Từng luồng gió âm u mang theo mùi máu tanh bay ra, giống như miệng một con thú lớn. Đây chính là lối vào huyết lao duy nhất.
Đinh Hạo dẫn theo ba người Cao Tuyết Nhi, nhảy vào bên trong.
...
...
Tuyết Châu.
Thiên Âm Cốc.
Đây là một sơn cốc nhỏ nằm ở trong đồi núi chập chùng. Địa thế nơi này cũng không hiểm trở, ánh nắng dịu nhẹ, là một trong những địa phương đón mùa xuân sớm nhất tại Tuyết Châu. Đồi núi xung quanh đã bị cỏ xanh bao trùm, dường như một cái mềm màu xanh. Ở giữa xen lẫn một vài loại hoa không biết tên, màu sắc rực rỡ, đẹp một cách dị thường.
Đã nhiều năm nay, Thiên Âm Cốc vẫn không tranh với đời, sống một cuộc sống giống như thế ngoại đào nguyên.
Trong Thiên Âm Cốc, tất cả đều là nữ đệ tử, lấy âm luật võ đạo nổi tiếng Tuyết Châu.
Trước đây không lâu, trên đại hội luận phẩm tông môn Tuyết Châu, Thiên Âm Cốc nhận được sự tương trợ của Đinh Hạo, chữa được Phiêu Diêu Cổ Cầm, vật trấn tông bảo khí, lại được thần khúc Ngư Tiều Vấn Đáp, cuối cùng đột phá cực hạn, có thể tiến vào nhóm cửu đại môn phái Tuyết Châu, trở thành minh hữu của Vấn Kiếm Tông.
Đây vốn là điềm báo tông môn đại hưng.
Ai biết mới chưa đầy nửa năm ngắn ngủi, đại thế Tuyết Châu đột nhiên phong vân chợt biến. Trong nháy mắt Vấn Kiếm Tông sụp đổ, trước mắt là một cảnh loạn lạc.
Thiên Âm Cốc làm minh hữu của Vấn Kiếm Tông, tự nhiên không thể tránh khỏi bị liên lụy.
Vấn Kiếm Tông bị diệt, địa vị Thiên Âm Cốc cũng tràn ngập nguy cơ. Dưới sự bày mưu đặt kế của học viện Thanh Bình, hơn một tháng nay, trước sau có không ít thế lực Tuyết Châu, xuất hiện ở bên ngoài Thiên Âm Cốc. Thậm chí bọn họ cũng gặp phải một vài khiêu khích. Nếu không phải chưởng môn Thiên Âm Cốc Doãn Tuý Mặc thực lực trác tuyệt, nói không chừng Thiên Âm Cốc cũng đã bị diệt.
Cũng có một số võ giả bại hoại, thèm nhỏ dãi trước sắc đẹp của các nữ đệ tử Thiên Âm Cốc, tập trung ở ngoài cốc, nhìn chằm chằm vào bên trong.
Một ngày này, xung đột nổi lên đã lâu, cuối cùng bạo phát.
Khói bay mù mịt, làm rối loạn Thiên Âm Cốc xưa nay vẫn luôn bình yên. Cuối cùng trận chiến đã mở ra.
- Giết...
- Ha ha ha, cướp sạch nữ nhân ở đây...
- Giết, đốt rụi cướp sạch tất cả!
- Thiên Âm Cốc chính là Vấn Kiếm Tông kế tiếp!
Những tiếng gào thét hò hét đủ loại vang vọng khắp bên trong Thiên Âm Cốc.
Trong đó còn kèm theo từng tiếng âm luật kỳ dị. Có người ở trong cốc châm lửa. Rất nhiều kiến trúc bằng gỗ nhất thời bị thiêu đốt, trở thành một biển lửa.
- Người tự tiện xông vào Thiên Âm Cốc, giết không tha!
Một tiếng gầm lớn vang lên.
Doãn Tuý Mặc mặc trang phục cung trang, đứng lơ lửng ở trong hư không. Nàng giống như một Huyền Nữ Cửu Thiên, trong lòng đang ôm một đàn cổ Phiêu Diêu, ngón tay khẽ động. Từng quang hoa kỳ dị cùng với tiếng nhạc thâm ảo đột nhiên vang lên, bao phủ trong phạm vi cả trăm thước xung quanh.
Các võ giả đang tấn công vào, nhất thời giống như bị uống say, phun ra máu tươi, không ngừng lắc lư lảo đảo.
Các nữ đệ tử Thiên Âm Cốc thừa cơ đánh lén, nhất thời lấy được không ít ưu thế.
Cùng lúc đó, các vị cường giả Thiên Âm Cốc thế hệ trước, như đám người Tần Dĩnh, đều xuất chiến.
Trong bầu trời từng nữ tử xinh đẹp, giống như huyền nữ, tay áo tung bay, từng tiếng nhạc du dương vang lên, phối hợp vô số âm phù minh văn trong cốc được tích lũy nhiều năm tháng, phát huy ra chiến lực cực lớn!
- Giết!
Nữ đệ tử Thiên Âm Cốc tức giận rống lên.
Đám người này đánh vào bất ngờ, dẫn đến trong cốc không kịp đề phòng. Đã có ba mươi, bốn mươi nữ đệ tử chết trận. Thiên Âm Cốc không phải là tông phái nổi tiếng về lấy nhân số đông đảo. Bọn họ tổng cộng cũng chỉ có ba bốn trăm người. Các nữ đệ tử thân nhau như tỷ muội. Đồng môn đã chết, khiến các nàng vô cùng phẫn nộ.
Đúng lúc này…
- Ha ha ha, Thiên Âm Cốc quả nhiên có chút thủ đoạn. Đáng tiếc ngày hôm nay nhất định phải bị huỷ diệt!
Một tiếng cười to vang lên. Huyền khí cường đại từ ngoài cốc xuất hiện, trong nháy mắt đã đến trong chiến trường.
Đây là một thân ảnh toàn thân đều có quang diễm kim sắc nhàn nhạt bao phủ. Mỗi một tia sáng từ trên người hắn bắn ra, đều giống như một thanh trường kiếm sắc bén vô cùng, khiến tất cả mọi người cảm thấy da thịt đau đớn.
Sự xuất hiện của hắn, trong nháy mắt đập nát lực lượng âm luật đang phiêu tán trong không khí.
- Hay cho một viện trưởng học viện Thanh Bình. Hóa ra thật sự là ngươi, ở sau lưng gây ra vụ giết chóc này? Ngươi thân là viện trưởng học viện Thanh Bình, tốt xấu gì cũng là tông sư võ đạo Tuyết Châu, vì sao lại làm những hành động điên rồ như vậy?
- Ha ha, đây là do Thiên Âm Cốc ngươi tự rước lấy con đường chết, cấu kết Vấn Kiếm Tông, đối nghịch với ta?
Phương Tiêu An cười nhạt, quát hỏi:
- Ta tới hỏi ngươi, một tháng trước, có phải có một dư nghiệt Vấn Kiếm Tông, chạy trốn tới Thiên Âm Cốc, được các ngươi chứa chấp hay không?
Doãn Tuý Mặc biến sắc, nhớ ra điều gì đó. Nàng gật đầu nói:
- Đó chẳng qua là một vài người già yếu phụ nữ và trẻ em mà thôi, cũng không phải là võ giả. Ta thu nhận bọn họ, chính là vì đạo nghĩa đồng bào Nhân tộc.
- Ha hả, nói thật dễ nghe. Đám người kia chính là từ Vấn Kiếm Sơn Trang ở Kính Hồ chạy ra, trộm thánh vật của thánh địa võ đạo, một đường lẩn trốn. Thiên Âm Cốc ngươi thu nhận bọn họ, rõ ràng là thông đồng làm bậy, còn dám nguỵ biện?
Phương Tiêu An vô cùng cường thế nói:
- Ngày hôm nay ngươi nói gì cũng đã muộn. Nhanh chóng giao người ra, bằng không ta sẽ hoàn toàn tiêu diệt Thiên Âm Cốc ngươi, chó gà không tha!
Doãn Tuý Mặc khẽ lắc đầu:
- Luôn nghĩ tới tội ác, sao có thể tránh được lúc hoạn nạn. Bọn họ là bạn của Thiên Âm Cốc. Ta sẽ không giao họ cho đám tặc tử như các ngươi. Đáng tiếc, Phương Tiêu An ngày xưa từng được coi là tông sư võ đạo Nhân tộc Tuyết Châu, hiện tại lại trở nên sa ngã, khiến người ta xem thường!
- Ha hả, các ngươi làm vậy chính là muốn chết, chẳng thể trách được bản viện.
Phương Tiêu An giơ tay lên. Một đạo huyền khí kim sắc hình thanh kiếm lớn, ở trong tay hắn bắn ra. Tay trái hắn nhẹ nhàng đẩy ra, trong nháy mắt hóa thành một đạo lưu quang, bắn về phía đám người Doãn Tuý Mặc.
Đám người Doãn Tuý Mặc không dám chậm trễ.
Hơn mười vị cường giả Thiên Âm Cốc đều búng dây cung, đồng thời hợp tấu với nhau, đánh lên một giai điệu huyền ảo. Quang diễm cùng với các màu rực rỡ, từ bên trong nhạc khí trong tay các nàng tuôn ra, tạo thành một vòng bảo hộ cực lớn ở trước người.
Ầm!
Thanh kiếm lớn kim sắc kia vừa tấn công, va chạm vào vòng bảo hộ, một năng lượng đáng sợ phát nổ, bắn ra ngoài.
Sắc mặt đám người Doãn Tuý Mặc lập tức đại biến. Tất cả đều bị vụ nổ chấn động tới mức ngã bay ngược ra ngoài.
Giữa hai bên có sự chênh lệch quá lớn. Dù sao Phương Tiêu An vẫn là người nắm giữ trong tay thế lực lớn nhất Tuyết Châu ngày xưa. Tu vi huyền khí của hắn dồi dào, cường hãn hơn bọn họ vô số lần.