi không chịu nghe lời, không theo xí nghiệp gia đình mà làm việc ở ngoài. Tự anh tay trắng sáng lập ra Âu Hách, tự mình lập nghiệp sau đó phát triển sự nghiệp lớn mạnh không ngờ, nhanh chóng nổi tiếng trên thương trường. Nhất là sau khi chuyện Liễu Phỉ xảy ra, anh từng bước thoát ky gia tộc, thậm chí thản nhiên chống đối lại Sở thị và Liễu thị

Ông nhớ tới trước khi đến Âu Hách đã bàn bạc với Liễu Bình Quyền của Liễu thị. Đối phương đưa tư liệu cho ông. Lúc này, Liễu thị đang gặp nguy khốn, hoàn toàn là do Sở Phi một tay thao túng, mà vấn đề này còn liên lụy đến cả Sở thị. Nếu chỉ đả kích Liễu thị thì cũng thôi nhưng còn liên lụy đến Sở thị, đây là gia tộc của anh mà anh có thể ra tay vô tình như thế. Đây đúng là… nuôi hổ thành họa.

Thở thật sâu, Sở Hậu Hoa cố gắng bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi xuống ghế. Ông tung hoành trên thương trường nhiều năm, biết rõ lúc này nếu chọc giận Sở Phi thì sẽ chẳng hay ho gì. Ông thở sâu, thấm thía:

–          Phong Hoa quả thực mấy năm nay trong tay mày phát triển rất mạch nhưng lĩnh vực chính là Âu Hách không phải là trang sức nên cũng không thể hoàn thiện nhất được. Nhưng Liễu gia thì khác, chuyên đào tạo thiết kế, nhiều năm qua luôn là số 1 về thiết kế trong nước, ở quốc tế cũng có tầm ảnh hưởng, đưa Phong Hoa cho bọn họ quản lý sẽ càng phát triển hơn

Nói đến đây, Sở Hậu Hoa hơi dừng lại rồi nói tiếp:

–          Con à, cha biết con rất bất mãn với việc làm lần này của Liễu gia nhưng Liễu Phỉ chung quy vẫn là con gái của Liễu gia.

Sở Phi chỉ lẳng lặng nghe, chờ Sở Hậu Hoa nói xong, anh thản nhiên nói đúng một câu:

–          Cha à, đừng chọc giận con

–          Mày!

Sở Hậu Hoa tức giận trừng mắt nhìn Sở Phi, gân xanh trên thái dương giật giật, tay nắm chặt chư tùy thời có thể đánh Sở Phi. Ông thở hổn hển, trong mắt tơ máu tức giân giăng đầy, giống như sẽ cắn chết Sở Phi ngay lập tức nhưng Sở Phi cũng chỉ lẳng lặng nhìn ông.

Hai người lặng im giằng co hồi lâu, Sở Hậu Hoa nặng nề phất tay, nói giọng ra lệnh của một người cha:

–          Tóm lại, mày lập tức giao Phong Hoa cho cho Liễu thị!

–          Không đời nào. Trả lời như chém đinh chặt sắt

–          Chết tiệt.

Ông tức giận trừng mắt nhìn anh dường như muốn đánh chết anh:

–          Chỉ là một công ty nho nhỏ mà muốn cả Âu Hách, thậm chí là Sở thị mạo hiểm, mày có biết mày đang làm gì không? Cái loại hỗn trướng, Sở gia sao lại có loại nghiệt tử như mày.

–          Cha, Âu Hách là của con, không liên quan đến Sở gia

Anh bình tĩnh giảng giải cho Sở Hậu Hoa, anh muốn làm gì Âu Hách thì Sở gia cũng chẳng có quyền gì xen vào.

–          Nghiệt tử! Nghiệt tử!

Sở Hậu Hoa tức giận đến cả người run lên, chỉ vào mũi anh liên tục mắng to:

–          Mày có biết mày làm thế là hủy diệt Liễu thị và cũng hủy cả Sở thị không?

Không ngờ, Sở Phi chỉ thế nhưng thản nhiên cười:

–          Yên tâm đi chà, trò chơi còn chưa chấm dứt đâu.

Nhìn anh cười, Sở Hậu Hoa như hiểu ra điều gì đó, ông trừng mắt, phút chốc sắc mặt trở nên trắng bệch. Ông không tự chủ được lùi lại vài bước. Sở Phi thật sự muốn hủy diệt Sở thị! Không chỉ Liễu thị, ngay cả Sở thị anh cũng sẽ không bỏ qua!

–          Mày.. mày…

Sở Hậu Hoa chỉ vào mũi anh, ngón tay run run, lại bị sự phát hiện đó làm hoảng sợ mà nói không nên lời. Sở Phi chỉ chậm rãi đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, ngón tay thon dài vịn lên tay vịn, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ khiến vẻ mặt anh có vẻ trắng bệch yêu dị.

Anh thản nhiên mở miệng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng giống nhau đang nói đến chuyện không liên quan đến mình:

–          Đúng thế, giống như các người hủy hoại Liễu Phỉ vậy

Sở Hậu Hoa chấn động: – anh đã biết!

Sau một lúc lâu, ông suy yếu mở miệng, nhìn Sở Phi như nhìn kẻ điên:

–          Cũng chỉ là một đứa con gái, mày chỉ vì một đứa con gái mà muốn hủy hoại cả Sở gia?

Sở Phi chỉ lẳng lặng nhìn ông

–          Ma quỷ… mày là ma quỷ… Sở Hậu Hoa lẩm bẩm nói, thất thần đứng ở nơi đó.

Sở Phi chỉ thản nhiên bấm điện thoại nội tuyến:

–          Trần thư ký, tiễn khách.

Sở Hậu Hoa bỏ đi không còn ngang ngược, kiêu ngạo như lúc vào, ông có chút vội vàng rời đi, trước khi rời đi, ánh mắt nhìn anh có giận, có hận cũng có cả sợ hãi tựa như đang nhìn ma quỷ, mà ông cũng gọi anh là ma quỷ.

Sở Phi chỉ lẳng lặng xoay ghế, nhìn về phía cửa sổ sau bàn làm việc, ngực như có vết thương đang rữa nát khiến cả người đau đớn vô cùng.

Hủy diệt tất cả thì thế nào? Liễu Phỉ sẽ không bao giờ trở lại nữa, cô đã chết.

Trái tim càng lúc càng đau đớn như bị người hung hăng bóp nát trong bàn tay, sự đau đớn chậm rãi ăn mòn thần kinh anh, khiến anh hít thở không thông. Không chết ngay mà chỉ có thể một mình nhấm nháp sự đau khổ.

Sau một lúc lâu, Sở Phi thản nhiên cười, đáy mắt lại không hề mỉm cười.

Ma quỷ sao? Đó là bởi vì, anh sớm đã sống trong địa ngục…

Một bàn tay từ phía sau vỗ vỗ vai anh, Sở Phi cả kinh quay đầu nhìn thì thấy ánh mắt thấu hiểu của Nguyễn Mạnh Đông.

Sở Phi cười chua xót.

Nguyễn Mạnh Đông không hỏi gì, chỉ lại vỗ vỗ vai anh:

–          Họp thôi, mọi người đang chờ rồi.

Hai người trước sau đi ra văn phòng, trước cửa phòng họp, Nguyễn Mạnh Đông hơi do dự:

–          Sở Phi.

–          Sao thế?

–          Thôi đi, vào là biết

Nguyễn Mạnh Đông không đầu không đuôi bỏ lại một câu rồi đẩy cửa đi vào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.