Đạo Lữ Của Ta Là Hồng Quân

Chương 1: 1: Gấu Trúc Miêu Miểu




Hồng Hoang đại lục, trên một ngọn núi tên là Lục Lạc Sơn, tộc trưởng của Tỳ Hưu tộc lại đang làm công tác động viên.Lão tộc trưởng râu tóc hoa râm nhưng thần thái trên mặt lại sáng láng, đứng ở trên đài cao kích động vạn phần nói:- Long Phượng đại kiếp nạn đã kết thúc, trên đời lại không còn chủng tộc có đủ thực lực để xưng bá Hồng Hoang đại lục.

Cho nên Tỳ Hưu tộc chúng ta cần thiết nhân cơ hội tăng mạnh sinh sản, nỗ lực tu luyện, tranh thủ sớm ngày cường đại lên!- Nhưng các ngươi chính là không biết cố gắng! Mỗi năm, ta đều động viên một lần.

Thế nhưng đã qua mười năm rồi, vậy mà số lượng Tỳ Hưu mới sinh còn chưa đủ 10 đứa.

Cứ như vậy thì khi nào chúng ta mới có thể xưng bá Hồng Hoang đây?Dưới đài, mọi người liếc mắt nhìn nhau, thỉnh thoảng có mấy con Tỳ Hưu bụ bẫm ngồi xổm, ngây thơ gặm sắt vụn đồng nát.Một chỗ trong một góc, một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi lại ngáp một cái, nhàm chán nhìn quanh.Thiếu nữ xoa xoa cái mũi, một đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh, thanh triệt như trăng sáng.


So sánh với những người cao lớn, thô kệch trong Tỳ Hưu tộc, nàng có vẻ nhỏ nhắn lả lướt, tựa như là một kẻ dị loại.Thiếu nữ kêu Miêu Miểu, nguyên bản không phải là người của thời đại này, mà là một người nhân viên chăn nuôi, bảo hộ gấu trúc ở xã hội hiện đại.

Cũng không biết nói sao, có một ngày khi đang cho gấu trúc ăn, bị một con gấu trúc ngã, lăn qua, lúc tỉnh lại thì đã ở nơi này.Không chỉ thế, nàng còn phát hiện chính mình xuyên thành một con gấu trúc!Xuyên thành Hùng Miêu cũng tốt mà.

Tròn vo, đáng yêu không nói, càng quan trọng là có thể tu luyện.Tuân theo nguyên tắc đi tới đâu hay tới đó, nàng liền ở lại chỗ này.

Lúc ấy chính là thời gian Long Phượng đại kiếp nạn diễn ra, Long tộc, Phượng tộc, Kỳ Lân tộc đánh đến trời đất u ám nhật nguyệt vô quang.

Vì giảm bớt tổn thất, lão tộc trưởng của Tỳ Hưu tộc nghiêm cấm bất luận Tỳ Hưu nào ra ngoài.Vì thế Miêu Miểu liền ở lại Lục Lạc Sơn trong suốt 1300 năm.

Không nói gì khác, chính là tăng tu vi của bản thân lên cao hai cái cấp bậc, từ Địa Tiên tăng lên tới Huyền Tiên.Tu vi phổ biến của Tỳ Hưu tộc cũng không tính kém cỏi, nghe nói một đám sớm nhất là do thiên địa tự nhiên dựng dục ra tới, cho nên tốc độ tu luyện đều không tồi.Ở trong tộc, Miêu Miểu như vậy chỉ có thể tính là trung thượng.Nhưng từ mười năm trước, sau khi Long Phượng đại kiếp nạn kết thúc, phong cách của Tỳ Hưu tộc liền thay đổi.

Mỗi ngày, lão tộc trưởng đều thúc giục mọi người sinh sản ...!sinh sản ...!sinh sản.Sinh sản thì sinh sản đi, tốt xấu gì thì cũng nên là sinh sản bình thường một chọi một đi chứ? Nhưng Tỳ Hưu tộc không, bởi vì thành viên trong tộc không đến một ngàn, còn hùng nhiều thư thiếu (nam nhiều nữ ít), cho nên một Tỳ Hưu giống cái có thể sinh hài tử cho mấy Tỳ Hưu giống đực.Quả thực chính là kiểu sống thác loạn tập thể!Tam quan của Miêu Miểu lung lay sắp đổ, nàng kiên quyết cự tuyệt gia nhập.

Nhưng lý do chủ yếu hơn, càng quan trọng là nàng là đỉnh cấp nhan cẩu (mê trai đẹp), hán tử cao lớn, thô kệch của Tỳ Hưu tộc này căn bản không ở trong phạm vi thẩm mỹ của nàng.Nề hà, lão tộc trưởng động viên cũng làm, Tỳ Hưu tộc đàn thác loạn cũng thác loạn mấy lần rồi, nhưng vấn đề sinh sản vẫn không được giải quyết.Mười năm đi qua, mới có ba con Tỳ Hưu non được sinh hạ, còn có bốn Tỳ Hưu cái đang mang thai.


Chưa kể đến mỗi một con đều phải hoài thai bảy mươi đến hơn trăm năm mới có thể sinh hạ tới.Tỷ lệ mang thai phải nói là thấp đến đáng thương, chuyện này cũng làm cho lão tộc trưởnglo lắng đến bạc đầu.Cho nên, hôm nay, lão tộc trưởng muốn thi hành chính sách cưỡng chế.- Miêu Miểu!Chính miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tên của mình, Miêu Miểu ngáp một cái không đánh xong, tức khắc bị dọa rụt đầu lại.- Ở.Từ sau đám người, Miêu Miểu thò cái đầu nhỏ ra, trực giác không tốt.Lão tộc trưởng nhìn dáng vẻ này của nàng mà có thể nói là giận đến sôi máu, ông đi tới gõ gõ đầu nhỏ của nàng:- Nghe nói trong mười năm này cháu chưa từng một lần ân ái, chuyện này là như thế nào?Miêu Miểu cười mỉa nói:- Tộc trưởng, cháu không phải là bận bế quan tu luyện sao? Ngài xem này, tu vi của cháu mới đến Huyền Tiên, người lợi hại nhất trong tộc chúng ta đã là Thái Ất Kim Tiên.

Tục ngữ nói người chậm cần bắt đầu sớm, cháu tuy rằng không được thông minh cho lắm, nhưng cũng tự mình hiểu lấy, ở trên đường tu luyện ...- Ngừng! Ngừng! Ngừng lại ngay!Lão tộc trưởng quả thực muốn ngất xỉu đi.

Trong toàn tộc, người ông không muốn nói chuyện nhất chính là Miêu Miểu, bởi vì ông giảng một câu đối phương có thể giảng mười câu, giống như trong đầu luôn có một đống lời ngụy biện để phản bác ông ta.Ông hít một hơi thật sâu, thầm tự nhủ chính mình phải bình tĩnh.

Sau đó, ông mới vuốt chòm râu nói:- Tu luyện gì đó về sau lại nói, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là sinh sản, mau chóng lớn mạnh Tỳ Hưu tộc chúng ta! Hơn nữa thực lực càng thấp thì tỷ lệ mang thai càng lớn! Hôm nay, lão phu liền cho cháu ưu đãi, để chính cháu tới chọn lựa đối tượng.

Tuy rằng cháu lớn lên hơi xấu một chút nhưng tốt xấu cũng là một thành viên của Tỳ Hưu tộc ta, yên tâm, ai cũng không dám ghét bỏ cháu.Miêu Miểu:- ...Không sai, ở Tỳ Hưu tộc, dị loại nhỏ nhắn, đáng yêu như nàng vậy bị cho rằng xấu xí, những cô nàng cao lớn, thô kệch mới là mỹ mạo!Trong lúc nhất thời, ánh mắt của hơn trăm đại hán đều nhìn lại về phía nàng, hơn nữa trong mắt của mỗi người đều lộ ra biểu cảm lo lắng khiến cho Miêu Miểu không biết nói cái gì cho phải.Nhưng nàng cũng không phải là dạng người mềm yếu, thích thỏa hiệp.

Có lẽ ở trong mắt Tỳ Hưu tộc, việc này chỉ là sinh sản, nhưng đối nàng thì lại là chuyện đại sự cả đời.- Tộc trưởng, nếu trong vòng mười năm tới, cháu mang được đạo lữ trở về, liệu ngài có thể thư thả cho cháu hay không? Ngài xem đi, mọi người căn bản là không nghĩ đến chuyện sinh sản cùng cháu.


Ngài bắt cháu chọn một người không phải là sẽ khiến cho mọi người sợ hãi và khó xử hay sao? Vì mọi người, cháu cũng không thể làm ra loại chuyện này.Miêu Miểu tỏ vẻ ta đều là đang suy nghĩ vì mọi người lại khiến cho tộc trưởng tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.

Chỉ có điều, sau khi nàng vừa dứt lời, trên dưới một trăm hán tử của Tỳ Hưu tộc đồng thời thở một hơi dài nhẹ nhõm.Trên thực tế, Miêu Miểu sớm đã có một cái kế hoạch lớn mật.

Dù sao Long Phượng đại kiếp nạn đã kết thúc, vậy thì nàng có phải là có thể rời khỏi Lục Lạc Sơn, đi ra ngoài nhìn xem cảnh sắc của Hồng Hoang hay không?Đến lúc đó lại tìm một đạo lữ đẹp trai, vừa mắt.

Nếu được như vậy, nàng cũng không phải không thể suy xét đến chuyện sinh sản.Lão tộc trưởng hết sức kinh ngạc, liếc mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, nói:- Ở Tỳ Hưu tộc chúng ta mà cháu còn không tìm được đối tượng thì đi bên ngoài còn có thể tìm được hay sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.