Đào Hôn Tám Trăm Năm

Quyển 2 - Chương 4



Trạm thứ nhất của bọn họ, là đi di tích hoàng lăng được xưng Kim Tự Tháp Đông Phương ở dưới núi Hạ Lan.

Tống Ẩn Nhi đang ngồi trong một chiếc xe dài dùng kính màu đen cách ly, nhìn xem vô số lăng mộ mini rất giống Kim Tự Tháp trong sa mạc cát vàng.

Một lượng cát vàng lớn bị gió xoáy lên, tràn ngập ở từng góc ngoài lăng mộ, đập vào mắt có thể nhuộm hết toàn bộ thành vàng óng ánh.

Cô không tự chủ ôm lấy hai tay, nhíu mày, nghe thấy Michael bên cạnh dùng thanh âm trầm thấp nói ra —

“Hoàng lăng Tây Hạ này là quân vương khai quốc Lý Nguyên Hạo xây. Nghe nói anh tàn bạo thành tánh, gây thù hằn vô số, bởi vậy xây rất nhiều tòa hoàng lăng, làm cho kẻ địch của anh không tìm thấy thi thể của anh, những ngôi mộ nhỏ bên cạnh là mộ chôn cùng.”

Cô vòng hai tay, thì thào tự nói: “Tôi đã xem sổ tay du lịch giới thiệu thấy nói tựa hồ rất đặc biệt, không nghĩ tới cái chỗ này khiến cho tôi nổi cả da gà.”

“Vậy trở lại chỗ anh ở.” Thác Bạt Tư Công nói ra, cầm lấy áo choàng đã chuẩn bị cho cô ở trên xe bao lấy cả người cô, tự nhiên thuận thế ôm cô vào cạnh người.

“Chỗ đó của anh còn nguy hiểm hơn ở chỗ này.” Cô liếc anh, nhịn không được lẩm bẩm một tiếng.

Anh sững sờ, nhìn đôi mắt đen lúng liếng của cô, trong khoảng thời gi¬an ngắn cũng không biết nên hưởng ứng như thế nào.

Cô nháy mắt, ngoài ý muốn phát hiện anh rõ ràng nói không ra lời, mà bộ dạng hờ hững khác bình thường này của anh, kỳ thật còn đầy ý tứ, đầy đáng yêu.

“Anh bình thường rất ít chạm mặt với người?” Cô thử tính mà hỏi thăm.

“Chuyện công thường cần gặp rất nhiều người.”

“Nhưng, bọn họ sẽ không hàn huyên, mò mẩm với anh, đúng không?” Cô cũng không cho rằng đối phương sẽ có can đảm này.

“Đúng.” Thác Bạt Tư Công gật đầu, nhưng đã quen tất cả vấn đề cũng phải có đáp án nên tiếp tục hỏi: “Cho nên em bây giờ là muốn ở lại chỗ này? Hay là muốn đến nhà của anh? Hoặc là muốn tới địa điểm khác?”

Sự chu đáo của anh làm cho cô cười khẽ một tiếng.

“Để tôi suy nghĩ đã.” Cô quỳ gối trên chỗ ngồi, đem mặt dán tại cửa sổ xe nhìn xem phiến đá trải thành lăng mộ — mỗi một chỗ mặt tường và giác đài, cũng làm cho cô nhíu mày. "Tôi cảm thấy được cái chỗ này giống như đã từng quen biết, không biết là có xem qua trên phim hay ở chỗ khác chưa. Nói không chừng, kiếp trước tôi chính là chết ở trong sa mạc, cho nên mới phải cảm thấy không thoải mái...."

Cô quay cửa xe xuống, gió khô bên ngoài phút chốc thổi vào, cô bỗng dưng rùng mình một cái.

Thác Bạt Tư Công quay cửa xe lên, không nói hai lời tiếp nhận trà nóng đã được chuẩn bị tốt cho cô, cũng khép áo choàng lông dê trên người cô lại chặt hơn chút

“Anh có vẻ rất quen chiếu cố tôi?” Cô ngửa đầu nhìn anh, cảm giác mình giống như đã quen anh thật lâu, thật lâu.

Anh cúi đầu nhìn tư thái bảo vệ của mình đối với cô, nhíu mày đoán rằng động tác của mình là từ đâu học được.

“Anh chưa có chiếu cố người, cũng chưa từng được chiếu cố.” Anh thấp giọng nói ra.

“Anh cũng không phải con khỉ từ trong viên đá bỗng xuất hiện, phải có ba mẹ chiếu cố...” Cô nói còn chưa dứt lời, mình lại trước đau lòng đánh ngừng.

Anh nói qua anh không có người nhà, hơn nữa trên người anh có cảm giác xa cách, cũng không giống sinh từ gia đình bình thường...

“Anh ba tuổi đã bị ném ở cửa ra vào của một cô nhi viện ở Mĩ quốc, anh lớn lên ở đó, lão sư trong viện đúng giờ cho anh áo cơm, anh không có đói bụng, đông lạnh, còn có sách đọc, rất không tồi, xem như được chiếu cố.” Anh bình tĩnh nói.

Tống Ẩn Nhi nhìn qua mặt mày tỉnh táo của anh, đoán rằng anh lạnh lùng có lẽ là bởi vì thường ngày cũng không quen có quá nhiều hoạt động với người.

Tinh tế tưởng tượng, hai ngày này, anh cùng một chỗ với cô thì ngoại trừ La Luân ra, lại chưa từng gặp qua những người khác. Anh đối với đám người, hiển nhiên chọn lựa thái độ lẩn tránh.

Tống Ẩn Nhi vỗ vỗ tay của anh, ra vẻ thoải mái mà nói ra: “Cô nhi viện tạo cho anh bây giờ, rất tốt, rất đáng được cảm ơn a! Mấy tuổi anh rời đi cô nhi viện? Bây giờ còn trở về chỗ đó không?”

“Rất ít. Nhưng anh giúp bọn họ thành lập một cái quỹ, làm cho kinh tế của bọn họ không lo.” Anh gần cô, hơi thở không khách khí nhả đến trên khuôn mặt của cô.

“Tôi thích nhất là người có ơn lo đáp.” Cô khẩn trương nói, đôi môi không tự chủ đau đớn.

Mỗi khi anh nhìn cô thì nội tâm cô đều xảy ra gi¬ao chiến — muốn đầu nhập trong lòng ngực của anh ôm chặt anh, rồi lại muốn xoay người né ra, cách anh xa xa.

“Chuẩn bị phải đi về sao?” Anh vuốt gương mặt của cô, chỉ muốn cùng một chỗ.

“Không cần phải thúc tôi, tôi còn muốn xem nhiều chút.” Tống Ẩn Nhi xoay người lại ghé vào bên cửa sổ, một tay không tự chủ ngăn chận ngực kinh hoàng.

Thác Bạt Tư Công ngóng nhìn cô, thấy thần thái khẩn trương trên mặt cô, biết rõ cô dù sao không giống mình, đã mộng cô quá lâu, suy nghĩ cô quá lâu, vì vậy đối với cô chỉ có ý nghĩ liều lĩnh mà muốn có được. Cô sẽ bởi vì giữa hai người quá cường liệt hấp dẫn mà sợ hãi, cũng là chuyện bình thường.

“Em muốn xem bao lâu thì xem bao lâu a!” Anh vuốt tóc của cô nói ra.

“Anh không biết là ta bộ dáng hoài cổ của tôi rất có khí chất sao?” Cô kéo ra tay của anh, cố gắng muốn cho hào khí không cần phải thân mật đến làm cho người không thở nổi như vậy.

“Không biết.” Xem cô nhướng quai hàm, anh sờ môi của cô, nhẹ nói: “Anh thích nhìn em cười, bộ dạng em cười lên, giống như ánh nắng mặt trời.”

Nhìn xem gương mặt luôn luôn lạnh lùng nghiêm túc của anh nói mấy lời này, Tống Ẩn Nhi nắm chặt nắm tay, tâm đều tan ra.

Cô đương nhiên biết yêu, làm mất đi tình yêu sẽ làm cô mất đi lý trí, trước kia yêu cũng coi như nhiệt liệt, nhưng cái gì là sự thật, khi nào thì nên tỉnh táo, cô vẫn chia rất rõ ràng, không nghĩ tới vừa gặp phải Thác Bạt Tư Công, anh như một ngọn lửa lớn đánh tới trước mặt cô, đốt sạch lý trí của cô.

Nếu như nói “Anh” trong mộng sẽ làm cô hoài niệm, mà người đàn ông trước mắt này thì làm cho cô đau lòng: cô thậm chí cảm thấy được nhìn nhau với anh ở phòng tiệc thì lòng của cô cũng đã không hề thuộc về mình.

“Anh...” Cô nhìn anh, vài lần muốn mở miệng, lại bởi vì không biết nên nói cái gì để hình dung tâm tình của mình, đành phải che ngực, dùng âm điệu khoa trương để che dấu tâm tình chân thật. "Đây là lời ca ngợi hay nhất đời này tôi nghe được. Đầu tiên là bỏ tiền lớn bao tôi một ngày, sau đó còn nói tôi cười rộ lên như mặt trời, tôi có chút lý giải tâm tình bay lên trời của cô bé lọ lem tham gia vũ hội đêm đó.”

“Em đỏ mặt.” Anh nói.

“Ôi, bị phát hiện.” Cô le lưỡi, hai tay bụm lấy khuôn mặt đỏ lên, không có ý tứ chống lại tầm mắt như hình với bóng của anh, vì vậy chuyển mắt nhìn về phía cát vàng ngoài cửa sổ.

Cái chỗ này, cô thật sự chưa từng tới, nhưng cô chỉ cần vừa nhìn thấy tất cả mấy trăm tòa Kim Tự Tháp lớn nhỏ, trong nội tâm có cỗ bất an mãnh liệt, như là đang sợ hãi chuyện đã từng xảy ra trong đại mạc này.

Nhưng, cô chưa từng tới chỗ này, làm sao biết rõ nơi này đã từng xảy ra chuyện gì chứ?

“Anh bảo La Luân lái xe ở gần đây thêm vài vòng, chúng ta lại trở về.” Anh vuốt mái tóc ngắn chạm vai của cô, cũng không cách nào không đụng vào cô.

“Được.” Cô gật đầu, lúc này không có đẩy tay của anh ra nữa.

Dù sao, cô đẩy anh ra, anh vẫn theo sát như hình với bóng.

“Em đã quen anh đụng chạm.” anh hài lòng mỉm cười.

“Nếu người khác dám sờ loạn tôi, tôi sẽ khiến anh hối hận. Nhưng, như ngươi làm, tôi chỉ nghĩ...” Tống Ẩn Nhi khàn giọng nhếch miệng duỗi ra mười ngón dò xét tóc dài đen nhánh của anh, nắm loạn một trận.

Thác Bạt Tư Công ngây người, nhìn xem cô như hài tử sờ lọn tóc của anh, lại xoa tóc ở trước trán anh; sau đó, càng nắm càng hăng say quỳ gối trên nệm lót, chuyên tâm bài bố cho anh.

“Oa, làm thử tóc che nửa cái trán, như vậy có vẻ nhẹ nhàng a! Lại cởi bỏ vài cúc áo, dựng thẳng cao cổ áo sơ¬mi, lộ ra cơ thể cường tráng của anh, phối hợp thêm thần sắc lãnh khốc mang theo dã tính của anh, tùy ý nằm ở đây. OH, bài quảng cáo FU rất nổi danh đó! Tôi chưa bao giờ biết rõ tôi đây biết hình dung, nói không chừng tôi có thể đổi nghề...”

Thác Bạt Tư Công bỗng dưng chế trụ phía sau cô, hôn cái miệng lải nhải của cô.

Cô chống lồng ngực của anh, nhìn thẳng vào mắt của anh. "Anh không thể mỗi lần cũng không trải qua sự đồng ý của tôi...”

“Có thể chứ?” Anh khóa mắt của cô, trong tròng mắt đen sâu không thấy đáy có khát vọng, như là đã đợi chờ cô trăm ngàn năm.

Cô bị anh ngóng nhìn như vậy, cảm giác anh không chỉ là người xa lạ, cảm giác tim mình đập nhanh đến thở không nổi, cảm giác hốc mắt đang nóng lên, cảm giác mình muốn ôm lấy anh không bao giờ để cho anh rời đi nữa...

Cô ôm cổ của anh, hoàn toàn không cách nào ngăn cản mình hưởng ứng nụ hôn của anh.

Môi lưỡi của bọn họ quấn lấy nhau, như thế nào cũng ngại dán không đủ chặt chẽ.

Anh như là đã hôn qua cô trăm ngàn lần, luôn biết rõ phải như thế nào kích thích cô; mà cô ôm chặt anh, cảm giác mình bởi vì anh mà hóa thành một vũng nước, nhưng cô không muốn bại trận ở trước mặt anh...

Vì vậy, cô không chịu thua ngồi ở hông của anh, hôn cổ của anh, bàn tay nhỏ bé thăm dò vào vạt áo của anh, khi nghe thấy anh kêu rên lên tiếng thì cô tinh nghịch cười.

“Em đã làm những chuyện này với người đàn ông khác? Nếu không làm sao có thể quen như vậy?” Anh bắt lấy tay của cô, thân hình bởi vì cố nén dục vọng mà căng cứng, càng bởi vì nghĩ đến cô từng cùng người khác thân mật mà cắn chặt răng, có loại xúc động muốn chém người.

Tống Ẩn Nhi nháy mắt, cúi đầu nhìn anh, lúc này mới phát hiện mình rõ ràng như phụ nữ phóng đãng ngồi ở trên người anh.

Cô kinh hách nhảy dựng ra sau, cái ót binh một tiếng đánh lên cửa sổ xe.

“Đau quá đau quá đau quá...” Cô oa oa kêu to, vừa xoa đầu, vừa co mình lại thành con tôm nhỏ.

“Có bị sao hay không?”

Anh bỗng dưng ngồi dậy, bắt lấy thân thể của cô, làm cho cô ghé vào khuỷu tay của anh, kiểm tra cái ót của cô.

Gò má nóng rát của cô tựa vào trước ngực của anh, cảm thấy như ngã vào một cái ổ ấm áp. Nếu như không phải tư thế bò của cô, vừa vặn làm cho cô trùng hợp ngồi ở bộ vị vẫn đang rất "kích động" của anh..., cô rất nguyện ý được anh thủ hộ như vậy.

“Tôi không sao...” Cô cương thân thể, tránh đi bộ vị mẫn cảm của anh, chuyển mình đến một bên, cố gắng giả ra bộ dạng điềm nhiên như không. "Cái kia... Cái kia... Tôi muốn đi vài vòng gần đây... Tăng rộng kiến thức... Bác học thấy nhiều biết rộng... Dạy và học cùng tiến bộ... Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường...”

Anh nhìn xem bộ dáng cô hồ ngôn loạn ngữ khẩn trương, khóe môi giương lên, đè xuống bộ đàm nói ra: “Lái xe đi thêm vài vòng gần đây.”

Xe bắt đầu thích ứng ánh nắng, đi vài vòng dọc theo hoàng lăng Kim Tự Tháp.

Tống Ẩn Nhi nhìn ngoài cửa sổ, nhưng lại càng xem càng không nỡ dời tầm mắt. Khó trách người Nhật Bản cảm thấy sợ hãi đối với nơi này, dù sao trong đại mạc Lạc Nhật, cảnh tượng tràn đầy phong tình dị quốc nồng đậm.

Trong lúc đó, xe chậm rãi ngừng lại.

“Có một đoàn người bao vây xe.” La Luân xuyên thấu qua bộ đàm nói ra. "Tôi lập tức thông tri...”

Pằng!

Ba ba ba...

Một viên lại một viên đá hướng phía xe ném đến.

Tống Ẩn Nhi đã quên đám người kia cùng mình còn cách một tầng cửa sổ thủy tinh, trực giác liền cúi người xuống.

Thác Bạt Tư Công thì đem cô kéo đến trong ngực, phòng bị hơn mười vệ sĩ chờ ngoài xe.

Ba ba ba —

Những viên đá giống như mưa ném về phía xe.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Cô từ khuỷu tay của anh ngẩng đầu ra bên ngoài xem, trông thấy ngoài cửa sổ lần lượt từng gương mặt phẫn nộ đang tới gần bọn họ.

Thác Bạt Tư Công vuốt phía sau lưng của cô nói ra: “Có người muốn uy hiếp anh.”

“Đã thông tri người bên khách sạn và chính phủ tới xử lý.” La Luân nói ra.

“Làm sao vậy?” Tống Ẩn Nhi nhìn rống giận trong miệng những người kia qua cửa sổ xe cách âm, thanh âm —

“Cút ngay! Cút ngay!”

Cô không nói gì ngẩng lên đầu nhìn anh, muốn biết chuyện gì xảy ra.

“Anh hợp tác với khách sạn Hans, mua một gian nhà cũ tám trăm năm trước bên cạnh khách sạn muốn đổi thành nhà hàng, những người này ở bên trong, nhưng cũng không có quyền sở hữu; hiện tại nhà phải xây, bọn họ lại đi ra muốn ta bồi thường.” Anh lạnh lùng nói ra.

“Nếu như bọn họ đã ở hơn nhiều năm, anh căn cứ vào đạo đức thì nên bồi thường, tôi nhớ được Đài Loan trước kia hình như từng có tin tức cùng loại, nói là nếu như bất động sản không có quyền sở hữu đăng ký, nếu có người ở hơn mười lăm năm, thì không thể đuổi —"

"Quyền sở hữu khối đất là quốc gia của bọn họ, mà bọn họ chiếm diện tích là chính xác sao? Mượn gió bẻ măng là đúng sao?” Anh cắt đứt lời của cô, mặt không thay đổi nhìn đoàn người ngoài cửa sổ.

Một cái trứng gà đánh trúng cửa sổ xe, Tống Ẩn Nhi kinh hãi nhảy dựng lên, không tự chủ được nắm chặt cánh tay của anh.

“Đi ra giải quyết chuyện!” Có người bắt đầu tiến lên gõ cửa sổ xe.

Tống Ẩn Nhi khẩn trương kéo căng người, cảm giác những người kia giống như là muốn đoạt cửa mà vào rồi đánh người đau đớn nằm bẹp dí.

Thác Bạt Tư Công cau mày, chán ghét loại cảm giác bị người xa lạ vây quanh.

“Tôi đi ra ngoài đàm phán với bọn họ.” La Luân thông qua bộ đàm nói ra.

“Để tôi đi.” Thác Bạt Tư Công trầm giọng nói ra, ôm chặt bờ vai của cô, thấp giọng ra lệnh: “Em ngoan ngoãn ngồi.”

“Tôi đi với anh.” Cô cầm cánh tay của anh không chịu buông.

“Không cho phép.” Thác Bạt Tư Công nâng cao âm lượng, con ngươi đen sắc bén trừng mắt cô.

“Tôi không muốn một mình ở bên trong, tôi ở bên cạnh anh yên tâm hơn.” Đôi mắt cô trông mong nhìn anh.

“Không được!” Anh trừng mắt cô, hoàn toàn không muốn cô có bất kỳ khả năng bị thương tổn nào. "Chỗ đó chí ít có mười mấy người, ngộ nhỡ bọn họ ra tay thương tổn anh...”

Lồng ngực của anh đau đớn như bị người đâm một đao, lông mày của anh hung ác vặn lên, căn bản không dám nghĩ nữa.

“Nếu như bọn họ muốn thương tổn anh, trong xe, ngoài xe đều giống nhau; hơn nữa có anh ở bên cạnh tôi, tôi không có việc gì.” Cô cầm bàn tay của anh, mười ngón giao nhau với anh, bình tĩnh nhìn mắt của anh. "Cho nên, để cho tôi cùng anh, được không?”

Thác Bạt Tư Công nhìn thần sắc trong mắt long lanh của cô, hô hấp lập tức trở nên dồn dập —

Cô tín nhiệm anh, hơn nữa muốn làm bạn ở bên cạnh anh cùng anh giải quyết chuyện.

Anh đã quen một mình, năng lực từ trước đến nay cũng mạnh đến không ai cho rằng cần giúp anh một phen, nhưng cô nói —

Cô muốn cùng anh.

Anh cầm tay của cô, đặt ở bên môi hôn, anh đè xuống bộ đàm nói với La Luân: “Tôi đi ra ngoài đàm phán với bọn họ, cậu ở bên trong dùng máy quay phim ghi hình. Gọi điện thoại liên lạc với Lâm thư ký, nói với cậu ta trong vòng năm phút nếu những nhân viên liên quan không đến, tôi liền bỏ tất cả tài chính của chỗ này.”

Thác Bạt Tư Công nói xong, nắm chặt tay của cô.

“Chuẩn bị xong chưa?” Anh hỏi.

Cô gật đầu, càng thêm dùng sức cầm tay của anh.

Anh mở cửa xe —

Đám người kháng nghị ngoài xe vừa nhìn thấy Thác Bạt Tư Công khôi ngô thân cao một trăm tám mươi cm đứng dậy, lập tức dừng lại tất cả động tác.

Tống Ẩn Nhi một cước giẫm lên tảng đá trên mặt đất, cả người thiếu chút nữa trượt té.

“Chú ý.” Thác Bạt Tư Công vội vàng ôm eo của cô.

Tống Ẩn Nhi che ngực, ánh mắt ngắm đến có mấy phụ nữ đứng ở giữa đám người, có một người còn ôm một đứa bé, đang dùng ánh mắt cầu xin thương xót nhìn cô.

“Nguy hiểm thật không có té ngã, em bé trong bụng không có việc gì là tốt rồi.” Tống Ẩn Nhi ngẩng đầu cười với Thác Bạt Tư Công, liên kết kéo bàn tay của anh.

Thác Bạt Tư Công nhìn cô nháy nhanh mắt, hiểu được dụng tâm diễn tuồng vui này của cô, cô muốn dùng sự đồng tình của mọi người đối phụ nữ có thai để né qua một kiếp này.

“Em đứng vững chút ít.” Thác Bạt Tư Công ôm chặt cô ở bên người, đầu vừa nhấc trừng hướng hơn mười người phía trước. "Các ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?”

Khí thế của Thác Bạt Tư Công vẫn mạnh mẽ, hiện tại thần sắc lại hung ác, trong lúc nhất thời làm cho đám người kia không biết phản ứng như thế nào.

“Đại Quách, cậu nói, cậu nói.” Mọi người đẩy một người lên trước.

“Anh... Anh... Chúng tôi không phải cố ý muốn hại vợ anh trượt... Chúng tôi chỉ là muốn lấy lại nhà ở của chúng tôi...” Đại Quách cao giọng nói chuyện, dùng trợ khí thế.

“Nhà ở là mua từ chính phủ của các ngươi.” Thác Bạt Tư Công mặt không thay đổi nhìn cậu ta.

“Chúng tôi ở đó đã mười năm, vài hộ nhà già trẻ cũng đều tại đó, nếu như không có chúng tôi, bên trong đã sớm hư hết, anh không thể cứ như vậy đuổi chúng tôi ra.” Đại Quách bị anh nhìn da đầu sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới hài tử, vẫn kiên trì nói xong.

Tống Ẩn Nhi dựa vào bên người Thác Bạt Tư Công, lẳng lặng đánh giá những người này — bọn họ mặc y phục sạch sẽ mà chất phác, trên y phục đều có dấu từng may vá, trên mặt không có khí tham lam, chỉ có nóng vội và lo lắng...

Ánh mắt của cô dừng trên một người phụ nữ đứng cuối đám người, bà ôm hài tử, đứa bé kia cực kỳ nhỏ gầy, sắc mặt tái nhợt không giống bình thường.

“Bây giờ còn là thời kỳ của vua có thể chiếm diện tích sao? Cho rằng tự tiện ở vài thập niên có thể uy hiếp tôi muốn bồi thường, sao không đi tìm chính phủ của các ngươi tính sổ?” Anh nhìn ánh mắt tất cả mọi người đều tránh đi, không dám nhìn thẳng anh, vì vậy lạnh lùng cười. "Đoán chắc tôi là người ngoài, dễ dàng xảo trá, xác định vững chắc sẽ trả tiền dàn xếp ổn thỏa sao?”

Thác Bạt Tư Công dời tầm mắt, không hề nhìn bọn họ nhiều hơn nữa.

“Chúng tôi cũng muốn tìm phần công việc, nhưng chúng tôi không có đi học, cũng không có ruộng có thể trồng, nhiều nhất là giúp người làm việc kiếm ít tiền, nuôi sống mẹ của tôi cùng đứa bé một tuổi. Trong bụng vợ của anh cũng có em bé, không thể suy bụng ta ra bụng người sao?” Mặt Đại Quách đỏ lên nói ra.

“Xuất thân của tôi không thể tốt hơn nhiều so với cậu, cho nên tôi biết rõ chỉ cần nguyện ý liều mình, nhất định có thể thoát khỏi nghèo khó. Cho nên, các ngươi đừng mơ tưởng dựa dẫm vào tôi không làm mà muốn tới hưởng một đồng tiền.” Thác Bạt Tư Công lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống đám người.

Tống Ẩn Nhi trông thấy người phu nữ ôm đứa bé bắt đầu rơi lệ, cô không tự chủ được cắn môi.

“Anh không trả tiền, chúng tôi sẽ không chuyển, chúng tôi không có gì cả, chỉ có mạng!” Đại Quách nhanh chóng đỏ mắt, đấm ngực dậm chân nói.

Tống Ẩn Nhi đánh giá Đại Quách và người phụ nữ nước mắt, còn có vài tên không tự chủ được mà đưa ánh mắt nhìn về phía đứa bé — cô nghĩ cô ước chừng có thể đoán được nguyên nhân bọn họ đều đến đòi tiền.

“Mạng của các ngươi không quan hệ với tôi, tóm lại, việc này tôi sẽ gi¬ao cho chính phủ các ngươi xử lý, bọn họ hẳn là sẽ đến trong ba phút.” Thác Bạt Tư Công ôm eo Tống Ẩn Nhi, xoay người muốn trở về trong xe.

“Chờ một chút.” Tống Ẩn Nhi dắt tay của anh, thấp hô một tiếng.

Thác Bạt Tư Công nhíu mày liếc nhìn cô một cái, theo thế tay của cô, cúi người xuống để cô ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói ra: “Sau khi nhà hàng của naanh xây xong, luôn cần công nhân viên? Tôi thấy thân thể bọn họ không tồi, hẳn là người có thể làm việc.”

Thác Bạt Tư Công đứng thẳng người, nhưng tay của cô vẫn chăm chú lôi kéo cánh tay của anh, yêu cầu một đáp án.

“Cô ấy muốn tôi cho các ngươi cơ hội làm việc.” Anh rất nhanh nhìn bọn họ, lại mở rộng tầm mắt.

Mặt tất cả mọi người tất cả đều phát sáng lên, Đại Quách kích động tiến lên một bước.

Thác Bạt Tư Công từ trước đến nay không thích thân cận quá với ai, anh lui về phía sau một bước, dùng ánh mắt ngăn cản đối phương đi tới nữa.

“Chúng tôi đây có thể nhận tiền lương trước không? Bây giờ chúng tôi rất cần mười vạn nhân dân tệ.” Đại Quách nói ra.

“Lòng người không đủ rắn nuốt voi (lòng tham vô bờ bến).” Thác Bạt Tư Công cười lạnh lên tiếng, quay đầu nhìn về phía mắt long lanh của Tống Ẩn Nhi. "Bây giờ em biết không nên đồng tình bọn họ?”

Tống Ẩn Nhi nắm chặt tay của anh, nhìn Đại Quách dẫn đầu, thử hỏi thăm: “Là vì đứa bé kia sao? Nó sinh bệnh sao?”

“Dạ, dạ, phải” Đại Quách liên tục gật đầu vài chục cái. "Bác sĩ nói mỗi người chúng ta có hai tâm thất và tâm nhĩ[6] ở tim, có thể tách ra máu tốt và máu xấu; nhưng đứa bé này chỉ có một tâm thất, một tâm nhĩ, cho nên toàn bộ máu tốt, máu xấu xen lẫn trong cùng một chỗ, sắp xếp không ra.”

“Phí giải phẫu là mười vạn nhân dân tệ?” Cô hỏi.

“Đây chẳng qua là phẫu thuật đầu tiên...” Đại Quách vừa nói vừa rơi nước mắt. "Chúng tôi lấy tiền ở đâu, ngay cả tiền để hài tử xem bác sĩ, cũng là những người lớn bán máu mà ra.”

Tống Ẩn Nhi ngửa đầu nhìn về phía Thác Bạt Tư Công, trong mắt có khẩn cầu không tiếng động.

Cô biết rõ số tiền kia với anh mà nói, chỉ là chín trâu mất sợi lông, anh cũng có thể tiêu tốn 30 vạn Đô-la, chỉ vì mua cô một ngày, không phải sao?

Thác Bạt Tư Công nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn cầu của cô hỏi: “Em muốn anh trợ giúp bọn họ?”

“Nhà hàng còn chưa mở, anh cứu một sinh mệnh nhỏ, đây là rất nhiều phúc báo a!” cô dùng hai tay nắm bàn tay của anh, hai mắt sáng lóng lánh, mặt mũi tràn đầy chờ mong nhìn anh.

“Anh không cần phúc báo, anh không làm chuyện không có hồi báo.” Thác Bạt Tư Công nhàn nhạt nói, không đề cập tới không lâu anh tài trợ cô nhi viện.

“Tôi đây giúp anh tìm phóng viên, giúp anh đưa tin tức này, khiến hình tượng của anh tăng lên lớn.” Cô lôi kéo tay của anh, cười đến rất sáng lạn đối với anh.

“Anh không quan tâm người khác nhìn anh thế nào, tốt nhất không có người biết anh là ai.”

Tống Ẩn Nhi gấp đến độ giơ chân rồi, cô thoáng nhíu mày, thoáng cắn môi, thoáng kéo tóc, hoàn toàn không biết nên đối anh như thế nào cho phải, đành phải nắm chặt vạt áo của anh, liều mình nhón mũi chân thẳng bức đến trước mặt anh hỏi: “Bằng không, anh trực tiếp nói cho tôi biết, chúng tôi phải làm như thế nào, mới có thể tìm được tài trợ của anh?”

Chúng tôi? Thác Bạt Tư Công nhìn cô nhanh như vậy đã đứng cùng một trận tuyến với người khác, anh chỉ cảm thấy kỳ quái.

“Em chỉ cần nhớ rõ em nợ anh một nhân tình, anh liền giúp bọn họ lúc này.” anh nói.

“Không có vấn đề.” Tống Ẩn Nhi gật đầu, cũng rất nhanh bật thốt lên nói: “Nhưng tôi bán rẻ tiếng cười không bán thân... Ý của tôi là...Anh đừng tưởng rằng như vậy tôi sẽ...”

Anh đến gần lỗ tai cô nói: “Cùng anh một đêm?”

Cô đỏ mặt, nhìn anh.

Lúc này, phía trước bay tới trận trận cát bụi, mấy chiếc xe cực kỳ nhanh hướng bọn họ chạy tới, một chiếc trong đó đúng là xe công an, hù một đám người tiến đến kháng nghị, trong khoảng thời gi¬an ngắn không biết như thế nào cho phải.

“Này, anh đừng hại bọn họ đi ngồi tù a...” Tống Ẩn Nhi mãnh liệt kéo cánh tay của anh, muốn anh thu thập giải quyết tốt hậu quả.

Thác Bạt Tư Công mở ra cửa xe ngồi trước, sau khi nói rõ tình huống với La Luân, làm cho cậu ta xuống xe xử lý tất cả kế tiếp.

“Bởi vì cô ấy cầu tình giúp các ngươi, tôi sẽ gi¬ao hết tất cả tiền thuốc men giải phẫu thay đứa bé kia; các ngươi cũng đều tự viết xuống sở trường, chờ sau khi nhà hàng thành lập, tôi sẽ làm người bảo lãnh để bọn họ dùng các ngươi nửa năm, nếu như các ngươi làm không tốt, nửa năm sau cũng phải rời đi.” Thác Bạt Tư Công hướng La Luân gật đầu, xoay người kéo cửa ghế lái phụ ra, đẩy Tống Ẩn Nhi vào bên trong.

“Cám ơn! Cám ơn!” Đại Quách kích động đỏ mặt lên, hai đầu gối quỳ xuống đất.

Người phụ nữ ôm đưa bé khóc nói ra: “Thái thái, đại ân đại đức của ngài, cả đời chúng tôi không quên, chúc các ngươi sinh một em bé bình an lại khỏe mạnh!”

“Muốn cám ơn thì cám ơn anh ấy đi...” Tống Ẩn Nhi còn chưa nói dứt lời, Thác Bạt Tư Công cũng đã dùng sức đóng cửa xe bên phía cô.

Tay chân cô vội vàng loạn muốn hạ cửa sổ xe xuống để nói chuyện, hết lần này tới lần khác Thác Bạt Tư Công đã đạp xuống chân ga đi qua sát bên cạnh đoàn người trước mặt, tiện đà gia tốc rời đi, biến mất ở giữa trong đại mạc cát vàng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.