[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân

Chương 26: 26: Hỗn Loạn




Edit by Cam
Cả quãng đường đi không chuyện để nói, Giải Ngữ Hoa cũng một mực nằm trong chăn bông chẳng chịu tỉnh.

Vương Bình nhường cho Bàn Tử ngồi cạnh Vương Cát, nhưng có vẻ Vương Cát vẫn còn giận lắm, nhìn hắn một cái cũng không thèm.

Bộ dạng thiếu nam xử nữ của Bàn Tử làm tôi không thể không xem thêm vài lần.
Tiểu Ca khi ở chỗ đông người tự nhiên trở thành một tên nhàm chán, điểm khác biệt duy nhất chính là tôi đi nơi nào y liền đi nơi ấy, đến cả đi vệ sinh y cũng nhất nhất canh ở ngoài, điều đó đã làm cho tôi dở khóc dở cười một trận.

Cuối cùng y co lại bên người tôi trộm ngủ gật, tay cũng lén nắm góc áo của tôi không chịu buông ra.
Điều khiến người ta bất ngờ suốt chặn đường chính là Hắc Nhãn Kính, hắn ngồi bên người Tiểu Hoa, canh chừng sắc mặt thay đổi của cậu ấy và rồi phát ngốc nhìn cái cổ trắng ngần lộ ra khỏi áo sơ mi hồng phấn.
Sau bốn, năm giờ cất cánh thì trướcucs chín giờ máy bay cũng hạ cánh trên một sân bay ở Ngân Xuyên.

Ngân Xuyên thuộc Ninh Hạ, quốc gia cổ đại Tây Hà, một ốc đảo trên sa mạc và là viên minh châu quý giá từ thời xa xưa.

Vùng đất rộng lớn nhưng dân cư thưa thớt với cồn cát xoay quanh, các hồ nước tự nhiên lớn lớn bé bé rải rác như sao trên trời.
Khi bước xuống máy bay, một làn gió đêm khô ráo thổi đến làm cho tên thư sinh sống vùng Giang Nam là tôi ho khan không ngừng, Tiểu Ca ném áo khoác lên người tôi và vươn tay ra ôm lấy vai tôi, chúng tôi cùng nhau đi xuống.

Phía dưới máy bay một thân hình tinh tráng dựa trên chiếc xe việt dã, được rồi, người đó chính là Phan Tử.

Tiểu Ca ôm bả vai tôi có hơi do dự, cuối cùng vẫn là nắm chặt tay, cứ như vậy đi xuống ngừng ở trước mặt Phan Tử.

Mặt đối mặt một lúc lâu, cuối cùng Phan Tử thở dài lắc lắc đầu, kéo cửa sau xe bảo chúng tôi đi lên.

Cái mũi không biết cố gắng của tôi thế mà hơi hơi ê ẩm một chút.
Phan Tử yên lặng không tiếng động lái xe mang chúng tôi đến một khách sạn nhỏ.
Tôi về phòng cất hành lý trước, đương nhiên vẫn là Tiểu Ca canh phòng cho tôi.

Thu dọn đồ đạt xong tôi muốn đi ra ngoài, khi đi ngang qua cửa, tôi bất tình lình bị y kéo lại qua trao cho một nụ hôn thật dài, cảm giác hôn bao nhiêu cũng đều không đủ.
Lúc trở ra, ngoài phòng khách đã được ông chủ khách sạn bày cho một bửa khuya thịnh soạn.

Hạt Tử, Bàn Tử, Phan Tử và Vương Cát đã ngồi vào đầy đủ,.

Bên kia Bàn Tử mặt mày hớn hở cùng Phan Tử bậy bạ, còn Hắc Hạt Tử chỉ ngồi nhìn bàn ăn, sắc mặt thất thần một cách khác thường.

Chúng tôi vừa tới thì hắn ngẩn mạnh mặt lên, phát hiện người đến là chúng tôi hắn lại suy sụp cúi đầu xuống.

Xem ra người hắn đợi hoàn toàn không phải chúng tôi.
Một vòng người đã ngồi ổn định, chúng tôi bắt đầu chậm rãi dùng cơm.

Không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào, chỉ có một Hắc Hạt Tử mất hồn mất vía, đôi đũa máy móc chọn mớ rau trước mặt.


Tôi khều Muộn Du Bình, y cũng cau mày lắc đầu nói xem không hiểu.

Thực tế, trên bàn chỉ còn thiếu một người thôi.
Một lúc sau, đũa trong tay Hắc Hạt Tử dừng lại, Vương Bình từ trên lầu đi xuống, mà phía sau ông, chính là Hoa nhi trắng nõn mềm mại.

Tiểu Hoa nhìn trên bàn ăn một lượt, híp mắt nhẹ giọng nói một câu: "Để các vị nhọc lòng." Nói xong cậu ấy chỉnh lý vạt áo và chọn một nơi cách rất xa Hắc Hạt Tử ngồi xuống, múc một chén cháo trắng không nói một lời cuối đầu ăn.
Vương Bình đi đến bên cạnh Vương Cát ngồi xuống, Vương Cát duỗi tay xuống dưới bàn, tay được Vương Bình đón lấy và viết mấy chữ vào lòng đó, Vương Cát cắn môi không nói.

Trên bàn ăn phục hồi tĩnh lặng, bầu không khí càng thêm nặng nề.
Ngột ngạt hết nửa ngày, Bàn Tử thật sự nhịn không nổi quăng ngã bát cơm: "Mấy vị huynh đệ, canh lòng dê mọi người có uống qua chưa?" Tôi vội chưa kịp tiếp lời, muốn hỏi mấy ông chủ có thể ngưng tại đây hay chưa.

Nhưng lúc này cửa lớn đã mở ra, kèm theo một trận gió đêm thổi vào chính là Hoắc Tú Tú cả người phong trần mệt mỏi.
Tú Tú một thân lữ trang, chân mang đôi giày da cừu cổ ngắn, chiếc quần baggy rộng được cố dịnh bằng thắt lưng da với áo khoác ngắn năng động bên ngoài.

Hợp lại trên đầu là búi tóc có phần hỗn độn vì bị gió đêm thổi.

Gương mặt không mang theo nhiều cảm xúc nhưng ẩn trong đôi mắt to là cảm xúc bất an.
"Tú Tú." Trên bàn hai ba giọng nói đồng thời vang lên, Tú Tú ổn định hơi thở, chào hỏi mọi người rồi đi đến bên cạnh Tiểu Hoa.
"May mà đuổi kịp, máy bay đến trễ một chút, còn có đường khó đi quá..." Lời nói chưa hết Tú Tú đã bị Tiểu Hoa kéo qua ôm lấy, vùi mình chôn vào lòng ngực cô nàng.

Hắc Nhãn Kính đối diện mặt như cách thủy, chỉ lẳng lặng nhìn tất thảy, chén trà giơ lên trong tay một lúc lâu cũng chưa có hạ xuống.
Tình huống kiểu này mặc kệ là ai cũng chịu không nổi, tôi và Bàn Tử vội vàng đứng dậy, vừa nói vừa cười gọi cho Tú Tú một bàn đồ ăn mới nóng hổi.

Hoa nhi lại nâng đôi tay có phần gầy gò lên: "Ông chủ, cho tôi một bình rượu trắng, quý nhất."
"Hoa nhi, rượu không được." Hắc Hạt Tử ở đằng sau đứng lên, dọa tôi và Bàn Tử nhảy dựng.
Nhưng còn chưa dứt lời, hắn đã Tiểu Hoa đã đập thẳng ly trà vào mặt.
"Cút!"
Hắc Hạt Tử lau mặt ngồi xuống nhìn sang Vương Cát, Vương Cát xua xua tay.

Bên kia Tiểu Hoa đã rót đầy ly rượu trắng, ngửa đầu uống sạch.

Hạt Tử không nói nữa, chỉ từ xa uống trà rồi nhìn cậu ấy.
Bửa khuya ăn xong, mọi người chuẩn bị đứng dậy muốn rời đi, Tú Tú đứng lên thuận miệng hỏi: "A Cát phòng chị ở đâu, em ngủ cùng chị." Ai biết Tiểu Hoa đột nhiên Tú Tú kéo lại, giữ chặt làm Tú Tú không thể cử động.
"Tú Tú, đêm nay em bồi anh ngủ đi."
Tất cả mọi người sững sờ, chỉ thấy Hạt Tử đứng dậy đi đến trước mặt hai người.
"Hoa nhi, lại đây tôi cho cậu uống thuốc."
Tiểu Hoa đứng phắt dậy, giơ chân đá vào ngực Hắc Hạt Tử, cú đá này cơ hồ đã làm cho Hắc Hạt Tử bay lên va mạnh vào bàn, hắn ôm ngực ngồi xổm xuống.

Tiểu Hoa thu chân, ôm ngang Tú Tú đi thẳng lên lầu.

Bàn Tử bước qua muốn đỡ Hắc Hạt Tử dậy nhưng bị xua tay đẩy ra.


Hắn không nói một lời chờ cho hơi thở ổn định rồi tự mình đứng lên trở về phòng.
Những người đứng ngoài cuộc chúng tôi chỉ biết nhìn nhau, cho nhau những lời chúc ngủ ngon rồi ai về phòng nấy.
Tôi cùng Tiểu Ca trở về phòng, chúng tôi tắm rửa và thau bộ quần áo sạch sẽ.

Trèo lên trên giường, y ngồi bên đầu giường còn tôi thì dựa vào người y, để y vuốt ve mái tóc của mình, hai chúng tôi câu được câu không trò chuyện.
"Tiểu Ca, Tiểu Hoa đây là làm sao vậy?"
"Cậu còn tâm tư quản chuyện người khác?" Một tay y chơi đùa loạn tóc có hơi xoăn của tôi, nói.
"Sợ cái gì chứ? Tôi biết anh nhất định có thể đem giải dược mang ra, thật sự không được thì hai chúng ta cùng chết ở trong, cùng làm một đôi phu thê bánh tông."
Tiểu Ca nghe xong vỗ vỗ đầu tôi, cuối người nhẹ nhàng hôn môi, trong cơn mê, tôi đã nghĩ rằng thế gian này chỉ còn tôi và y.
Giữa những nụ hôn, di động Tiểu Ca đột ngột đổ chuông.

Này là khi ở nhà tôi tôi đã mua cho y, lúc đó tôi còn đặt biệt tìm nhạc Doraemon cài làm chuông điện thoại.

Y dừng miệng, ném cho tôi một cái ánh mắt ai oán rồi mới đi xem di dộng.
"Ai vậy?"
Y nhìn nhìn: "Hạt Tử." Sau đó nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Hắc Hạt Tử.
"Câm điếc, tới bồi tôi một lát đi."
"Ừ." Muộn Du Bình không chút nghĩ ngợi đáp ứng, treo điện thoại.
"Cậu ngủ trước đi, tôi đi xem Hạt Tử."
Tôi đi với anh, những lời này tôi suýt chút thì đã buộc miệng nói ra, cố gắng nuốt xuống, tôi xua tay ra hiệu y cứ đi.

Tiểu Ca khoác áo đi xuống đất, đi đến cửa lại quay trở về, đứng trước giường nói với tôi.

"Cậu cũng đi đi, tôi sợ Giải Vũ Thần nháo lên, rốt cuộc cậu cũng thân với cậu ta hơn một chút." Tôi nhảy xuống giường đi đến bên cạnh y, hóa ra y còn dính tôi nhiều như vậy.
Ra khỏi cửa, cách hành lang không xa chính là Hắc Hạt Tử giống như người chết ngồi vật ở góc tường.

Trên mặt đất ném một đống tàn thuốc và bầu rượu ngỗn ngang.

Nhìn thấy tôi hắn một chút cũng không ngoài ý muốn, Tiểu Ca bước tới, ngồi kế bên cạnh hắn.
"Uống nhiều như vậy." Tiểu Ca rầu rĩ nói.
Hắc Hạt Tử lắc đầu, đưa tay ra, trên cổ tay hắn đầy những vết sẹo mới cũ khác nhau, là dùng dao rạch.

Tiểu Ca muốn nói nhưng lại thôi, Hắc Hạt Tử ngược lại là cười ha hả.
"Là do tôi làm, tự mình đào hố tự mình nhảy xuống." Hắc Hạt Tử nghiêng đầu, há miệng, để cho làn khói thuốc trong miệng từ từ bay ra, hòa tan vào không khí.
"Ngô Tà, có mang thuốc không." Tôi lắc lắc đầu.
"Giúp tôi mua một bao đi."
Tôi nhìn Tiểu Ca, khi y muốn nói chuyện thì bị Hắc Hạt Tử cản lại: "Buông tay đi, câm điếc, cậu ta không phải Ngọc Cẩn, cậu ta có thể tự chiếu cố chính mình."
Tiểu Ca đè hắn lại, Hắc Hạt Tử cười cười: "Sớm muộn gì cũng phải cho cậu ta biết, cậu phải giải thích."
Tôi xoay người rời đi, mua mấy bao thuốc lá mà trong lòng như bát giấm chua, ê ẩm đau.

Tôi đi tới quầy lễ tân mua hai bao thuốc, cố ý thả chậm bước chân, từ rất xa lại nghe được giọng nói như thần chết của Hắc Hạt Tử: "Câm điếc, tôi còn nhớ rõ khi cậu mang Ngọc Cẩn chạy trốn đến tầng lầu của tôi cậu vui vẻ thế nào.

Cậu biết không? Khi đó Lộc Minh cũng trốn ở bên trên, cậu ấy so với cậu còn vui vẻ hơn.

Nhưng chuyện này thì ai biết được, đổi thành cái nam nhân, cậu chấp nhận được sao?" Không nghe được giọng của Tiểu Ca, tôi ngừng chân, ở chỗ ngã rẽ đứng lại.
Hắc Hạt Tử nói tiếp: "Đừng nói cậu, Hắc Hạt Tử tôi còn không phải không bỏ xuống được sao, nhiều năm như vậy, vẫn không bỏ xuống được."
"Giải Vũ Thần và Lộc Minh giống nhau sao?" Tiểu Ca hỏi, lại là Lộc Minh.
"Không giống, một chút cũng không giống, đừng nhắc Lộc Minh với tôi."
"Ngọc Cẩn cũng không cần anh nhắc."
"Ha ha, cả hai chúng ta đây là làm sao vậy." Hạt Tử lại ha hả cười.

Tôi đơn giản từ ngã rẽ bước ra ném hai bao thuốc lá cho hắn.

Tiểu Ca vươn tay kéo tôi xuống ngồi bên người.
Hạt Tử lấy ra một điếu thuốc và châm lửa: "Ngô Tà, cậu biết không?" Hắn phun khói mơ mơ màng màng nói: "Con người ta khi sinh ra đã sạch sẽ, lúc rơi xuống liền nhiễm phải khói bụi thế gian, đi đường càng nhiều, khói bụi kia càng nhiễm nặng.

Có một số người, sinh ra chân chưa từng chạm đất, được người ta phủng trong tay mà yêu thương, sạch sẽ giống như cánh hoa chưa từng rơi xuống mặt đất.

Trước kia tôi bảo hộ một người, Tiểu Ca nhà cậu cũng thế.

Lộc Minh là một người sạch sẽ, ở trong lòng tôi cậu ấy vĩnh viễn không cần rơi.

Hoa nhi không giống cậu ấy, ai cũng không giống cậu ấy.

Gần đây tôi rất muốn chết, cậu có tin không?" Những lời kia lung tung rối loạn, tôi nghe mà trong lòng lạnh ngắt.
"Hạt Tử, anh uống nhiều." Tiểu Ca cản hắn lại bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra.
"Tôi nhớ Lộc Minh, tôi mỗi ngày đều mơ thấy cậu ấy, đem từng ngày từng ngày bên nhau mơ một lần.

Hoa nhi không sạch sẽ, ánh mắt cậu ta so với bất kỳ ai đều dơ bẩn hơn, tay so với ai cũng đều nhiều huyết tinh hơn.

Như vậy đấy cậu biết không? Tôi nhìn cậu ta, liền như nhìn thấy Lộc Minh bẩn rồi, tẩy thế nào cũng không tẩy sạch, cậu có biết không?"
Hạt Tử càng nói càng hỗn độn, nhấc bình rượu lên muốn uống, lúc này tôi đã không còn biết hắn nói gì nữa.

Đột nhiên, từ cánh cửa phía sau chúng tôi truyền đến tiếng vang khác thường.
"Giải Ngữ Hoa cùng Tú Tú ở bên trong." Không đợi tôi hỏi Hắc Hạt Tử đã thay tôi trả lời.

Tôi nhất thời nghẹn lời, ba cái nam nhân chúng tôi ngồi xổm trước cửa phòng người ta làm gì vậy trời? Hắc Hạt Tử vẫn ha ha cười như, cũ đem bình rượu đẩy qua cho Tiểu Ca, tôi thuận tay đoạt lấy chính mình uống.
Đột nhiên cánh cửa phía sau mở ra, ba chúng tôi cả kinh, quay đầu nhìn liền thấy Tú Tú đẩy cửa phòng bước ra, trên người gần như là khỏa thân, chỉ có một cái khăn trải giường vắt ở trên người.

Hạt Tử thấy thế không đợi nàng nói đã bật dậy chạy thẳng vào phòng.

Tú Tú đưa tay ngăn nhưng bị Hạt Tử vung tay về phía sau, ném lên người Muộn Du Bình.

Muộn Du Bình thuận thế đem Tú Tú giữ chặt.

Hạt Tử hai bước thành ba chạy đến trước cửa, trước khi cửa đóng, tôi nhìn thấy cánh tay Tiểu Hoa khổ sở ở trên mặt sàn điên cuồng cào cấu, sau đó cửa đã đóng sầm lại.
Tú Tú ở bên người Tiểu Ca giãy giụa vài cái, biết bản thân không đánh lại y mà nghe âm thanh trong phòng cũng yên tĩnh lại, cô nàng thôi giãy giụa.


Tiểu Ca buông tay, Tú Tú đứng vững, khăn trải giường trên người cũng đã rơi xuống mắt cá chân.

Thân thể trắng nõn lộ ra ngoài không khí nhưng cô cũng không thèm để ý, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa phòng.

Tiểu Ca bất động thanh sắc cởi áo ngoài khoác lên cho Tú Tú, vạt áo dài vừa đủ che khoát thân mình tinh xảo của cô nàng.

Tú Tú xoay người qua thập phần khách khí nhưng rất lạnh lùng hỏi: "Phòng Vương Cát ở đâu?"
Tiểu Ca trầm giọng báo một con số, Tú Tú khom người nói lời cảm tạ, chân trần giẫm lên sàn nhà từ từ bước đi.
Không chờ chúng tôi thở một hơi, phía trước hành lang vang lên tiếng cửa mở sầm.

Ngay sau đó là tiếng bạt tai vang lên, giữa một hành lang yên tĩnh phá lệ rõ ràng, rồi Vương Cát mặt mày đỏ bừng chạy ra khỏi cửa, nàng cũng không thấy nhìn chúng tôi, trực tiếp mở cửa phòng cách vách đi vào.

Chúng tôi sửng sốt, Tú Tú nhìn xem Tiểu Ca, y lắc đầu.

Tú Tú liền xoay người đi về phía quầy lễ tân.
Hành lang chỉ còn tôi và Tiểu Ca hai người, nhìn nhau một cái, y cũng kéo tôi rời đi.

Kỳ thật hai chúng tôi đều nhớ rõ, vừa rồi căn phòng mà Vương Cát bước ra là của Vương Bình.
Trở về phòng tắt đèn nằm trên giường, hai người chúng tôi ai cũng không ngủ được.

Tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi y, lại không biết nên bắt đầu từ cái gì.
Không biết qua bao lâu, âm thanh trầm thấp của Tiểu Ca vang lên: "Ngọc Cẩn là tên vợ tôi."
"À, tôi biết." Tôi rầu rĩ trả lời.
Tiểu Ca quay đầu nhìn tôi: "Nếu tôi nói, tôi vẫn luôn chưa từng quên nàng, có thể chứ?"
"Ồ." Tôi nhìn chằm chằm trần nhà hừ một tiếng, tôi có thể nói cái gì đây? Trong lòng tôi thấy khó chịu quá.
"Giống như Hạt Tử nói, Ngọc Cẩn là người tôi tâm niệm bảo hộ, là một người sạch sẽ, nhưng tôi lại hại chết nàng."
Tôi quay đầu, đầy nghi vấn nhìn vào đôi mắt y: "Chết như thế nào?"
"Bởi máu của tôi."
Tôi vươn tay ôm đầu y ấn ở cổ mình, "Không có việc gì, không có việc gì." Tôi không biết bản thân đang an ủi cái gì nữa.
"Tôi khi đó không biết, người trong tộc cũng không ai nói cho tôi.

Bọn họ không đồng ý, tôi liền chạy ra.

Chờ tôi biết thì đã không còn kịp nữa, nàng đã không thể chờ tôi trở về."
"Cũng là...!vào đấu kia tim giải dược sao?"
"Đúng vậy." Tiểu Ca đáp xong lại không nói thêm gì nữa, cả căn phòng nháy mắt chìm vào trong tĩnh lặng.

Tôi sờ sờ tóc y: "Không việc gì, người nam nhân của anh, tôi chính là Ngô Tiểu Tam gia.

Tôi sẽ chờ được anh lấy giải dược về.

Trở về chúng ta còn phải đi Ai Cập hưởng tuần trăng mật, tôi nói rồi mà, có phải không?"
Đầu Tiểu Ca chôn ở vai tôi ừ một tiếng.
Tôi chuyển sang nhìn trời, thở dài: "Này, không biết xấu hổ."
"A?"
"Tôi là vợ nhỏ của anh sao?"
"...!Ngủ đi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.