Đinh Hạo đi đường kiếm ý, đao ý, muốn lĩnh ngộ đao kiếm chi thế ên không mấy ham muốn bộ kiếm pháp thần thoại thời đại tiên cổ này. Đinh Hạo chỉ cần lĩnh ngộ ẩn ý trong kiếm pháp đó là được, không cần tốn công sức nghiên cứu sâu.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ vang lên.
Lại có mấy chục bóng người kêu rên, hộc máu bay trở về.
Nhiều người ra tay nhưng không áp chế được Diệt Tuyệt Ám Sử.
Quả nhiên là tồn tại đi trong bóng tối, mang đến hủy diệt tử vong và máu tươi, giống như tử thần.
Diệt Tuyệt Ám Sử cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Một đám gà đất chó nhà dám xông cửa ta trấn thủ, các ngươi tự tìm đường chết!
Cần câu diễn hóa kiếm thức, kiếm quang đaày trời bay trong gió không dấu vết tìm kiếm, không có quy luật, ẩn chứa sát khí to lớn buộc đám người Đinh Hồng Lệ lùi ra.
Kiếm phong khởi thì thí chân thần, thiết mạc hành sự loạn phi phong!
Đây là câu ngạn ngữ lan rộng lúc thời đại tiên cổ, lột tả sự khủng bố của Loạn Phi Phong kiếm pháp. Uy lực của Loạn Phi Phong kiếm pháp có thể giết chân thần.
Diệt Tuyệt Ám Sử cười lớn khinh thường nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Võ đạo kỷ nguyên hiện giờ đã suy sụp đến mức này rồi sao? Một đám phế vật đi tới ải của ta, tiên tôn đại nhân đã quá xem trọng các ngươi.
Tiếng cười như sấm vang vọng trong không gian đỏ thẫm, kiếm đẩy lùi quần hùng. Trong lòng quảng trường vô cùng sung sướng, lực lượng kiếm dâng trào. Dung nham quanh thuyền con màu xanh sôi sục.
Diệt Tuyệt Ám Sử cười phá lên kiêu căng nói:
- Kẻ yếu không có quyền sinh tồn, thực lực của các ngươi nếu chỉ có bao nhiêu đây thì nằm lại đây đi!
Diệt Tuyệt Ám Sử càn rỡ không để đám cường giả thần cảnh vào mắt.
Biểu tình của Đinh Hồng Lệ trầm trọng.
Đinh Hồng Lệ biết các cường giả thần cảnh còn sát chiêu chưa dùng, hơn nữa mọi người tạm thời phối hợp khó tránh khỏi không phát huy ra sức chiến đấu thật sự, thậm chí cản tay chân người khác. Nhưng cường giả đỉnh cao toàn Bắc Vực bị một trong Thập Nhị Ám Sử ngăn cản tại đây thời gian dài như vậy thật là không nói nổi.
- Các vị, đừng nương tay nữa, hãy sử dụng thủ đoạn mạnh nhất đi.
Đinh Hồng Lệ trầm giọng nói:
- Tru sát tên này, chúng ta phải nhanh chóng chạy tới trung tâm luân hồi ngạ quỷ đạo, nếu không thì tất cả đã muộn.
Diệt Tuyệt Ám Sử cười khẩy nói:
- Tới đây đi, đám gà đất chó nhà, muốn phá hỏng việc lớn của tiên tôn đều đáng chết!
Mặt Diệt Tuyệt Ám Sử tràn đầy coi rẻ, trào phúng. Lực lượng bộc phát kích thích dung nham quanh thuyền con màu xanh sôi trào, từng cột lửa phóng lên cao.
Đám người Đinh Hồng Lệ, cường giả thần cảnh hoàn toàn phát ra thực lực, không chút giữ lại định xuất chiêu.
Nhưng lúc này xảy ra dị biến không ai ngờ đến.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một sóng dung nham cao mấy trăm thước dâng lên, theo sau là tiếng gầm giận dữ:
- Lải nhải ồn ào lảm nhảm tổ cha ngươi! Có thể yên lặng cho meo bắt con cá không, hả? Cá bị tên khốn nhà ngươi hù chạy còn bắt cái khỉ mốc! Không thể tha thứ, chết cho meo!
Trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người, một con cự thú màu trắng nhảy ra khỏi dung nham, chan trước nắm xương thú trắng to lớn không biết lấy đâu ra, tức giận huơ khúc xương đập xuống. Diệt Tuyệt Ám Sử và con thuyền xanh bị đập chìm xuống.
biến cố quá đột ngột nên thực lực như Diệt Tuyệt Ám Sử không kịp phản ứng.
- Còn ai? Còn ai dám can đảm cản trở bản meo bắt cá? Ai nữa?
Đại ma vương Tà Nguyệt nổi khùng huơ gậy xương gầm rú.
Mọi người lùi một bước.
Hàng này biểu hiện quá hung dữ.
Đại ma vương Tà Nguyệt cầm gậy xương trắng phát ra ánh sáng sương mù hung ác như muốn giết hết sinh linh, hỗn độn chi khí chảy xuôi làm tim mọi người dập nhanh, sợ hãi và rung động như đối diện hồng hoang di chủng mãnh thú. Tiếng gầm rống điên cuồng của ác thú viễn cổ văng vẳng.
Dung nham sôi sục.
Thuyền xanh lại nổi lên nhưng là đáy thuyền hướng lên trời.
Qua giây lát Diệt Tuyệt Ám Sử chui ra nhưng đầu bị đánh nát bấy, thân hình tán loạn, yêu quái mây mù màu đen tứ tán, chết ngắc.
Đại ma vương Tà Nguyệt chui cái vèo xuống dung nham.
Mọi người chưa kịp phản ứng thì nó nhảy ra, lần này biến thành kích cỡ mèo nhỏ xinh đáng yêu, miệng ngậm ba, bốn con cẩm lý đỏ rực sắp làm nó toác miệng ra, vuốt trước cầm khúc xương trắng nhỏ.
Mèo con đáng yêu nhảy lên bờ ướt sũng nhả cẩm lý ra, ngẩng đầu nhìn đám người ngơ ngác ngó mình.
Ánh mắt đại ma vương Tà Nguyệt ngây thơ nói:
- Meo, sao nhìn meo như vậy? Mới rồi xảy ra chuyện gì sao?
Mọi người không biết nên nói cái gì.
Lúc trước các cường giả thần cảnh xem đại ma vương Tà Nguyệt là vật nuôi vô dụng giờ thầm hút ngụm khí lạnh. Bọn họ đều nhìn nhầm, không ngờ con mèo này đáng sợ đến thế. Nhiều người không làm gì được Diệt Tuyệt Ám Sử nhưng con mèo mập hung tàn này gõ một gậy thế là người mặc áo tơi bí ẩn chết ngắc.
Nhớ bộ dạng hàng này ngày thường làm bộ ngây thơ vô tội là mọi người cảm thấy nó đang giả heo ăn cọp, thật là con mèo có tâm kế quá sâu, khôn ngoan đáng sợ.
Đinh Hạo nhìn khúc xương trắng đại ma vương Tà Nguyệt cầm trong tay.
Thứ này chẳng phải là khúc xương phát hiện trong di tích thành thị viễn cổ sao?
Lúc đó khúc xương không có gì kỳ lạ, đại ma vương Tà Nguyệt thất vọng dùng nó mài răng, không ngờ... Mới rồi Diệt Tuyệt Ám Sử nhận một kích liền chết là vì khúc xương này, khi đại ma vương Tà Nguyệt biến thành cự thú màu trắng thì khúc xương cũng biến to khổng lồ như cây gyậ mang theo lệ khí cực kỳ hung hãn.
Đinh Hạo thầm nghĩ:
- Meo bà nội nó, không lẽ đại ma vương nhặt được báu vật?
Đinh Hồng Lệ khó hiểu nhìn đại ma vương Tà Nguyệt, không biết nên nói cái gì. Thập Nhị Ám Sử, mỗi một người rất đáng sợ. Trước đó Đinh Hồng Lệ đã sẵn sàng sẽ có thương vong nhưng không ngờ chuyện này xảy ra.
Diệt Tuyệt Ám Sử đường đường là một trong Thập Nhị Ám Sử, tung hoành mấy kỷ nguyên, hung hãn như tử thần chỉ vì quấy rầy một con mèo bắt cá mà bị gậy đập chết, nói ra không ai tin.
- Cá khá ngon nhưng hơi nóng, cho ngươi một con, này. Nhân sủng, đừng nói là ta ngược đãi ngươi.
Đại ma vương Tà Nguyệt rất có nghĩa khí cho Đinh Hạo một con cẩm lý nhỏ nhất.
Trán Đinh Hạo nổi gân xanh.
Đinh Hồng Lệ nói:
- Xích viêm cẩm lý là địa hỏa chi tịnh hóa, đối, có trợ giúp hơn cho người tu luyện hỏa hệ, là một trong các thần vật hiếm thấy, chỉ sinh trưởng dựng dục trong môi trường đặc biệt. Các vị có thể tranh thủ thời gian đi bắt một ít.
Các cường giả thần cảnh lấy lại tinh thần, nghe vậy lòng rung động, muốn bắt giữ cẩm lý. Nhưng nghĩ đến lúc trước đại ma vương Tà Nguyệt hung dữ thì các cường giả thần cảnh chần chừ, cướp cá của hàng này có khi nào bị gõ chết không?
Đinh Hạo xách cổ đại ma vương Tà Nguyệt canh chừng, nói: