Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo, biểu tình bình tĩnh nói:
- Cho dù ta giao hết thiên địa huyết cốt ra chắc ngươi cũng sẽ không buông tha ta? Mặc dù danh tiếng của Liệt Thiên Kiếm Tông không tốt nhưng dù gì cũng là danh môn chính phái Kiếm Châu, chưa vào hàng tà tông. Ngươi cướp trắng trợn tất nhiên sẽ sợ sau này ta tuyên bố ra ngoài, kết luận là dù ta giao đồ ra thì ngươi sẽ vẫn tìm cớ giết ta và đồng bạn của ta, ta đoán đúng không?
Ngải Thanh ngây người.
Ngải Thanh bỗng cảm thấy gã đã xem thường tên mặt trắng thoạt trống ngu ngốc không biết đời hiểm ác.
Nhưng vậy thì sao?
Thực lực quyết định hết thảy, dù ngươi có trí tuệ ngút trời thì cũng mặc cho ta xoa nắn.
Nghĩ đến đây Ngải Thanh không thèm giấu diếm nữa, nhe răng cười nói:
- Có lúc quá thông minh không phải chuyện tốt. Tiểu tử, nếu ngươi nhìn thấu rồi thì ta nói thẳng, hãy ngoan ngoãn gioa đồ ra, ta cho ngươi chết tốt, không thì... Ha ha. Không phải ta hù ngươi, thủ đoạn hành hình của Liệt Thiên Kiếm Tông nổi tiếng Kiếm Châu.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Ngươi nói không sai, quá thông minh không phải chuyện tốt.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Nhưng ngốc nghếch cũng không hay ho gì. Ta không biết hình phạt của Liệt Thiên Kiếm Tông có đáng sợ không nhưng ta nói cho ngươi biết trong tay ta có ít nhất trăm loại thủ đoạn khiến người muốn sống không thể, muốn chết không sống. Nếu ngươi có hứng thú thì ta mời ngươi cảm nhận thử.
Ngải Thanh kinh ngạc nói:
- Ngươi nói cái gì?
Ngải Thanh như nghe thấy trò cười buồn cười nhất thế giới, cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử, có phải là ngươi uống lộn thuốc hay bị sốt hỏng óc rồi không? Dưới loại tình huống này dám nói kiểu đó với ta?
Đinh Hạo mỉa mai cười hỏi:
- Dưới tình huống nào?
- Đồ ngốc tự cho mình thông minh giống như ngươi bị tham lam che mờ mắt, dám một mình đi vào lều của ta, chắc là lén gạt mấy đồng bạn khác? Ngươi tự động đưa lên cửa đỡ cho ta tốn sức.
Nụ cười trên mặt Ngải Thanh dần biến mất.
Ngải Thanh bắt đầu nghiêm túc đánh giá Đinh Hạo.
Dưới tình huống như thế mà tên mặt trắng còn dám nói lời đó, nếu không phải hắn bị điên thì là Ngải Thanh nhìn lầm.
- Tốt, rất tốt, đây là ngươi tự tìm chết, không trách ta!
Mặt Ngải Thanh dữ tợn đột nhiên ra tay, nhanh như chớp tung một chưởng giống như rắn độc phun nhụy ấn ngực Đinh Hạo.
Dù bị áp lực minh văn nguyên thủy áp chế nhưng một chưởng này vẫn rất kinh người, ấn vào người sắt cũng đủ đập vỡ thép.
Có thể thấy Ngải Thanh quyết giết Đinh Hạo.
Đinh Hạo nhẹ nâng tay búng một cái.
Ngải Thanh la lên:
- A!
Ngải Thanh bị búng cổ tay, gã cảm giác nguyên cánh tay tê rần mất cảm giác mềm nhũn rũ xuống, trong mắt gã tràn ngập rung động. Ngải Thanh không thể tin tên mặt trắng nhỏ có thực lực như vậy.
- Như thế nào? Bây giờ thì tin chưa?
Đinh Hạo nhìn xuống Ngải Thanh.
Ngải Thanh hú lên, thân hình bay vọt rút trường kiếm bên hông ra. Keng một tiếng, trong lều tràn ngập kiếm quang, từng thất luyện bạc trút ra ngoài. Kiếm khí tung hoành, kiếm quang chớp lóe.
Đinh Hạo thầm khen.
Không uổng là môn phái kiếm tu nổi danh Kiếm Châu, thức khởi đầu kiếm pháp của Ngải Thanh đúng là cực kỳ tinh diệu, không yếu hơn Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên.
Lòng nghĩ vậy, Đinh Hạo lại búng tay.
Đinh!
Một tiếng vang khẽ, kiếm quang lạnh khiếp người trong lều chợt khựng lại.
Ngải Thanh cúi đầu nhìn trường kiếm trong tay gãy làm hai, gã trợn trừng mắt như gặp quỷ, nằm mơ.
Sao có thể? Hoàng hôn ngày hôm qua Ngải Thanh ở ngoài thành quan sát kỹ tên mặt trắng này rõ ràng có tu vi huyền khí sơ giai Đại Tông Sư cảnh, sau khi vào tòa binh trạm cổ thành bị lực lượng vô hình áp chế nên rớt xuống cảnh giới Đại Võ Sư cảnh mới đúng, tại sao hắn mạnh như vậy?
Không lẽ...
Ngải Thanh nghĩ đến một khả năng, lưng ướt đẫm mồ hôi.
- Hôm... Hôm qua ngươi cố ý che giấu tu vi? Ngươi là ai? Không lẽ là người của Diệt Tuyệt Kiếm Tông?
Đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông Ngải Thanh giây trước còn vô cùng ngang ngược, hách dịch bây giờ sợ hãi mặt không còn chút máu.
Lòng Đinh Hạo máy động không phản bác Đinh Hạo, nói:
- Như thế nào? Bây giờ có thể ngồi xuống nói chuyện chưa?
- Rồi, có thể. Ngươi muốn biết cái gì?
Ngải Thanh ném trường kiếm đi, mặt ủ rũ chậm rãi ngồi xuống. Khi Ngải Thanh sắp ngồi hẳn xuống ghế thì bỗng bật dậy nhanh như chớp lao qua vách lều muốn đâm thủng lều.
Ngải Thanh hét to:
- Người đâu, có người của Diệt Tuyệt Kiếm Tông trà trồn vào...!
Tiếc rằng...
Ngải Thanh không đụng vào vách vải thì bị lực lượng bắn trở về té mạnh xuống đất.
Bốn phía lều, mặt đất bình thường chợt chớp lóe từng hoa văn vàng kỳ dị như dây leo xinh đẹp di chuyển bốn phía, tỏa ra lực lượng kỳ dị. Đây là minh văn kỳ lạ xen lẫn với minh văn trận pháp đặc biệt của Đinh Hạo và gần như minh văn nguyên thủy phong tỏa lều, ngăn cách mọi hơi thở bên trong.
Vẻ mặt Ngải Thanh tuyệt vọng.
Ngải Thanh biết là gã tiêu đời.
Ngải Thanh không ngờ tên mặt trắng nhỏ chẳng những che giấu thực lực sâu mà còn là minh văn sư cao cấp, nhân vật như vậy lại trẻ tuổi nên nổi tiếng như cồn mới đúng, tại sao trước kia gã chưa nghe tiếng hắn trong Bắc vực? Không lẽ là truyền nhân Diệt Tuyệt Kiếm Tông thầm bồi dưỡng.
Ngải Thanh độc ác nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn biết cái gì? Chúng ta có Ninh sư huynh tại đây, ngươi không trốn thoát...
- Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu sao? Ta đang muốn gặp hắn đây.
Đinh Hạo cố ý tạo hình tượng thâm trầm, mỉm cười nói:
- Không cần biết ta có sống sót rời khỏi tòa binh trạm cổ thành đầy rẫy người của các ngươi không, ngươi có tin là chỉ cần ta muốn là có thể giết ngươi ngay tại chỗ?
Ngải Thanh đánh rùng mình.
Ngải Thanh biết rõ Đinh Hạo nói thật.
Ngải Thanh cắn răng thỏa hiệp:
- Nói đi, ngươi muốn biết cái gì?
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Đối với Ngải Thanh mọi chuyện đều đảo ngược, lúc trước Đinh Hạo mỉm cười hắn cảm thấy là biểu tình kẻ yếu nịnh hót, bây giờ nụ cười đó là dấu hiệu ma quỷ. Ngải Thanh hận mình vì nổi máu tham rơi vào cạm bẫy, nếu vì vậy phá hủy kế hoạch tông môn...
Ngải Thanh nghĩ đến đấy chỉ cảm thấy không rét mà run.
- Ta bỗng đổi ý.
Đinh Hạo cúi đầu ngẫm nhgĩ, nhỏ giọng truyền âm nhập mật. Rất nhanh rèm vén lên, Điền Năng lùn khỏe biểu tình cảnh giá bước vào.
Điền Năng lùn khỏe ngây người thấy không khí trong lều khác với gã tưởng tượng.
Điền Năng lùn khỏe vốn tưởng Hạo ca kêu gã vào là vì ra tay giúp đỡ, nhưng tình huống trước mắt lại là Ngải Thanh kiêu ngạo, huênh hoang xám xịt ngồi gục mặt dưới đất như gà rù. Hạo ca mà Điền Năng lùn khỏe đoán là yếu thế thì vẫn bình thản ung dung như không có chuyện gì xảy ra.
Đinh Hạo ngẩng đầu liếc Điền Năng lùn khỏe, hỏi:
- Vết thương trên mặt chưa lành?
Điền Năng lùn khỏe không hiểu ra sao gật đầu.
- Có muốn tát trở về không?
Đinh Hạo chỉ vào Ngải Thanh ỉu xìu, nói:
- Ta bảo rồi, sẽ cho các ngươi cơ hội trả lại gấp mười lần. Ta nói giữ lời, bây giờ ngươi muốn tát hắn bao nhiêu cái thì tùy, miễn là đừng giết hắn.