Trên đường, Vương Hữu Dư đứt quãng nói hết những gì mình biết được.
- Cái gì? Chưởng môn nhân Lý Kiếm Ý và sư phụ Khí Thanh Sam đều đã chết? Sao có thể như vậy được?
Đinh Hạo nắm thật chặt nắm đấm, vốn không tin vào những gì mình nghe được. Nhìn chung toàn bộ Tuyết Châu, có ai có thể giết được bọn họ? Trừ phi là...
Đinh Hạo nghĩ tới Tiên Hoàng Đại Thánh thần bí kia.
Chỉ có vị Yêu tộc cường đại này có thể mới có giết chết tồn tại trên bảng cường giả Tuyết Châu như Lý Kiếm Ý và Khí Thanh Sam.
- Ai, nghe nói là nội gian bên trong Vấn Kiếm Tông...
Vương Hữu Dư than thở:
- Chân tướng cụ thể thế nào, ta cũng không biết. Ta vốn định bỏ ra giá lớn chuộc Tiểu Thất từ trong Vấn Kiếm Tông ra. Đáng tiếc còn chưa kịp biết rõ về tình hình trong sơn môn thế nào, tên nghĩa tử nghiệp chướng Mã Lương của ta không biết thế nào lại cấu kết với đám người trên Tinh Vẫn Tông, đột nhiên gây khó dễ cho ta. Phần lớn sản nghiệp trong thương đội Vương gia, trong khoảnh khắc đã đổi chủ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Các võ sĩ trung thành với ta gần như đều chết trận. Ta chỉ có thể dẫn theo thê tử và thuộc hạ tín nhiệm nhất, một đường chạy trốn tới Băng Châu này. Ai biết tên súc sinh này còn không dừng tay, truy sát đến tận đây...
Đinh Hạo nắm chặt nắm đấm.
Sao có thể như vậy được?
Sao mọi chuyện lại trở thành như vậy được?
Tại sao lại có thể phát sinh chuyện như vậy được?
Vấn Kiếm Tông bị tiêu diệt sao? Không thể xảy ra chuyện như vậy được. Nhất định đây chỉ là tin đồn đại thất thiệt. Nhất định là tin tức sai lầm mà thôi!
Trong lòng Đinh Hạo nhất thời có mây đen che phủ.
Mặc dù hắn cũng hiểu rõ, lời Vương Hữu Dư nói chắc là thật sự, nhưng vẫn không muốn tin tưởng vào tất cả những gì mình nghe được. Lúc này chỉ mới nửa năm ngắn ngủi mà thôi, lại có thể xảy ra kinh biến như vậy sao? Rốt cuộc là điều gì khiến tất cả những điều này xảy ra?
- Đinh sư huynh!
Nhâm Tiêu Diêu nhìn Đinh Hạo, trong con mắt có phần mờ mịt.
Cảm giác vui mừng vì thu hoạch và sống sót từ trong chiến trường Bách Thánh trở về, trong nháy mắt đã bị tin dữ này xóa sạch.
Đinh Hạo vỗ vào vai của tiểu mập, nói rõ từng câu từng chữ:
- Dùng tốc độ nhanh nhất, chạy về Tuyết Châu. Bất kể là ai làm chuyện có lỗi với Vấn Kiếm Tông, ta nhất định phải khiến cho bọn họ trả lại gấp nghìn, gấp vạn lần...
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Có lẽ tất cả chỉ là tin đồn nhảm. Tình huống còn chưa tệ tới mức đó, chưởng môn nhân và sư tôn thần thông như vậy, sao có thể chết dễ dàng được.
- Hai vị hiền chất, ta có thể hiểu được tâm tình của hai người các ngươi lúc này. Nhưng ngàn vạn không thể hành động theo cảm tính. Bây giờ đi về, chính là tự chui đầu vào lưới. Hiện tại, gần như toàn bộ Tuyết Châu đều đang phát lệnh truy nã đuổi bắt các đệ tử Vấn Kiếm Tông còn sót lại. Các đại môn phái trắng trợn chia nhau địa bàn và tài nguyên của Vấn Kiếm Tông. Hai người các ngươi mặc dù là thiếu niên thiên tài, nhưng thế đơn lực mỏng, một cây chẳng chống vững nhà. Các ngươi chống lại các cao thủ tiền bối của học viện Thanh Bình hoặc Tinh Vẫn Tông, chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết.
- Cái này Vương bá phụ cứ yên tâm. Đinh Hạo không phải là người lỗ mãng, tự có tính toán.
Đinh Hạo lắc đầu nói.
Thực lực hắn hiện nay đủ để nghiền ép toàn bộ Yêu tộc và Nhân tộc Tuyết Châu. Cho dù là ở toàn bộ Bắc Vực, cũng đủ tính vào nhóm cường giả đỉnh cấp, sao có thể sợ tiền bối cao thủ gì đó?
- Đinh hiền chất, làm gì cũng phải có khí lực. Nói thật, trong lòng ta cũng rất hi vọng các ngươi trở lại, giúp ta tìm Đại Tuấn. Nhưng ta không thể mê muội làm chuyện như vậy. Đại Tuấn đã nhiều lần viết thư, nói với ta, Đinh hiền chất ở trong tông môn thường hiếu cố hắn...
Vương Hữu Dư móc tim móc phổi khuyên nhủ:
- Các ngươi còn trẻ, lại có thiên phú. Trước hết cứ mai danh ẩn tích, khắc khổ tu luyện. Chờ một ngày kia thực lực đủ mạnh, lại đi báo thù. Đây mới là lựa chọn lý trí nhất!
Đinh Hạo chỉ lắc đầu, cũng không giải thích gì.
Vương Hữu Dư đau khổ khuyên bảo. Mắt thấy khuyên can không được, hắn cắn răng nói:
- Đã như vậy, ta đây liều cái bộ xương già này, cùng các ngươi trở lại. Mấy năm qua đi kinh thương, ta cũng biết không ít người. Ta biết không ít con đường, quen thuộc tình thế, nói không chừng có thể có cơ hội giúp được các ngươi.
- Phụ thân, Anh nhi cũng muốn đi. Anh nhi muốn cùng phụ thân trở lại cứu ca ca!
- Được, rất có chí khí. Chúng ta cùng nhau xông trở lại Tuyết Châu. Ai dám khi dễ ca ca ngươi, đánh hắn tan thành mây khói.
- Được, ta nghe lời ngươi.
Vương Đại Anh nói.
Vương Hữu Dư vốn còn muốn an bài cho tiểu nhi tử và thê tử ở lại Băng Châu, mình và đám người Đinh Hạo cùng nhau trở lại. Nhưng hiện tại vừa nghe đến đó, hắn liền ngẩn người. Hắn nghĩ đi nghĩ lại một hồi. Nếu giờ để cô nhi quả phụ ở lại chỗ này, sau này khó tránh khỏi chịu tội. Bởi vậy hắn lập tức cắn răng một cái, gật đầu nói:
- Được, cùng nhau trở lại. Cho dù là chết, cũng phải chết cùng một chỗ, không thể lưu lạc tha hương làm cô hồn dã quỷ.
Đinh Hạo gật đầu, cũng không giải thích thêm.
Lúc này đây trở lại, nếu như Vấn Kiếm Tông thật sự xảy ra chuyện, vậy phải làm cho cả Tuyết Châu phải máu chảy thành sông.
Nói một hồi, đoàn người lấy tốc độ nhanh nhất, đi tới trận pháp truyền tống ở giữa Thiên Tinh Thành.
...
...
Tuyết Châu.
Bờ Kính Hồ, sau khi bị Yêu tộc xâm lấn với quy mô lớn, cướp sạch Vấn Kiếm Sơn Trang, thánh địa võ đạo Nhân tộc tại Tuyết Châu lại được xây dựng lại, trở nên phồn hoa.
Chỉ có vị trí Vấn Kiếm Sơn Trang vẫn là một đống đổ nát, đá vụn cháy đen, thê lương. Cây cỏ gãy nát. Trong đó dã thú thường lui tới, chim gào thét.
Trong khoảng thời gian này, Tuần sát sứ vẫn ra ngoài du lịch, còn chưa trở về Huyền Sương Thần Cung. Nơi đó chỉ có số vài Huyền Sương Thần Vệ đang canh giữ. Thực lực học viện Thanh Bình tăng lên, gần như đã khống chế toàn bộ Kính Hồ. Chuyện Vấn Kiếm Tông bị diệt đã truyền khắp nơi. Nhưng dưới sự uy hiếp, không còn có người nào dám vùng lên trực tiếp đối mặt với học viện Thanh Bình.
Hôm nay, người của Vấn Kiếm Tông đã trở thành chuột chạy cùng đường, người người đuổi đánh, bị truy nã khắp nơi.
Hơn một tháng qua đã có mấy trăm vị đệ tử Vấn Kiếm Tông bị bắt ở xung quanh Kính Hồ.
Bởi vì trong toàn bộ Tuyết Châu, duy nhất chỉ có cửa truyền tống trận nơi này là truyền tống đi xa nhất. Các đệ tử Vấn Kiếm Tông vì tạm thời trốn tránh tai họa, muốn rời khỏi Tuyết Châu, chỉ có thể đi tới nơi này, xen lẫn vào trong đám người, hy vọng thông qua trận pháp truyền tống rời khỏi đây.