Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 154: Dư âm, lại bị kêu đi



- Ta sẽ báo thù, ta sẽ báo thù, ta sẽ báo thù, ta sẽ báo thù, ta thề ta nhất định sẽ báo thù a a a a a!

Viên Thiên Cương giận điên, như núi lửa phun trào muốn hủy cả võ xá.

Ánh mắt Đinh Hạo thương hại nhìn Viên Thiên Cương, lắc đầu, chân nhấc lên đá một cái. Viên Thiên Cương bị đá tới chỗ Nhóm ba người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng, cả bốn đụng vào nhau lăn lông lốc dưới đất.

Đinh Hạo không để Viên Thiên Cương vào mắt:

- Ta nói rồi, nếu ngươi không phục thì lại đến chiến đi.

Chỉ có thiên tài tuyệt thế như thần đồng Mục Thiên Dưỡng của Thanh Bình học viện mới tạo áp lực Đinh Hạo bây giờ được, thứ không biết nặng nhẹ như Viên Thiên Cương không thể lọt vào mắt hắn.

Đinh Hạo hờ hững khiến Viên Thiên Cương bừng bừng lửa giận rồi lại không biết làm sao.

Viên Thiên Cương nhìn ra được Đinh Hạo thật sự không để gã vào mắt chứ không phải giả bộ.

- Ha ha ha ha ha ha! Gì mà đệ tử võ sĩ huyết mạch, không chịu nổim ột kích, không xứng xách giày cho Đinh sư huynh của chúng ta!

- Không biết là tên nào vừa rồi còn nói muốn giẫm đệ tử bình thường dưới chân. Này tên kia, mặt ngươi bây giờ còn đau không?

- Ha ha ha ha ha ha! Tất nhiên là không đau, da mặt ai đó dày bằng tường thành. Mọi người không thấy sao? Sàn đá còn bị đập thủng kìa!

- Ài, nếu ta là tên kia đã mau chóng cắt cổ tự sát, mặt bị đạp dưới đất mà còn sủa bậy, không biết hai chữ mất mặt viết như thế nào.

Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện cùng chung mối thù, trong đó mấy đệ tử miệng lưỡi chanh chua phối hợp nhau tràop húng không vuốt mặt nể mũi, từng chữ tựa bàn tay vô hình tát mặt bốn đệ tử võ sĩ huyết mạch.

Nhóm ba người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng sớm bị Đinh Hạo hù teo tim, cúi đầu không dám cãi một câu.

Viên Thiên Cương thì tức giận muốn gầm rú.

Viên Thiên Cương đường đường xếp hạng ba trên tổng bảng đệ tử mới của Vấn Kiếm tông, trước tiên là bị đánh bại tan nát, bây giờ bị một đám đệ tử bình thường trào phúng nhưng không thể phản bác. Viên Thiên Cương giận đến máu dồn lên não, mắt tối đen lại hộc máu.

- A! Đinh Hạo... Thanh Sam Đông Viện... Ta sẽ không tha các ngươi... Tức chết ta... Phụt!

Viên Thiên Cương liên tục hộc mấy búng máu, hai chân giật giật, mắt trợn trắng ngã ngửa ra sau, gã tức quá đã xỉu.

Nhóm ba người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng không dám dìu Viên Thiên Cương, liếc hướng Đinh Hạo.

Nhóm ba người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng mắt cún như con chó chờ chủ ra lệnh.

Đinh Hạo không kiên nhẫn phất tây, Nhóm ba người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng thở phào nhanh chóng nâng Viên Thiên Cương lên. Nhóm ba người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng như chó cụp đuôi không dám quay đầu, chỉ hận phụ mẫu sinh thiếu hai chân bỏ chạy khỏi võ xá.

- Cút đi!

- Ha ha, Đinh sư huynh vạn tuế!

- Đinh sư huynh quá đẹp trai!

- Ha ha ha ha ha ha! Chúng ta thắng rồi! Đệ tử võ sĩ huyết mạch gì đó cụp đuôi cút đi!

Lúc này các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện không kiềm được lòng hưng phấn xông lên bao quanh Đinh Hạo quăng lên cao, mỗi người hưng phấn mặt đỏ bừng.

Tuy là Đinh Hạo đánh bại đám người Viên Thiên Cương, thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng nhưng cùng là đệ tử bình thường, đặc biệt là đệ tử bình thường học chung Thanh Sam Đông Viện với Đinh Hạo, trong lòng mỗi đệ tử ký danh tràn đầy cảm giác kiêu ngạo, trung thành khó kiềm chế.

Lý Lan mỉm cười nhìn Đinh Hạo bị các sư huynh đệ ném lên cao.

Trong trận chiến này thái độ dứt khoát, thủ đoạn sấm sét của Đinh Hạo khiến mạnh như Lý Lan phải thừa nhận hắn cường đại, ưu tú.

Phía xa, Mỹ nữ ngự tỷ giáo viên Tây Môn Thiên Tuyết đẹp như đóa sen trắng trên mặt nước dường như bị không khí náo nhiệt của các thiếu niên lây nhiễm, khuôn mặt lạnh lùng bất giác cười khẽ.

Đinh Hạo biểu hiện mạnh mẽ khắc sâu trong lòng Tây Môn Thiên Tuyết.

Tây Môn Thiên Tuyết ở Vấn Kiếm tông ba, bốn năm, quen mắt các loại tranh đấu trong tông môn. Tây Môn Thiên Tuyết cũng nhìn quen các thiên tài lớn nhỏ. Xưa nay thiên tài đan dược Tây Môn Thiên Tuyết không thích chiến đấu, đổ máu, tranh đoạt, đây là lần đầu tiên thấy đệ tử bình thường đổi diện đệ tử võ sĩ huyết mạch lộ ra tư thế mạnh mẽ áp đảo như vậy.

- Đinh Hạo, hình như thiếu niên này khác với người lúc trước ta gặp.

Không hiểu sao trong lòng Tây Môn Thiên Tuyết nổi lên suy nghĩ kỳ lạ.

Tây Môn Thiên Tuyết đứng yên giây lát, nụ cười hiếm thấy chậm rãi tán đi.

Tây Môn Thiên Tuyết tằng hắng, dùng ngữ điệu lạnh lùng trong trẻo nói:

- Đùa đủ chưa? Còn một nén nhang mới tan học, quay về chỗ ngồi ngay, chúng ta học tiếp.

- A? Còn phải đi học?

Có người mượn cơ hội muốn thân cận mỹ nữ:

- Tây Môn giáo sư, hay chúng ta cùng nhau đi đạp thanh chúc mừng Đinh sư huynh chiến thắng đệ tử huyết mạch đi? Ý này thế nào?

- Đầu heo, bây giờ cuối mùa thu đi đạp thanh cái khỉ gì?

- Ngươi mới là heo, không biết tình thú, ngu ngốc!

Các thiếu niên huyên thuyên chưa đã bị ánh mắt Tây Môn Thiên Tuyết bình tĩnh đầy uy hiếp nhìn, ngoan ngoãn gục đầu quay về chỗ ngồi. Vì lúc trước chiến đấu hủy hoại nhiều bàn ghế đá xanh, các thiếu niên buộc phải tụ cùng một chỗ học tiếp.

Tây Môn Thiên Tuyết không tha cho Đinh Hạo vì đoạn khúc chiết này.

Trước mặt các học sinh, Tây Môn Thiên Tuyết không mặn không nhạt phê bình Đinh Hạo. Tây Môn Thiên Tuyết nhìn Đinh Hạo cúi đầu nhận sai, làm gì có bộ dáng mạnh mẽ vô địch lúc trước, các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện che miệng cười khúc khích. Bọn họ thích một Đinh Hạo có máu có thịt như vậy, ấm áp đáng tin như đại ca hàng xóm.

Trong một nén nhang Tây Môn Thiên Tuyết cực kỳ nghiêm túc giảng bài.

Có lẽ vì sóng gió lần này ảnh hưởng, quan hệ giữa các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện và mỹ nữ ngự tỷ băng diễm giáo sư Tây Môn Thiên Tuyết kéo gần nhiều. Vài đệ tử ký danh lúc trước không nghiêm túc nghe giảng bây giờ nghiêm chỉnh lắng nghe, bao gồm Vương Tiểu Thất cũng ngoan hơn nhiều.

Vẫn chỉ có Đinh Hạo là ngoại lệ.

Đinh Hạo chống cằm ngây người, thẫn thờ, dường như mở mắt ngủ, tầm mắt không có tiêu cự. Bộ dáng Đinh Hạo lười biếng làm Tây Môn Thiên Tuyết bình thường không để tâm bây giờ có chút tức giận.

Một nén nhang nhanh chóng qua đi.

- Hôm nay ngừng ở đây, Đinh Hạo, ngươi đi theo ta.

Tây Môn Thiên Tuyết trừng Đinh Hạo, xoay người đi.

Các đồng bạn trêu cợt, Đinh Hạo lấy lại tinh thần vẻ mặt nhăn nhó gục đầu theo sau lưng mỹ nữ ngự tỷ giáo viên Tây Môn Thiên Tuyết đi ra ngoài.

Vẻ mặt Vương Tiểu Thất dâm đãng nói:

- Ta dám khẳng định giáo sư Thiên Tuyết có ý với Đinh sư huynh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.