Đương nhiên, nếu đủ khả năng chống lại hình phạt thì Dao Hoan sẽ có lại cái uy xưng hùm xưng bá ở khu rừng này.
Nàng bưng lan nhỏ về sơn động của mình, đặt ở chỗ đủ ánh sáng. Sau đó
thoải mái nằm ườn ra, duỗi đuôi buông đất, chóp đuôi chấm xuống mặt suối chính móng mình đào trong động, tung tung tẩy tẩy, khoan khoái vô cùng.
Chẳng bao lâu sau, biên độ dao động của chóp đuôi nhỏ dần.
Trước khi ngủ, Dao Hoan vẫn mơ màng nghĩ rằng, vài ngày nữa... vài ngày nữa đế quân sẽ hết giận ý mà.
Nhưng Dao Hoan rõ đã quá lạc quan rồi.
Mỗi ngày đế quân lại đến kiểm tra một bận, dò xét thần thức của lan nhỏ.
Đế quân chẳng thể hiện tý ty cảm xúc lên mặt, lại chưa từng nhìn thẳng
vào nàng nên Dao Hoan chẳng rõ y đã nguôi giận chưa. Trái lại, y vô cùng quan tâm đến gốc lan kia, nếu nó có thể nói chuyện, chỉ e y đã ân cần
thăm hỏi một phen.
Bực bội như thế vài hôm, Dao Hoan thực sự chịu hết nổi rồi.
Nàng lăn lộn vài vòng trong sơn động, khiến cái động lộn xộn lung tung
hết lên. Đến cả Vụ Kính núp bóng cây hóng gió đàng xa cũng nghe thấy
tiếng gào thét của Dao Hoan vọng lại từ sơn động.
Dè dặt ngẩng đầu lên nhìn vị đế quân đang hí hoáy bàn cờ, thấy y thảnh
thơi như chẳng bị quấy nhiễu tẹo nào, cô thầm thở dài, giấu mình vào sâu hơn trong hốc cây.
Lát nhỡ trời có mưa, hẳn chẳng thể một thời một chốc ngừng ngay nổi.
Chả được mấy lâu, Dao Hoan quả nhiên đã xông ra khỏi sơn động, nàng dằn
mạnh chậu lan xuống bàn cờ trước mặt đế quân, ngoẹo đầu hừ một tiếng:“Không chăm nữa.”
Đế quân vẫn đang kẹp một quân cờ trắng, quân cờ làm từ bạch ngọc sáng
trong tựa nắng dưới ánh mặt trời, long lanh giữa ngón tay y. Vị trí định đặt cờ đã bị chậu lan của Dao Hoan chiếm trọn, mi mày đế quân hơi chững lại, y bình thản thu tay ngắm quân cờ đang cầm, thong thả buông tiếng“Ồ“.
Giọng hơi cao, đè nén khiến đáy lòng Dao Hoan run rẩy, chóp đuôi chợt thít lại.
Nàng ngoảnh mặt về, hừng hực lườm y: “Tôi muốn ra ngoài chơi.”
Nàng muốn vào rừng bắt chim mót trứng, muốn lăn từ dốc đồi xuống như
chơi cầu trượt, muốn bắt bò cạp tinh nhổ châm đuôi tiếp, để sau này có
gặp lại, cậu ta sẽ vòng đường khác mà đi, không dám mách tội nàng nữa!
”Ngươi bao tuổi rồi?” Đế quân nhàn nhạt liếc nàng một cái, buông giọng lãnh đạm.
Dao Hoan không nhận ra giọng đế quân đột nhiên lạnh hẳn, nàng bị câu hỏi của y thu hút. Nàng chớp chớp mắt, vạch vuốt đếm thử. Nhưng tới mười
lại chẳng đếm tiếp được nữa...
Vụ Kính đang cố hết sức giấu mình dưới tàng cây nhất thời không kìm
được, bại lộ... Cô nhịn hết nổi rồi, cười run cả người. Cả hòn đá màu
xám đen gần như sắp mẻ thành mẩu vụn...
Dao Hoan bĩu môi, không vui.
Đế quân cũng vui vẻ hiếm thấy, song ý cười vừa mon men lên khóe môi đã
bị y bình thản nén xuống. Y sầm mặt, lườm rồng nhỏ vẫn còn bé trước mặt, giọng càng lúc càng trầm: “Không biết điều.”
Dẫu có khờ đến đâu thì Dao Hoan vẫn biết mình đang bị đế quân quở trách, nàng ở trong động tới mức sắp mốc cả lên rồi, khó khăn lắm mới chăm
được gốc lan này những năm ngày với cái tính chỉ sợ thiên hạ không loạn
ấy đấy. Rốt cuộc lại bị cười giễu bị rầy la, nàng tức khắc đỏ bừng cả
mặt.
Dao Hoan dựng thẳng vảy rồng, đuôi nặng nề đâm xuống đất thành hố, dùng
sức quá mạnh, chóp đuôi nhói đau khiến nàng chực rơi nước mắt.
Nhưng tiếng khóc đến miệng rồi lại bị nuốt trở vào, Dao Hoan ưỡn ngực
gầm to: “Tôi muốn bỏ nhà đi bụi! Tôi không sống ở ngọn núi này nữa, tôi
nhường nó lại! Cho! Ông!”
Tiếng rồng ngâm chấn động núi rừng, uy áp của long tộc tỏa ra ào ạt, chim chóc trong rừng hoảng hốt vỗ cánh ầm đất.
Thấy Dao Hoan đùng đùng nổi giận, Vụ Kính ân hận thối lòng.
Cô là một hòn đá, suy nghĩ đơn giản, cũng khá hời hợt, lúc nãy mắc cười bèn cười thôi, đâu ngờ Dao Hoan lại để bụng như vậy.
Vụ Kính nhích người ra khỏi hốc cây, lo lắng muôn trùng: “Đế quân, Dao Hoan...”
Đế quân chỉ dịch chậu lan ra góc bàn cờ rồi hạ quân cờ trắng đang kẹp
trên tay xuống đường kẻ, lanh lảnh vang vang. Lá cây rơi bởi tiếng gầm
của Dao Hoan bay lả tả xuống đất, đế quân cong tay phủi, khẽ đáp: “Không sao đâu.”
Ngọn núi này có kết giới phong ấn nàng, nàng muốn rời đi à, nào dễ như vậy.
Vụ Kính lại chẳng thể an tâm chỉ vì một câu “Không sao đâu” của đế quân, cô âu sầu đến nỗi thân đá tảng sắp mọc cả lông rồi: “Tiểu yêu biết đế
quân phạt Dao Hoan mấy ngày nay phải chăm sóc lan, không cho ra ngoài là vì có hung thú sắp thức tỉnh. Dao Hoan xưa giờ dốt đặc cán mai, không
biết nguy hiểm là gì...”
Vụ Kính không nói tiếp nữa.
Một cái liếc lạnh nhạt của đế quân khiến cô nuốt sạch những lời còn lại vào bụng, hết dám cất tiếng.
Chỉ cần là chuyện liên quan tới Dao Hoan, vị đế quân này trước giờ vẫn luôn rất độc tài.
•••
Dao Hoan bỏ nhà đi bụi.
Nàng hầm hè đi được vài dặm rồi mới nhận ra... mình đã quá quen với ngọn núi này, sống quá lâu ở đây, giờ muốn bỏ nhà cũng chẳng kiếm được con
đường nào xa lạ để đi.
Ngày xửa ngày xưa, thời nàng còn chưa quen Vụ Kính ấy, chẳng yêu tinh
nào trong núi chịu làm bạn với nàng. Nàng lạc lõng hoàn toàn với ngọn
núi này. Không ai bảo nàng thời gian sẽ trôi qua, cũng chẳng kẻ nào dạy
nàng mỗi ngày nên sống thế nào. Lâu dần, nàng ngày càng hư hỏng, gặp
tiểu yêu tinh sẽ muốn chớt nhả một phen.
Sau đó, yêu tinh ở ngọn núi này sẽ trốn chạy tứ tán ngay khi trông thấy
nàng. Chỉ mới nghe thấy hơi thở của nàng, người lên núi đốn củi hái
thuốc đã sợ vãi cả mật.
Nàng chẳng thấy việc này có gì không ổn, những ngày không ai quản lý mới là những ngày thoải mái nhất.
Chuyến này nàng định ra ngoài chiếm một ngọn núi khác, tiếp tục cuộc
sống tự do tự tại. Sau khi quyết định, nàng lờ đi cảm giác khác thường
trong lòng, dạo bước thật nhanh giữa khu rừng.
Trước mặt là vạt rừng chướng khí, Dao Hoan chê không khí ở đấy không
trong lành, chưa từng đặt chân đến. Nhưng muốn rời khỏi đây, chỉ e phải
đi xuyên qua khu rừng này.
Nàng vừa tính khởi hành, bỗng từ đâu vang lên tiếng nói: “Dao cô nương, cô muốn đi đâu thế?”
Dao Hoan dừng bước, xoay người ngó ra sau lưng.
Thổ Địa công đang đứng trên tảng đá to sau lưng nàng, ông khá thấp bé,
nếu không đứng chỗ cao chỉ e người ta không nhìn thấy. Rốt cuộc vừa đứng vững đã bị Dao Hoan sơ sẩy vẫy đuôi đánh bay khi xoay lại.
Thế mà kẻ gây họa lại chẳng hay biết gì, còn ngó nghiêng khắp nơi tìm người.
Thổ Địa công nuốt bụm máu đã ra đến miệng vào, lẩy bẩy bò dậy: “Lão thân ở đây.”
Vừa dứt lời đã thấy chiếc đuôi dài kia quất đến, Thổ Địa công chỉ kịp
nắm chặt cây gậy của mình, rồi lại bị Dao Hoan quạt bay đi.
Chuyến này rốt cuộc đã thấy Thổ Địa công công, Dao Hoan ôm đuôi mình lại, vô cùng áy náy nhìn ông bò dậy.
Thổ Địa công là người đã tồn tại trong trí nhớ của Dao Hoan từ khi nàng
có ký ức, cảm tình mà nàng dành cho Thổ Địa công có thể miêu tả bằng
việc... dù phải trêu chọc yêu tinh cả ngọn núi này thì nàng cũng sẽ
không trộm gậy của ông.
Thổ Địa công điều hòa nhịp thở rồi mới rề rà bò dậy. Ông đã lớn tuổi,
giọng nói già nua: “Lão thân thấy cô muốn đi vào rừng chướng khí, dạo
gần đây nơi này không an toàn.”
Dao Hoan ôm đuôi tiến lên hai bước, cúi đầu nhìn ông: “Nhưng tôi muốn rời khỏi đây.”
Thổ Địa công sững sờ, ông bật cười đôi tiếng như thể vừa nghe chuyện gì
hay ho lắm, nói thật lòng: “Người khác muốn rời đi dễ, nhưng Dao cô
nương thì đừng nghĩ đến làm gì.”
Dao Hoan không hiểu, vỗ vỗ chóp đuôi mình: “Tôi bay được bơi được, mà dù có lăn cũng lăn được ra ngoài chứ...”
Thấy nàng vỗ đuôi bồm bộp như sợ người khác không biết mình có đuôi, Thổ Địa công vuốt cằm, lấy làm khó xử bảo: “Sao cô không hỏi đế quân thử
xem?”
Vừa nghe hai chữ này Dao Hoan đã sửng cồ lên ngay, nàng nhảy bình bịch,
khoét bao nhiêu là vết vuốt lên thân cây, trông khá nanh ác.
Lúc Dao Hoan vẫn còn là một quả trứng rồng, Thổ Địa công đã nhận nàng từ tay Tứ Hải đế quân, vẫn luôn chăm nom đến khi đế quân đích thân trở về. Ông đương nhiên biết con rồng nhỏ mà đám yêu tinh kia sợ và ghét này
cũng chỉ giỏi gây chuyện nghịch ngợm mà thôi, chứ chả có ác ý gì. Thế
nên cũng chẳng sợ những hành động mà nàng cố ý phô ra, nhẹ giọng thở
dài: “Lão thân không muốn phá hỏng tâm sức của đế quân, Dao cô nương nên đích thân về hỏi đế quân thì hơn. Song trong rừng chướng khí có hung
thú, Dao cô nương đừng bước vào làm gì.”
Vừa nghe đến hung thú, Dao Hoan đã hơi sờ sợ, nàng trợn tròn đôi mắt to, nghiêm túc hỏi: “Ác hơn tôi không?”
Thổ Địa công: “...”
Trên tán cây xanh um gần đấy, người đang thờ ơ bứt lá bỗng buông tiếng khẽ cười.