Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 577: Biến cố tại Kính Hồ (2)



Sau đó, hắn lập tức xoay người, dẫn người đi tiêu hủy Thần Cơ Điện.

- Bảo phụ nữ người già và trẻ nhỏ trong sơn trang theo địa đạo ở dưới đáy Kính Hồ rời khỏi đây. Dung nhi, con đi làm chuyện này.

Ánh mắt Hoàng Thế Hùng nhìn vào nữ hài duy nhất bên cạnh mình, chợ lóe lên vẻ nhu tình.

- Không, phụ thân, con muốn ở lại cùng phụ thân.

Hoàng Dung khẩn trương nói.

Nàng tuy rằng phản nghịch, nhưng không phải là người ngu. Nàng biết lúc này là cục diện thế nào. Cường địch đột kích, nếu như mình thật sự thông qua địa đạo dưới đáy hồ ra ngoài, có lẽ tối nay chính là ngày cha con chia lìa vĩnh viễn.

- Không được kháng mệnh.

Thần sắc Hoàng Thế Hùng trở nên nghiêm nghị, cả giận nói:

- Con là người lớn. Nhiệm vụ này vô cùng quan trọng. Con nhất định phải tự mình hoàn thành. Nhớ kỹ, dẫn theo mẫu thân và các thẩm thẩm của con nhanh chóng theo địa đạo dưới đáy hồ rời đi. Hài tử, nếu con thật sự muốn giúp chúng ta một tay, vậy hãy dẫn các nàng ra ngoài. Đừng khiến cho phụ thân thất vọng. Đừng khiến những nam tử hán, đại trượng phu trang phải buồn phiền vì chuyện ở nhà!

Nước mắt Hoàng Dung nhất thời chảy xuống:

- Nhưng, phụ thân...

- Đi mau!

Thần sắc Hoàng Thế Hùng càng thêm tức giận.

Hoàng Dung ngẩn ngơ, viền mắt ửng đỏ. Cuối cùng nàng giậm chân một cái, cắn răng xoay người rời khỏi đó.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, những tiếng động răng rắc liên tục vang lên.

Trong khoảnh khắc, màn nước màu xanh da trời trên đỉnh đầu mọi người bị nghiền nát. Đại trận bảo vệ sơn trang vẫn bị công phá. Trong nháy mắt tiếp theo, yêu khí các màu cuồn cuộn lao vào. Tiếng hô giết từ khắp nơi trong sơn trang truyền vào, giống như thiên quân vạn mã. Vạn yêu gào thét, nghìn ma tụ tập, giống như ngày tận thế. Tiếng hô giết rung trời, càng lúc càng gần.

- Các vị huynh đệ và thế hệ con cháu, xem ra Vấn Kiếm Sơn Trang ta hôm nay khó thoát khỏi kiếp nạn này.

Thần sắc Hoàng Thế Hùng trở nên bình tĩnh. Trong đôi mắt hắn lại lóe ra một sự cuồng nhiệt, nói:

- Máu trong thân thể nam nhi, nên chảy trước đầu đao. Hoàng Thế Hùng ta đã quản lý Vấn Kiếm Sơn Trang bốn mươi năm, tự xét mình không làm gì khiến tông môn phải xấu hổ, cũng không thẹn với lương tâm của mình. Hôm nay đại họa giáng xuống, ta quyết không thể tham sống sợ chết. Sinh ra là người của Vấn Kiếm Tông. Chết, cũng là quỷ của Vấn Kiếm Tông. Hoàng Thế Hùng nguyện cùng mọi người tử chiến, đến chết mới thôi!

Keng!

Hắn rút bội kiếm bên hông ra. Hàn quang trùng thiên.

Keng keng keng keng!!!

Mọi người cũng đồng loạt rút kiếm ra.

Ở đây gần trăm người, đều là những võ giả tinh nhuệ nhất của Vấn Kiếm Sơn Trang. Trong mắt bọn họ lóe ra tinh quang, nhưng tuyệt đối không phải là sự sợ hãi kinh hoàng.

- Cùng nhau huyết chiến, có chết mới thôi!

Tất cả mọi người tức giận gào thét. Sát khí phóng lên cao. Khí thế của hơn một trăm người phát ra, không ngờ mơ hồ giống như thiên quân vạn mã, khiến yêu khí cuồn cuộn xung quanh phải tản ra.

- Vấn Kiếm!

Hoàng Thế Hùng hét lớn một tiếng, xông về phía cường giả Yêu tộc đầu tiên bắn tới. Kiếm quang giống như tia chớp lóe lên.

- Vấn Kiếm!

- Vấn Kiếm!

Những người khác cũng rống giận, giống như thủy triều, không chút sợ hãi liều chết xung phong về phía cường giả Yêu tộc.

Một trận huyết chiến lập tức được triển khai.

Từ trong bầu trời nhìn xuống, chỉ thấy nơi này đột nhiên xuất hiện rất nhiều cường giả Yêu tộc, giống như thủy triều từ bốn phương tám hướng vọt về phía Vấn Kiếm Sơn Trang. Liệt hỏa thiêu đốt, khiến sơn trang mỹ lệ tồn tại suốt mấy ngàn năm biến thành một bãi chiến trường đầy khói và lửa. Từng mái nhà, góc đình sụp đổ. Từng hành lang nhà nước bị đốt hủy...

Vô số cường giả Yêu tộc lộ ra bản thể. Nơi nào bọn họ đi qua, cây cỏ không thể sống được nữa.

Nhưng các võ giả mặc kiếm sĩ phục giống như từng cái đinh đóng chặt trên mặt đất, mấy lần đối mặt với kẻ địch của mình, dù có chết cung không lùi, đánh phát ra ánh sáng huy hoàng của thời khắc cuối cùng trong cuộc đời mình.

Thời gian chưa đầy một nén hương. Bóng đêm đã phủ xuống.

Các cường giả Yêu tộc từ bốn phương tám hướng vọt tới, cuối cùng đã dồn khoảng chừng năm, sáu chục kiếm sĩ trên người đầy vết thương, đến quảng trường đổ nát ở giữa Vấn Kiếm Sơn Trang. Những kiếm sĩ toàn thân đẫm máu, vai sóng vai lưng tựa lưng, rống lên đầy giận dữ, điên cuồng chém giết, giống như những cột trụ vững chắc, thực hiện sự chống đỡ cuối cùng. Từng cường giả Yêu tộc ngã xuống ở trước mặt của bọn họ...

Trong bầu trời, năm sáu thân ảnh, toàn thân tản ra yêu khí khiến thiên địa cũng hít thở không, đang đứng sừng sững.

- Không ngờ Nhân tộc hèn yếu, cũng có dũng giả như vậy. Hoàng Thế Hùng, ngươi đầu hàng đi, hôm nay bản vương sẽ buông tha cho ngươi!

Trong bầu trời, giọng nói của Thanh Giao Vương vang lên như sấm. Trong đám người phía dưới, Hoàng Thế Hùng đứng giơ kiếm lên.

Toàn thân hắn đã đầy máu tươi. Một cánh tay trái được buộc chặt. Hắn nghe nói vậy, cười ha ha:

- Thanh Giao Vương của Thần Tiêu Điện, Cửu Đầu Hổ Vương của Yêu Thần Cung, Lục Vĩ Yêu Vương của Tà Tâm Cốc, Phong Lôi Yêu Vương của Phong Lôi Cung... Ha ha ha, tốt, rất tốt. Không ngờ Vấn Kiếm Sơn Trang ta lại có thể khiến các ngươi đại giá. Thực sự là bị bại không oan, bị bại không oan!

- Hoàng Thế Hùng, chim khôn chọn cành mà đậu. Ngươi ở đại lục Tuyết Châu, xem như là nhân vật số một. Vấn Kiếm Tông đã bị huỷ diệt, ngươi cần gì phải đau khổ chống đỡ như vậy. Hôm nay người yêu không phân biệt, thiên cơ rối loạn. Huyền Sương Thần Cung cũng không thể dò xét thiên hạ. Nếu như ngươi nguyện ý đầu hàng, Thần Tiêu Điện ta sẽ dành cho ngươi một chỗ để lưu lại. Nếu như ngươi ở vị trí thượng khách, vậy hơn năm mươi kiếm sĩ còn lại cũng có thể đi theo dưới trướng của ngươi!

Giọng nói của Thanh Giao Vương từ trong bầu trời truyền xuống tới, vô cùng uy nghiêm.

- Vị trí thượng khanh sao? Ta nhổ vào!

Hoàng Thế Hùng râu tóc đều dựng ngược. Hắn phun ra một bãi nước bọt dính đầy máu, khinh thường cười to nói:

- Ta đường đường chính chính là võ giả Nhân tộc đỉnh thiên lập địa, sao lại noi theo những Nhân tộc bại hoại kia làm chó làm ngựa, để yêu tộc quản chế được? Những binh sĩ tốt bên cạnh ta đều là những người đỉnh thiên lập địa, sao lại có kẻ thực sự sợ chết?

Những lời này vang vọng như sắt đá, tuyên truyền giác ngộ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh.

Cường giả Yêu tộc đang bao vây tấn công cũng đều lui ra.

- Không biết tiến lui. Ngươi cũng biết, bản vương ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt có thể khiến đám người trở thành cát bụi xương bay, ép xương thành tro bụi?

Yêu Thần cung chín đầu Hổ Vương khinh thường cười lạnh nói.

- Ngươi làm vậy chính là đang muốn chết!

Trong giọng nói của Thanh Giao Vương của Thần Tiêu Điện có chút tức giận.

- Có chết mà thôi, có gì phải sợ?

Hoàng Thế Hùng cười ha ha:

- Thần Tiêu Điện, Yêu Thần Cung, Tà Tâm Cốc, Phong Lôi Cung... Hôm nay Vấn Kiếm Sơn Trang ta huỷ diệt, nhưng không có nghĩa là Vấn Kiếm Tông đã mất đi. Cứ chờ xem, sớm hay muộn sẽ có một ngày, hậu nhân của Vấn Kiếm Tông ta, cầm trường kiếm đòi lại món nợ máu này. Đến lúc đó, từng người trong số các ngươi đừng mong chạy thoát. Ha ha ha...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.