Đào Hoa Yêu Yêu

Quyển 2 - Chương 46: Hôn lễ



Edit: Heo con

Một năm sau, Đào Hoa Yêu Yêu cuối cùng đã kết hôn.

Ngồi trong phòng chuẩn bị, Đào Hoa Yêu Yêu như búp bê vải, mặc cho Bàng Hải Âm cùng đội nương tử quân động thủ động cước với mình. Nhìn áo cưới trắng nõn trên người, Đào Hoa Yêu Yêu đột nhiên có cảm giác như nằm mơ.

Một năm trước, sau chuyện ngoài ý muốn đó, bác sĩ kiểm tra phát hiện u não của Sở Phi sắp vỡ, thật sự không thể chờ thêm được. Sau khi nghiên cứu, quyết định chờ Sở Phi khỏe hơn rồi sẽ tiến hành phẫu thuật. Đồng thời, để ngăn ngừa bệnh tim của Sở Phi, một tổ bác sĩ chuyên khoa tim cũng chầu chực ngay cách vách phòng mổ

Ngày phẫu thuật, Đào Hoa Yêu Yêu đứng đợi cùng Sở Phi ở cửa phòng mổ. Trước khi vào, anh nắm tay Đào Hoa Yêu Yêu, nhìn vòng tay của hai người hồi lâu rồi khẽ nói với cô:

–         Chờ anh

Mấy chục giờ phẫu thuật tiếp đó, Đào Hoa Yêu Yêu không ngờ ở bên ngoài. Cô đến Phong Hoa, bởi vì hôm đó cũng vừa đúng ngày nhẫn đính hôn của bọn họ làm xong. Lấy nhẫn rồi, Đào Hoa Yêu Yêu lại chạy đến Bắc Hải, sau đó đến ngã tư, đến những nơi bọn họ từng đến, ăn đồ ăn như hôm đó. Ăn uống rồi, cô mua thức ăn cho mèo rồi đến Hậu Hải cho mèo con đi lạc ăn. Sau đó, Đào Hoa Yêu Yêu bắt xe đi đến dãy phố áo cưới ở phía tây, có mấy ông chủ cửa hàng còn nhận ra cô. Đào Hoa Yêu Yêu dương dương tự đắc cầm hóa đơn đi vào lấy ảnh chụp của hai người. Đến khi cô về bệnh viện thì vẫn chưa phẫu thuật xong, cô lại chạy đến hàng hoa ở bên ngoài, mua được một bó hoa hồng tươi, lại đến siêu thị mua loại xoài mà Sở Phi thích ăn. Đương nhiên, sau khi phẫu thuật xong, Sở Phi không thể ăn xoài ngay, nhem nhem anh cũng tốt. Lúc xếp hàng chờ thanh toán, cô nhận được điện thoại của Nguyễn Mạnh Đông: phẫu thuật rất tốt, hơn nữa thuận lợi đến bất ngờ. Sở Phi chống đỡ được, u não hoàn toàn phẫu thuật xong, hơn nữa, không có biến gì hết. Tuy rằng vì thế mà cơ thể yếu ớt đi, rất suy nhược nhưng Sở Phi đã qua được cửa khó khăn nhất.

Bên kia điện thoại cô có thể nghe được tiếng thét chói tai của Nguyễn Mạnh Đông, Lưu Khiêm Học, còn cả Bàng Hải Âm, Mike và cả Triệu Tử Tuấn. Bình tĩnh dập máy, cô cúi đầu nhìn mấy trái xoài trong tay cười nhẹ rồi mới thủng thẳng quay về, vừa đi vừa khóc.

Sau khi thuốc mê tan hết, Sở Phi tỉnh lại, không có biến chứng gì khác nhưng cũng có chút không thoải mái. Thể chất của anh vốn yếu, lại qua phẫu thuật nên phải mất rất nhiều thời gian tĩnh dưỡng. Thậm chí là, chờ tóc anh mọc lại… haha

Cô vẫn còn giữ bức ảnh anh trọc đầu, khiến anh rất không vui.

Một năm, nói nhanh thì rất nhanh mà nói chậm thì cũng rất chậm.

Mãi đến một tháng trước, bác sĩ báo, u não của Sở Phi đã hoàn toàn chữa khỏi

Một khắc đó, Sở Phi rất bình tĩnh nhưng Đào Hoa Yêu Yêu lại ngây ngốc nhìn bác sĩ, ngu đần hỏi:

–         Bác sĩ, ông nói gì? Cháu nghe không hiểu.

Bác sĩ phẫu thuật cho Sở Phi dường như sớm đã quen với người nhà bệnh nhân nghe tin tức đó thì sẽ có vẻ mặt gì, ông kiên nhẫn nhắc lại một lần

Nhưng mà, sau đó, chuyện mà Đào Hoa Yêu Yêu coi là sỉ nhục nhất đời đã xảy ra…

Hai mắt cô tối sầm, rầm một tiếng, té xỉu.

Lúc cô tỉnh lại trên giường bệnh của Sở Phi, đầu tiên, cô thấy Sở Phi thở phào một hơi, sau đó lập tức nhìn thấy Lưu Khiêm Học và Nguyễn Mạnh Đông cười cười nhìn mình. Đau buồn nhất chính là tên lang băm Lưu Khiêm Học đã “dự kiến trước” đem máy quay đến, không chỉ quay trọn vẹn vẻ mặt ngu ngốc không hiểu tiếng người của Đào Hoa Yêu Yêu mà còn cảnh cô choáng váng ngất xỉu cũng quay sạch không chừa lại gì… thật tổn thọ!

Nhưng cho dù thế nào, tốt rồi, Đào Hoa Yêu Yêu cô tuy chưa kháng chiến đủ tám năm nhưng sự gian nan cũng chẳng kém gì. Vất vả, mất mặt, căn bản không phải cái gì con gái theo đuổi con trai cách một lớp sa mỏng mà là cách một dãy Himalaya mà theo đuổi ông xã, cuối cùng thẳng lợi trở về.

Thật sự là, A di đà Phật, rất may, rất may…

Mỗi khi nghĩ đến, Đào Hoa Yêu Yêu không nhịn được mà muốn khóc cho chính mình…

Đang cảm khái, một tiếng pháo truyền đến. Đào Hoa Yêu Yêu kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên nhưng lập tức bị Bàng Hải Âm ấm xuống.

–         Yêu Yêu, cậu yên tâm, bọn mình tuyệt đối sẽ không để tên Sở Phi kia chiếm tiện nghi như thế đâu

Cách lớp voan trắng là khuôn mặt xinh đẹp của Bàng Hải Âm, không phải có phải Đào Hoa Yêu Yêu nhìn nhầm hay không mà cô cảm thấy Bàng Hải Âm đang cười rất nguy hiểm, cô cảm giác run người lên.

Đào Hoa Yêu Yêu ra sức lắc đầu, tự nhủ rằng sẽ không có chuyện gì cả, nhất định là nhìn nhầm… cô đang an ủi thì chợt nghe Bàng Hải Âm vung tay hô:

–         Các chị em, vương bát đản Sở Phi bắt Đào Hoa Yêu Yêu của chúng ta theo đuổi bao nhiêu năm?

Một đám phù dâu xinh đẹp đồng thanh:

–         Sáu năm!

ọc ọc… Đào Hoa Yêu Yêu há hốc mồm, cảnh quái quỷ gì đây?

Bàng Hải Âm lại vung tay:

–         Việc của phù dâu chúng ta là gì

Đám phù dâu tiếp tục trăm miệng một lời:

–         Lấy lại công bằng

Ọc… Đào Hoa Yêu Yêu xoa tay, còn chưa mở miệng đã nghe bên ngoài có tiếng đập cửa… cô trợn mắt… cửa phòng cô mọc thêm ba cái khóa từ bao giờ? Còn chưa kịp nghĩ, ngoài cửa đã truyền đến tiếng xôn xao:

–         Cô dâu, cô dâu!!!

Đào Hoa Yêu Yêu trong lòng nóng lên, định đứng lên lại bị Bàng Hải Âm ấn xuống

–         Cậu ngồi yên đợi ở đây cho mình

Nói xong, Bàng Hải Âm một đạp đá bay ghế, dõng dạc ngẩng đầu nói:

–         Thiện ác có báo, thiên đạo luân hồi, ngẩng đầu nhìn mà xem, trời cao sẽ không tha cho ai hết

Dứt lời, Bàng Hải Âm nhìn về đám phù dâu, vung tay:

–         Đây chính là cái gọi là nông dân xoay người, sáu năm không muộn. Đòi nợ! Đòi nợ! Đòi nợ!

Đào Hoa Yêu Yêu thấy mắt tối sầm, gào to một tiếng:

–         Ông trời ơi, cứu con với!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.