Ngày hôm sau, ánh mặt trời đậu trên ban công, gió nhẹ thổi qua màn cửa sổ sáng màu, trong nhà vừa yên lặng vừa an nhàn.
Lúc Ninh Tri tỉnh lại, cô thấy Lục Tuyệt đã đánh răng rửa mặt xong, anh đang thay quần áo.
Trong tay anh cầm một chiếc áo sơ mi có hoa màu đỏ, đang chuẩn bị thay.
Ninh Tri đứng dậy vội vàng đi đến, cô cười khanh khách dỗ dành anh: "Hôm nay anh muốn đến công ty à, không cần mặc đẹp như vậy đâu."
Con ngươi đen láy của Lục Tuyệt ngơ ngác nhìn cô.
Ninh Tri chọn một chiếc áo sơ mi màu đỏ trong tủ quần áo của Lục Tuyệt, chất liệu tơ tằm bóng loáng mềm mịn, sờ vào rất thích.
Ninh Tri trợn mắt nói dối, đôi mắt không chớp lấy một cái: "Mặc cái này, dáng vẻ anh mặc áo sơ mi hoa quá đẹp trai, em sợ người trong công ty nhìn thấy sẽ thích anh, cướp mất anh đi rồi thì làm sao bây giờ, em sẽ rất đau lòng."
Vành tai Lục Tuyệt hơi ửng đỏ, mi mắt mỏng manh của anh khẽ run, mở miệng nói với giọng điệu chắc nịch: "Không cướp được anh."
Anh nhanh chóng liếc nhìn Ninh Tri: "Của Tri Tri không cướp được."
Anh là của Tri Tri, người khác không thể cướp.
Ninh Tri bị anh chọc cười, hôm nay Lục Tuyệt ngọt ngào quá mức rồi.
"Vậy anh mặc bộ đồ này đi, còn bộ đồ cầm trên tay giữ lại mặc ở nhà." Ninh Tri chớp chớp mắt nhìn anh: "Chỉ mặc cho em xem thôi."
Khóe miệng Lục Tuyệt hơi hơi cong lên làm lộ ra lúm đồng tiền hơi mờ trên má, anh gật đầu lặp lại lời Ninh Tri nói: "Chỉ mặc cho Tri Tri xem."
Ninh Tri cảm thấy càng ngày càng dễ dỗ dành Lục Tuyệt, cô nhịn không được xoa nắn khuôn mặt của anh: "Hôm nay phải cố gắng làm việc đấy, nếu anh có chuyện gì thì gửi tin nhắn cho em"
Hôm nay cô phải đến trường học, không thể đến công ty cùng Lục Tuyệt được.
Lục Tuyệt đồng ý: "Kiếm tiền, nuôi Tri Tri."
Anh cũng có thể nuôi Tri Tri.
Lục Tuyệt cũng không biết số tiền chia hoa hồng vào mỗi năm trong tài khoản của anh đã đủ để cho Ninh Tri tùy ý tiêu xài cả đời rồi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, trợ lý trước kia của Lục Tuyệt là Ngụy Tinh đã đến nhà họ Lục.
Ngụy Tinh là bạn thời đại học của Lục Tuyệt, hơn nữa anh ta đã từng học tâm lý học, giao tiếp với nhiều người mắc bệnh tự kỷ, có anh ta ở trong công ty có thể trợ giúp cho Lục Tuyệt.
Nhìn Lục Tuyệt thế này, mẹ Lục yên tâm hơn nhiều.
"Hôm nay sắc mặc của cậu Lục thật tốt, rất có tinh thần." Ngụy Tinh nhìn Lục Tuyệt vẫn mặc bộ quần áo màu đỏ, anh ta cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên: "Cô Ninh, buổi sáng tốt lành."
"Trợ lý Ngụy, chào buổi sáng." Ninh Tri phát hiện Nguy Tinh rất thích cười, cũng rất có sức thu hút.
Ninh Tri đã hơi rõ ràng vì sao Ngụy Tinh trở thành trợ lý của Lục Tuyệt, cô cũng hy vọng đối phương có thể khiến Lục Tuyệt trở nên cởi mở hơn: "Nhờ anh chăm sóc cho Lục Tuyệt."
"Không phải con nít, không cần chăm sóc." Lục Tuyệt mím môi, chậm rãi nói.
Anh không phải là đứa con nít, không cần người khác quan tâm chăm sóc.
Ninh Tri dở khóc dở cười: "Được, đến tối chúng ta sẽ gặp lại." Cô giúp Lục Tuyệt sửa lại cổ áo của anh.
Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt nhìn Ninh Tri, nhìn vài giây sau đó dời đi, lại nhìn kỹ vài giây nữa, lặp đi lặp lại mấy lần như thế.
Suốt cả ngày sẽ không thể nhìn thấy Tri Tri, phải nhìn thêm vài lần mới được.
Lúc trước khi bệnh tình của Lục Tuyệt chưa chuyển biến nặng, anh có làm việc tại phòng thí nghiệm phát triển trí tuệ nhân tạo của công ty được một khoảng thời gian.
Mọi người trong đội không xa lạ gì với anh, biết anh sẽ trở lại làm việc, nhiều người còn vui mừng.
Được vậy còn gì bằng, Lục Tuyệt ít nói nhưng năng lực làm việc mạnh, có anh ở đây, cả đội phát triển nhanh như đang bật hack.
"Cậu chủ Lục Tuyệt, gần đây văn phòng của anh đang được sửa lại, nên tạm thời để anh chịu thiệt rồi, bây giờ chúng ta ngồi làm chung một chỗ." Ngụy Tinh nói với Lục Tuyệt.
"Ừ." Vẻ ngoài của Lục Tuyệt khá lạnh lùng, khi anh không nói lời nào lại càng có vẻ lạnh lùng.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Lục Tuyệt làm ở chỗ này, mọi người đều là người quen, bọn họ lần lượt đến đây chào hỏi anh.
Cậu thanh niên mặc áo sơ mi màu xanh lam là người đầu tiên bước đến: "Cậu chủ Lục, hoan nghênh anh trở về."
"Trước đây khi anh rời đội, chúng tôi đã rất nhớ anh đấy." Một anh chàng trẻ tuổi có dáng người hơi béo, mang mắt kính cũng chen lại đây.
"Tuyệt đại thần, thật vui khi lại được làm việc với anh." Một chàng trai không cao, có thể nhìn ra được anh ta khá thẹn thùng, nhưng vẫn hưng phấn nói: "Lần này anh đã trở lại thì đừng rời đi nữa, gần đây chúng ta đang nghiên cứu một dự án mới."
Mọi người rất nhiệt tình với sự trở về của Lục Tuyệt, lại đều biết tính cách của Lục Tuyệt, sẽ không có người không biết điều tiến lên bắt tay với anh hay chụp bờ vai của anh.
Lục Tuyệt ngước mắt, nhìn lướt qua mọi người, anh mím môi, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Cảm ơn."
Lúc này, đội trưởng Tần An đi ra: "Công việc chất đầy đỉnh đầu của các cậu đã làm xong chưa? Còn không tranh thủ thời gian?"
Nam nhân viên hay thẹn thùng gãi gãi đầu, anh ta vội vàng đáp lời: "Vâng thưa sếp."
Tần An khá lớn tuổi, khoảng hơn bốn mươi tuổi, tính ông ta rất dũng cảm, giọng cũng khá lớn: "Cậu chủ Lục, hoan nghênh cậu lại lần nữa gia nhập.
Cậu vẫn chưa hiểu biết gì về dự án mới gần đây, đợi lát nữa tôi sẽ cho người giải thích cặn kẽ tỉ mỉ cho cậu biết, nếu cậu có gì thắc mắc có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."
Ông ta nhận được cuộc gọi của cấp trên, cố ý dặn dò ông ta đặc biệt quan tâm đến Lục Tuyệt.
Tần An cũng không phản cảm chuyện này, trái lại, ông ta còn vui vẻ vì Lục Tuyệt có thể trở về, dù sao thì năng lực của anh rất mạnh.
Lục Tuyệt nhỏ giọng đáp: "Ừ."
Ngụy Tinh cầm tư liệu tới, nói với Lục Tuyệt: "Bây giờ chúng ta chủ yếu nghiên cứu một trí tuệ nhân tạo có thể nhận biết được cảm xúc của người dùng, từ đó nó sẽ thực hiện giao tiếp và phản hồi chính xác..."
Trí tuệ nhân tạo mà bọn họ đang nghiên cứu còn có thể dùng chữa trị cho người bị bệnh tự kỷ, bắt chước giọng nói mà người bệnh thích, khiến cho người bệnh chú ý, và giao tiếp với người đó, thậm chí nó còn có nhiều chức năng khác nữa.
Mặc kệ tập đoàn đầu tư làm việc này vì có nỗi lòng riêng hay vì lợi nhuận, dự án này nghiên cứu ra rất có giá trị.
Lục Tuyệt yên lặng lắng nghe, Ngụy Tinh lo lắng anh tiếp thu không được lượng tin tức nhiều như vậy, ông ta còn cố ý nói chậm lại.
...
Ninh Tri đi đến trường học, trên đường đi, trong lòng cô vẫn luôn nghĩ đến việc Lục Tuyệt đến công ty.
Mà lúc này, cô đột nhiên bị người ta chặn lại.
"Xin chào bạn học Ninh Tri." Một cậu sinh viên mặc áo sơ mi trắng không biết từ đâu xuất hiện, đứng ở trước mặt cô.
Ninh Tri nhìn cậu ta.
"Tôi tên là Thẩm Quát, lớp ba khoa máy tính." Cậu sinh viên có dáng người cao gầy, hơn nữa trông cậu ta cũng đẹp trai.
Dưới ánh mặt trời, cậu ta mặc áo sơ mi màu trắng, mang đến một loại cảm giác thanh niên trẻ tuổi tràn đầy sức sống không sao tả xiết: "Tôi có thể add Wechat với cậu không?"
Trên diễn đàn có người lén chụp hình góc nghiêng của Ninh Tri up lên đó, vừa nhìn thấy thì cậu ta đã thích rồi.
Sau đó, cậu ta vẫn luôn hỏi thăm lớp của Ninh Tri, còn chú ý đến thời gian đi học của cô, nên hôm nay cậu ta cố ý chờ ở chỗ này.
Cậu sinh viên rõ ràng hiếm khi chủ động tỏ tình với người khác như vậy, trên mặt còn mang theo vẻ ngại ngùng: "Tôi muốn làm quen với cậu."
Lúc trước cậu ta vẫn luôn quan sát Ninh Tri từ phía xa, hôm nay ở khoảng cách gần như vậy, cậu ta phát hiện cô càng thêm xinh đẹp hơn.
Nước da Ninh Tri trắng nõn, dưới ánh mặt trời, thậm chí không nhìn thấy một lỗ chân lông, các đường nét tinh xảo trên khuôn mặt như được điêu khắc tỉ mỉ, mỗi bộ phận đều rất đẹp, ngay cả đôi mắt cũng trong veo ngập nước.
Cậu sinh viên bị Ninh Tri nhìn thoáng qua khiến cậu ta thẹn thùng đến nhịn không được mà đỏ mặt.
Ninh Tri hơi kinh ngạc một chút, ngay sau đó vẻ mặt bình tĩnh lại: "Xin lỗi, tôi có người yêu rồi."
Cậu sinh viên ngạc nhiên nhìn cô, gần đây cậu ta vẫn luôn chú ý đến Ninh Tri, bình thường đều thấy cô một mình ra vào vườn trường, căn bản không có bạn học nam khác xuất hiện bên người cô.
Nhìn khuôn mặt mắt ngọc mày ngài trước mặt, cậu ta không muốn bỏ cuộc.
Nhìn ra cậu sinh viên còn muốn vớt vát, Ninh Tri nói thẳng từ chối: "Bạn trai của tôi không ở trong trường học.
Rất xin lỗi, tôi không có hứng thú làm bạn với cậu."
"Cậu lo lắng bạn trai của mình ghen sao?" Cậu sinh viên nhịn không được hỏi, cho dù Ninh Tri có bạn trai thì bọn họ cũng có thể làm bạn, ngày nào đó bọn họ chia tay, cậu ta cũng có thể....
"Ừ, anh ấy sẽ ghen."
Nếu Lục Tuyệt biết có người khác muốn tới cướp cô, cô đã có thể tưởng tượng đến cảnh anh nhất định sẽ cúi đầu, vừa tỏ ra mất mát vừa bướng bỉnh nói: "Tri Tri, của anh."
Dễ thương vậy đấy, nhưng lại khiến người ta đau lòng không thôi.
Cô không thể chịu được việc bắt nạt anh như vậy.
Ninh Tri không để ý đến ánh mắt bối rối của cậu sinh viên, cô vòng qua đối phương, sau đó rời đi ngay.
Lúc đến phòng học rồi, Ninh Tri vẫn chọn vị trí cuối cùng như cũ, giảm thấp sự tồn tại của mình.
Nhưng bây giờ hào quang của cô đã khôi phục toàn bộ, đặc biệt là sau khi lấy lại được 2% hào quang cuối cùng, bây giờ Ninh Tri đẹp đến mức loá mắt, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe đến mức khiến người ta tê dại cả lỗ tai.
Ngay cả Lục Tuyệt cũng thích nghe cô nói nhỏ bên tai mình.
Bây giờ cho dù Ninh Tri cố gắng thu liễm bản thân nhưng cũng không thể nữa rồi.
Từ lúc cô bước chân vào phòng học đã dẫn đến không ít người ghé mắt nhìn.
Mà lúc này, lớp trưởng cầm quyển vở đi đến dãy ghế cuối cùng, vị trí của Ninh Tri.
"Có chuyện gì sao?" Ninh Tri nhìn lớp trưởng.
Chu Thanh nhìn cận cảnh nhan sắc hoàn hảo của Ninh Tri, cô ấy vừa có chút kích động, vừa có chút ngượng ngùng: "Ninh Tri, qua một khoảng thời gian nữa chính là ngày kỷ niệm thành lập trường, bây giờ lớp chúng ta có một tiết mục, tên là Sự trỗi dậy của cô bé lọ lem, cậu cần phải chọn đóng một vai diễn trong đó."
"Nhất định phải lên sân khấu sao?" Ninh Tri hỏi cô ấy.
"Người trong lớp đều phải tham gia, hoặc cậu có thể chuẩn bị tiết mục biểu diễn riêng." Đây là lễ kỷ niệm mừng năm mươi năm tròn ngày thành lập trường, khá quan trọng, cho nên mỗi một ban cần phải có ba tiết mục.
Ninh Tri không thể từ chối, cô đành phải hỏi: "Có thể được chọn những vai diễn nào?"
Lớp trưởng đưa cuốn sổ nhỏ cho cô: "Những chỗ không có đánh dấu thì cậu có thể chọn."
Ninh Tri tùy ý nhìn thoáng qua: "Vậy vai này đi."
Chu Thanh nhìn đầu ngón tay trắng nõn quá mức của Ninh Tri chỉ vào một nhân vật trên vở, cô ấy có chút kinh ngạc: "Cậu chắc chưa?"
"Ừ."
Ninh Tri nhìn trên đó chỉ ghi chú có năm câu kịch, cô gật gật đầu: "Tôi chắc chắn."
Ánh mắt Chu Thanh dừng trên khuôn mặt đẹp quá mức của Ninh Tri, cảm thấy có chút tiếc nuối: "Được, vậy cậu sẽ đóng vai chị gái độc ác của cô bé lọ lem." Ninh Tri đồng ý.
Sau giờ học xong, Ninh Tri nhận được tin nhắn của Lục Tuyệt.
Bảo bối Đại Tuyệt Tuyệt: "..."
Tri Tri: "Anh muốn nói gì? Đã quen công việc chưa?"
Bảo bối Đại Tuyệt Tuyệt: "Quen rồi."
Tri Tri: "Anh nhớ em à?"
Bảo bối Đại Tuyệt Tuyệt: "Ừ."
Tri Tri: "Đợi lát nữa học xong em sẽ đến đón anh tan làm có được không?"
Bảo bối Đại Tuyệt Tuyệt: "Ừ."
Tri Tri: "Không thể thờ ơ lạnh lùng như vậy được, anh phải gửi biểu cảm gì đi chứ."
Bảo bối Đại Tuyệt Tuyệt: "Biểu cảm: Mặt trời."
Ninh Tri nhìn tin nhắn một mặt trời nhỏ mà anh gửi lại, cô không nhịn được mà bật cười, anh cũng biết cô thích mặt trời nhỏ à.
Sau khi tan học, Ninh Tri bảo tài xế lái xe đến công ty đón Lục Tuyệt.
Xe dừng trước cửa tòa cao ốc, cô gọi điện thoại báo cho anh biết mình đã ở dưới lầu: "Anh tự mình xuống đây hay em lên đón anh?"
"Anh xuống."
Mọi người trong nhóm hóng chuyện liếc mắt nhìn Lục Tuyệt, thấy trên khuôn mặt lạnh lùng ngốc nghếch của anh chợt lộ ra nụ cười nhẹ, bọn họ kinh ngạc hít hà một
hơi.
Trong ấn tượng của bọn họ, Lục Tuyệt là người lạnh nhạt, lại cứng nhắc, không bao giờ cười.
Có người nhịn không được tò mò huých cánh tay Ngụy Tinh: "Cậu Lục nói chuyện điện thoại với ai vậy?"
Ngụy Tinh đẩy gọng mắt kính: "Chắc là cô Ninh, vợ của anh ấy."
Cái gì?
Lục Tuyệt kết hôn rồi á?
Trong nhóm của bọn họ ngoại trừ trưởng nhóm đã kết hôn, những người khác đều là FA, bây giờ Lục Tuyệt cũng thoát kiếp độc thân rồi à?
Trước đó bọn họ còn nghĩ rằng cho dù mọi người trong đội đều kết hôn, chỉ dựa vào tính cách và căn bệnh của Lục Tuyệt, anh sẽ một mình cả đời.
Nhưng bây giờ, mọi người lại cảm thấy mặt của mình vô cùng đau đớn, chỉ có mình bọn họ nghiêm túc muốn cùng nhau làm chó độc thân thôi.
Lục Tuyệt mang ba lô màu đỏ của mình lên vai, anh nói với Ngụy Tinh: "Tri Tri đón tôi."
Ngụy Tinh vội vàng đi theo: "Cậu Lục, tôi xuống lầu với cậu."
Mọi người nhìn bóng lưng chậm rãi của Lục Tuyệt, vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Vợ đến đón tan làm, đũng là ngược đãi FA mà.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt đi xuống, cô giúp anh mở cửa xe.
"Vất vả cho anh rồi, trợ lý Ngụy"
"Đây là việc tôi làm.
Cậu Lục, ngày mai gặp lại." Ngụy Tinh đứng bên cạnh mỉm cười.
Lục Tuyệt nhớ Ninh Tri, anh không đáp lời lại Ngụy Tinh mà sốt ruột nắm lấy tay Ninh Tri, kéo cô vào trong xe.
"Hôm nay anh làm việc thế nào?" Ninh Tri giúp anh vuốt lại phần tóc mái rối bù trước trán.
Cũng không biết vì sao hai chiếc cúc áo trên cổ Lục Tuyệt bị trật ra, lộ ra xương quai xanh thon gầy, còn có yết hầu cao ngất, hơn nữa màu da trắng nõn càng tăng thêm vẻ gợi cảm vô cùng.
Ánh mắt của Lục Tuyệt lại sạch sẽ và trong suốt, thật sự vừa thuần khiết vừa quyến rũ nhưng không hề mâu thuẫn, anh cất giọng nói khàn khàn đầy chân thành:
"Nhớ Tri Tri."
Khuôn mặt Ninh Tri đỏ lên: "Em đang hỏi hôm nay anh làm cái gì?"
Vẻ mặt Lục Tuyệt đầy chân thành: "Nhớ Tri Tri"
Cả ngày hôm nay đều nghĩ về Tri Tri..