[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân

Chương 34: 34: Dựa Vào




Ánh sáng lắt lư của trường minh đăng chiếu rọi ra bóng dáng cao gầy của Tiểu Ca.

Tôi ở tại chỗ ngồi xuống, nhìn Tiểu Ca đôi chân như không chạm vào đất đi xa, lúc này dây thần kinh khắp người mới buông lỏng xuống.

Bây giờ tôi mới ý thức được, Hoa nhi và Hạt Tử không biết đã đi nơi nào.

Quay đầu nhìn lại phía sau, thông đạo đi sang cung kế tiếp uống lượn trong bóng tối, mơ hồ truyền đến những câu nói nhỏ vụn.

Hai con người kia rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống nói với nhau hai câu, ngẫm lại thì Hoa nhi là một người tính tình táo bạo, có thể bao dung cái người vô sỉ như Hạt Tử sao? Nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy không có chút khả năng nào.
Từ rất xa phía đối diện truyền đến, Tiểu Ca, Bàn Tử và Vương Bình tựa hồ đang thương lượng cái gì.
Một lúc sau Tiểu Ca ngồi xổm xuống, Vương Bình nâng Vương Cát dậy, Tiểu Ca cùng Bàn Tử giải thích vài câu sau đó đứng lên đem Vương Cát* cõng ở trên lưng, xoay người bước lên cầu treo.

Hóa ra cơn sốt của Vương Cát còn chưa có lui, để cõng đi qua cũng là một lựa chọn tốt.

Tiểu Ca anh cõng mỹ nữ bộ không sợ tiểu gia tôi ghen à? Nói trở lại, chỉ bằng vào mỹ mạo này của Tiểu Ca, còn sợ không kiếm được mỹ phú bà nào? Vì sao lại nhìn trúng tên đàn ông như tôi đây.
*Gốc là Vương Bình nhưng dựa theo tình tiết có vẻ tác giả đã nhầm lẫn, nên mình sửa là Vương Cát luôn.

Nếu sai sót gì sẽ sửa lại sau.
Tôi ngồi ở đầu cầu miên man suy nghĩ, đột nhiên, bên cầu kia lại hiện lên một chút khác thường, dây thần kinh khắp người của tôi lặp tức run đi lên.

Chỉ thấy trên mười mấy sợi dây thép trước mắt tôi chậm rãi chảy xuống loại chất lỏng không biết tên, bóng loáng trong suốt.
Tôi hít hà một hơi, ở cái loại đấu như này thì bất luận là chi tiết kiểu gì cũng đều có khả năng đoạt đi mạng người.

Tôi quay đầu lại hô vài tiếng Hạt Tử nhưng không có đáp lại.

Chuyện này, đã có mấy chỗ chất lỏng trên sợi dây thép chậm rãi tụ xuống mặt cầu, tôi cẩn thận thăm dò qua, dùng đầu ngón tay quẹt một chút.

Thu hồi đem đến trước mũi chà xát, nghe giống như là....!Đột nhiên lông tóc khắp người tôi dựng đứng lên, mùi vị này cư nhiên là dầu.

Giương mắt nhìn lại, từ xa đến gần trên những sợi dây thép trước mắt, theo thứ tự nổi lên thủy quang*.
*Giống như khi ta đổ xăng xung quang vòi phun và miệng bình xăng sẽ có từng luồng từng luồng hơi khí làm vật xung quanh bị nhiễu vậy đó, hiện tượng này cũng có thể xảy ra khi ở nhiệt độ cao (khác với rỉ xăng do hơi nhé, mình thấy giống nên để thêm cho dể hình dung)
"Tiểu Ca! Bàn Tử! Đừng dùng súng đạn!" Tôi đứng dậy gân cổ hét về phía mặt cầu đối diện.

Nhìn lượng dầu tích tụ ngày càng nhiều, không đến một lát trên cầu dưới cầu đều sẽ tràn ngập loại chất lỏng dể cháy này.

Không chỉ súng đạn, nếu như bây giờ giống vừa rồi huy đao cản dây thép, số tia lửa mà sắt thép va chạm vào nhau cũng có thể lấy đi vài mạng người.
Lúc này Tiểu Ca đã cõng Vương Cát đi lên cầu treo, bỗng nhiên lạch cạch một tiếng, một khối đá màu đen theo dây thép chảy xuống dưới.

Tôi cuối đầu nhìn xem, là khối viên đá to bằng quân cờ, khoét ở giữa, được treo trên dây thép.

Lại lạch cạch vài tiếng, thêm năm sáu khối đá giống như vậy thi nhau trượt xuống.

Đây là cái gì? Tôi nhìn kỹ, nháy mắt lông tơ cả người dựng ngược, đá đánh lửa.

Mẹ nó, muốn đuổi tận giết tuyệt phải không? Đang nghĩ ngợi, viên đá thứ nhất theo dây thép trượt xuống đang nằm ở đó, lại có một viên trượt xuống, mắt thấy hai viên đá sắp va vào nhau.
Trong nháy mắt kia, thân thể tôi phản ứng nhanh hơn so với đại não.


Chờ tôi phản ứng lại thân thể đã đưa ra ngoài, một bàn tay hai ngón nhẹ nhàng tiếp được viên đá đánh lửa đang rơi xuống, lại nhẹ nhàng đặt ở trên viên đá thứ nhất.
"Ngô Tà, cậu làm gì? Mau trở về! Gọi Hạt Tử đến."
Lòng tôi nói: Anh biết cái con khỉ, lam nhan* tri kỷ của anh đã đi chơi với người khác rồi, chỉ còn thừa lại cô vợ nhỏ này của anh giúp anh chống thôi.

Không chờ Tiểu Ca nói xong lại một viên đá đánh lửa rơi xuống, tôi một tay chống ở mặt cầu, toàn bộ thân trên đều dò ra, miễng cưỡng tiếp được viên đá đang rơi.

Tiểu Ca nhìn thấy bộ dáng này của tôi, cõng Vương Cát, ba bước cũng biến thành hai chạy thẳng đến trước mặt tôi, thấp giọng nói: "Ngô Tà, nguy hiểm."
*Nữ hồng nhan nên nam là lam nhan chăng =)))?
"Sẽ cháy." Đang nói, một trái một phải hai viên đá lửa đồng thời trượt xuống, Tiểu Ca sắc mặt thay đổi hô to một tiếng: "Hạt Tử!" Nói xong xả thân bắt lấy, hai tay mở ra, trái phải hai viên đều đã tiếp được.

"Giải Vũ Thần chém sai một dây."
Ở thời điểm Tiểu Ca cuối người bắt lấy viên đá, Vương Cát trên lưng liền không xong, lay động một cái mái tóc đuôi ngựa liền quăng lại đây, ngọn tóc bị ném trên một sợi dây thép.

Nháy mắt một trận âm phong chói tai vang lên, một cái thòng lọng nháy mắt bắt lấy cổ Vương Cát.
Xong rồi, nàng mà chết Bàn Tử cũng liền xong luôn.

Hai tay Tiểu Ca vung ra không thể thu trở lại, tôi không biết lôi từ đâu ra cổ dũng khí, chân dùng hết sức đem cả người tiến ra ngoài, hai tay nhanh chóng che chở cổ Vương Cát.

Thòng lọng lặp tức co lại tóm gọn cổ tay tôi, Vương Cát phản ứng cực nhanh ôm lấy eo tôi, nhưng theo quán tính thòng lọng giật thật mạnh, đem cả hai kéo lên trên.

Tiểu Ca đứng ở trên cầu lảo đảo, đưa tay muốn kéo chúng tôi lại nhưng được một lát thì đá lửa đã lạch cạch va vào nhau, tôi bị dây thép căng ra kéo lên không trung, mắt mở to nhìn theo ngọn lửa trên cầu oanh một tiếng phực cháy.
Tiểu Ca một tiếng cũng chưa kịp hô, tôi và Vương Cát đã bị dây thép hung hăng quăng đến hơn mười mét trên vách tường, tiếng hét thảm của tôi còn chưa buột khỏi miệng thì toàn bộ phần lưng đã nện lên vách đá tràn đầy mũi dao.

Trong thời gian nửa giây, đại não tôi trống rỗng, một ngụm máu phun ra tới liền bất tỉnh nhân sự.
"Ngô Tà! Ngô Tà!" Không biết trải qua bao lâu, bên tai mơ hồ nghe được tiếng gọi của Vương Cát.

Cô cái nữ nhân phiền toái, nếu không phải huynh đệ tôi coi trọng cô, tôi mới....!Tôi giãy giụa một chút, hít hà một hơi, sau lưng thật con mẹ nó đau chết đi được.

Nhưng điều này thuyết minh tiểu gia tôi là còn sống.

Khẽ cắn môi hé mắt ta, thứ xuất hiện trước mặt tôi chính là đôi mắt to như mèo của Vương Cát.
"Ngô Tà, tỉnh tỉnh, nghe tôi nói chuyện." Vương Cát hai tay ôm eo, dùng đầu cụng cụng cằm tôi.

Tôi ho hai tiếng, rốt cuộc tỉnh hẳn.
"Chưa chết?" Tôi trước tiên hỏi một câu như vậy.
"Chưa." Vương Cát lưu loát ngắn gọn đáp.
Tiểu gia tôi như thế nào mạng lớn vậy chứ.

Tôi cẩn thận cúi đầu nhìn xem, đệt, cái mạng này quả thật lớn lắm, về nhà nhất định phải đến chùa Linh Ẩn hảo hảo bái lạy.
Tôi và Vương Cát lúc này chính là treo thân nơi vách đá.

Vốn dĩ với số lượng đao dày đặc như vậy, đến một phát là xảy ra án mạng ngay, nhưng vừa hay trong ba lô tôi chứa không ít thứ linh tinh vụn vặt, hơn nửa bị quăng đến tường là phần lưng của tôi, cho nên toàn bộ lưỡi dao đều cắm trên ba lô.

Rất may mũi đao không dài, trên cơ bản đã được ba lô chắn hết.

Có mấy cái đại khái lộ ra một hai centimet, ít nhiều tiểu gia cũng có chút da thịt, cơ bản đều tích ở trên thịt, phía sau lưng chắc là đã lủng mấy lỗ, nhưng đều không phải thương tích gì nghiêm trọng.
Nhờ mấy con dao này hỗ trợ, hai chúng tôi liền sinh sôi sống động bị treo lại trên vách đá.


Vương Cát trên vách đá tìm được hai khe nứt dẫm lên, đôi tay gắt gao tóm lấy eo tôi mà miễn cưỡng chống đỡ.

"Đệt, mạng thật lớn." Vương Cát ậm ừ.

Tôi thử xem cánh tay thì thấy nó vẫn bị dây thép quấn chặt không thể động đậy.

Rất xa, trên cầu treo mơ hồ truyền đến ánh lửa.
"Cậu vừa mới hôn mê mười mấy phút." Vương Cát nói, đôi tay ôm tôi ở phía sau chuyển động, nhẹ nhàng ấn chỗ mũi dao trên lưng tôi: "Hẳn không đâm trúng chỗ yếu hại, máu cũng đã ngừng chảy.

Đợi một lát đi."
Chờ cái mẹ cô, xem tiểu gia thành cái đệm thịt người đấy à? Tức giận một cái là miệng vết thương liền đau, tôi nhịn không được ai u kêu một tiếng.

Nghe được Vương Cát vội vàng hỏi: "Động đến rồi? Chắc là nặng lắm, cậu chờ tôi dịch đi một chút." Nói xong đôi tay ôm eo tôi liền dịch về bên phải một chút, tôi cúi đầu nhìn độ cao mười mấy mét bên dưới, mềm lòng.
"Đừng nhúc nhích, Vương Cát, đừng ngã xuống."
"Không có việc gì." Vương Cát nói, vẫn còn đang muốn giãy giụa.
"Đừng nhúc nhích!" Tôi sốt ruột, giọng nói đặc sệt mùi đàn ông vang lên.

Vương Cát sửng sốt giương mắt nhìn tôi một cái.
"Cô động tôi càng đau, ôm cho tốt." Lòng tôi mềm, cấp cho Cát gia một cái bậc thang để leo xuống, tính tình nữ nhân này cương ngạnh ra sao tôi đã chứng kiến rồi.
Quả nhiên nghe tôi nói xong Vương Cát liền xìu xuống, thành thành thật thật tóm lấy eo tôi chống đỡ.

Hai người liền như vậy yên tĩnh bị treo ở trên cao.

Tôi nhìn ánh lửa trên cầu treo dần hạ xuống, Muộn Du Bình ai ngàn đao* kia sẽ không có việc gì, chút ít lửa này không tính là cái gì cả.

Trong lòng tôi thầm lặng nghĩ như thế.
*Xem chú thích tại chương 13.
"Vương Bình...!Rất nhanh sẽ đến cứu chúng ta." Sau một lúc Vương Cát mới nhẹ giọng nói một câu.
"Đúng không." Tôi trợn mắt, trong lòng thầm nghĩ.

Bàn Tử, mệnh anh có chút khổ.
"Vì sao Vương Bình che chở cô như vậy?"
"Không biết, cũng không quan trọng.

Từ lúc tôi có nhận thức thì ông ấy đã ở bên cạnh, ông ấy nhận thức cả cha lẫn mẹ tôi.

Nhiều hơn tôi không nhớ rõ."
"Ông ta bao nhiêu tuổi?" Tôi lên tinh thần cùng Vương Cát trò chuyện, cảm giác ý thức bản thân đã có chút mơ màng, hy vọng Vương Cát có thể tiếp tục nói.
"Khoảng tuổi của cha mẹ tôi."
"Vậy vì sao ông ta không lập gia đình gì đó?"
"Không biết, ông ấy vẫn luôn ở đó, tôi biết ông ấy sẽ luôn ở đó bồi bạn với tôi."
Vương Cát a, cái đại tiểu thư này.

Ngẫm lại Vương Bình cũng đủ khổ, mấy chục năm canh nhà cho người ta, canh đến một thân thanh quả*, được cái gì?
*Thanh quả trong thanh tâm quả dục: trong lòng không có nhiều ham muốn, thanh thản và trong trắng.

"Vậy Bàn Tử, thấy thế nào? Được không?" Tôi mơ mơ màng màng hỏi, ý thức đã không còn rõ ràng nửa, mà Vương Cát tựa hồ cũng đã nhận ra điểm ấy.
"Ngô Tà, cậu còn thiếu tôi một người, trong hôn lễ cậu chạy."
"Ha ha." Tôi cười khổ không biết đáp làm sao.

"Sao cô lại coi trọng tôi thế?"
"Không gì cả, chưa từng nghĩ qua sẽ gả đi.

Nhưng vì làm tộc trưởng, nước đi này là bắt buộc.

Tìm một người bình thường, sẽ chịu không nổi áp lực từ vị đường ca kia của tôi.

Tìm một cái có bối cảnh, với trình độ như của Giải Ngữ Hoa, sẽ không ai vô duyên vô cớ đáp ứng tôi.

Gặp được cậu tôi còn cho rằng trời đã giúp tôi, không ngờ rằng."
"Không ngờ rằng tôi lại là một tên gay." Tôi cười cười trêu đùa, đầu óc quay cuồng như say xe.
"Trương Khởi Linh là một người trọng tình cảm điều đó ai trong nghề cũng biết.

Vợ trước hắn ngoài ý muốn ra đi, trải qua vài chục năm hắn đến tay nữ nhân khác cũng chưa từng nắm qua, tinh thần sa sút giống hệt một tên Diêm Vương sống.

Mấy năm nay, có lẽ trải qua chuyện gì đó mà nhìn giống con người hơn, ắc hẳn là do gặp được cậu.

Là một chuyện tốt, chờ cậu đi ra ngoài Vương gia sẽ không làm khó dễ các cậu.

Nếu Ngô gia không đáp ứng, tôi sẽ nhờ ông tôi ra mặt."
Nghe được những lời này trong lòng tôi bỗng nhiên ấm áp.

Vương Cát này kỳ thật là một cô nương rất tốt, miệng cứng lòng mềm.

Bàn Tử nhìn thấy mà tầm mắt còn đứng đắn đã là không tồi.
Nghĩ đến đây tôi cúi đầu nhìn Vương Cát nói: "Cát gia, Bàn Tử là huynh đệ ủa tôi, cầu xin cô đối xử với hắn tốt một chút."
"Hừ!" Vương Cát kêu một tiếng.
Tôi cười ha ha: "Bàn Tử so với Vương Bình còn tốt hơn đó."
Không chờ Vương Cát đáp lời, đột nhiên từ nơi xa một sợi dây thép bay vút lại đây, một vật thể không rõ nện thật mạnh vào vách đá bên cạnh chúng tôi.

Làm hai người chúng tôi sợ đến mức run lên, suýt chút nữa đã trượt xuống.
"Fuck!!!" Tôi mắng to một tiếng.

Lại thấy vật thể nằm gần bên giật giật, còn rầm rì vài tiếng.

Nheo mắt nhìn lại, vật thể ghim trên mũi đao nằm kế bên cư nhiên là Bàn Tử mình bộc kín kẽ như một quả cầu!
"Tôi XX tổ tông, họ Ngô nhà cậu dám đội nón xanh cho tôi! Đệt!"
"Mẹ nhà anh tên Bàn Tử chết tiệt, tức phụ nhà anh lấy tôi làm cái đệm thịt người, phía sau còn đang lủng mấy lỗ này! Cmn anh mở to mắt ra mà nhìn!"
"Thối lắm! Tiểu Ca nhà cậu bị dọa, xuýt nửa thì đòi làm thịt Giải Ngữ Hoa kìa!"
"Liên quan gì đến Tiểu Hoa?"
"Còn không phải do cậu ta lôi kéo Hạt Tử đi đánh dã chiến, để một mình cậu ở lại.

Tiểu Ca tức giận đem tôi đặt trên đống lửa ném qua đây." Bàn Tử vừa bậy bạ vừa hung hăng gõ một cái đinh lên vách tường, gõ xong hắn liền đem một sợi dây thừng leo núi cột vào, đầu dây còn lại được nối với một chỗ cách rất xa theo hướng Bàn Tử lao đến.

Sau khi cột chắc hắn lấy trên người cái đèn điện, hướng xuống dưới quơ quơ hai cái.

Rất nhanh sau đó bên dưới cũng truyền đến ánh đèn đáp trả.

Lại nhìn đến bên chỗ Bàn Tử, sợi dây đã được căng thành một đường cáp treo, tiếp tôi và Vương Cát trở về.

Lòng tôi nói Bàn Tử thật đúng là rất đủ nghĩa khí, dây cáp được buộc vào cạp quần của hắn, trên người chỉ quấn thêm bốn cái túi ngủ liền xông đi lên, tôi nhất thời lệ nóng doanh tròng.

"Bàn Tử, anh mẹ nó thật nghĩa khí!"
"Nói nhảm ít thôi! Giao vợ tôi cho tôi, dây này chứa nhiều nhất cũng chỉ hai người, tôi cùng vợ tôi xuống trước, cậu ráng giữ thêm chốc lát, chờ Tiểu Ca lên đón cậu."
"Tôi đệt! Anh cái tên vô lương tâm, một ngụm soda muối phun chết anh*!"
*我一口盐汽水喷死你: Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ câu nói kinh điển của nhân vật Trần Mỹ Gia trong bộ phim "Chung cư tình yêu".

Nó xảy ra khi nhân vật Trần Mỹ Gia không hài lòng với nhân vật Lữ Tử Kiều.
Khi nói chuyện thì dây cáp đã được kéo thẳng, Bàn Tử thử thử, từ trong túi móc ra một cái ròng rọc mắc vào.

Xong xuôi liền đem Vương Cát người nãy giờ vẫn không nói gì cột lại bên người.
"Kêu tôi ôm một cái đại lão như cậu trở về? Nằm mơ, dù tính là cậu chịu thì Bàn gia tôi cũng không có thích.

Đừng tưởng rằng cậu "ăn" được Tiểu Ca thì cho mình là thiên hạ vô địch, too young! Too simple! Áu--- " Đang nói chuyện, một bóng người lao đến như bay, đôi chân dài đá phăng Bàn Tử trở lại vách đá, làm cho hắn phải rú lên một tiếng.
Quay đầu lại nhìn, khuôn mặt Tiểu Ca gầy gò trắng nhợt, biểu tình sương lạnh giống hệt Tu La.

Không chờ tôi kêu lên, đôi mắt đằng đằng sát khí của Tiểu Ca thẳng tắp chuyển hướng sang Bàn Tử: "Đang đợi cái gì? Vì sao Ngô Tà vẫn bị treo?"
"Đệt." Bàn Tử cũng không giận, lấy dây thừng đem chính mình cùng Vương Cát buộc chặt chẽ lại với nhau, sau đó cúi đầu nhỏ giọng giải thích với Vương Cát rồi quay đầu vẫy vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Ca, y nhấc chân đá vào mông Bàn Tử, đôi vợ chồng son đó liền chậm rãi trôi trở về.
Chờ một lúc Tiểu Ca liền xoay người chồm về phía tôi, cẩn thận buộc vòng dây thừng vào eo tôi.

Tôi nhìn cái đầu cúi thấp của y, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Ca." Y nghe xong thế nhưng run lên một cái, ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ hoảng loạn.

Nhìn vẻ mặt như muốn khóc đến nơi của y, tôi cũng hoảng theo.

Lại nhìn hai tay của y, run rẩy đến nổi dây thừng cũng buộc không nổi.

Bởi vì lo lắng cho tôi? Vua bánh tông như anh cũng có thể bị dọa thành như này?
"Từ từ đến, tôi không có việc gì." Tiểu Ca nghe xong gật gật đầu, buộc hai lần mới cột chặt.

Tiếp theo y rút tiểu đao ra cắt bỏ ba lô sau lưng tôi, cẩn thận đem tôi gỡ khỏi số đao trên vách đá.

Tôi đau đến mức hít hà hai hơi, Tiểu Ca vội vàng vén áo áo tôi lên kiểm tra miệng vết thương, sau đó y gắt gao ôm chặt tôi trong ngực, thật lâu không chịu buông ra.
"Tiểu Ca." Tôi nhẹ nhàng kêu y một tiếng, "Tay tôi."
Tiểu Ca biến sắc, cổ tay tôi vẫn còn bị dây thép trói chặt.
"Xin lỗi, xin lỗi!" Tiểu Ca rối ren dùng dao gỡ chúng ra, đối mặt với vết máu trên cổ tay tôi lại không biết phải làm sao.
"Ổn rồi, ổn rồi mà."
Nghe tôi nói, Tiểu Ca càng ôm tôi chặt vào ngực.
"Ngô Tà."
"Hửm?"
"Thực xin lỗi." Tôi ngẩn đầu nhìn xem, vua bánh tông lại muốn thành hoa lê đái vũ* đây mà.
*Xem chú thích tại chương 3.
"Ổn rồi."
"Đều tại tôi, để cậu đến loại địa phương này, thật xin lỗi, ngay từ đầu liền không nên...."
"Nói cái vậy a? Không nên cùng tôi ở bên nhau? Tưởng bở." Tôi dựa trên người y, từng đợt muốn ngủ, nghe xong những lời nay, tôi đột nhiên cảm thấy có chút muốn cười.

"Tôi đã đáp ứng mẹ cậu, để cậu có thể sống những ngày tháng bình thường."
"Anh sẽ không nghĩ bỏ lại mình tôi một người đi mất đấy chứ." Tôi ngẩn đầu nhìn y, phát hiện trên mặt kia vẫn là kinh hồn chưa định.

Tôi không nhịn được mỉm cười: "Tiểu Ca, cho tôi hôn một cái." Mặt Tiểu Ca cư nhiên đỏ lên một chút, tôi đối y cười cười, sau đó nhìn y cuối đầu chóp mũi nhẹ nhàng cọ lại gần, đôi môi ướt át dán lên môi tôi.
Tuy rằng đã da thịt cần kề vài lần nhưng việc hôn môi vẫn làm tôi ngượng chín mặt.

Đầu lưỡi tôi phải trêu chọc vài lần mới có thể khiến một cái khác bằng lòng dây dưa.

Đợi cho hô hấp y dần trở nên gấp gáp, tôi buông bờ môi y ra, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt y, cưng chiều nói: "Về sau mỗi ngày đều phải bồi tôi ngủ, bồi thường cho tôi."
"Ừm, được." Tiểu Ca nhỏ giọng đáp ứng, "Trở về thôi."
Tôi gật gật đầu, Tiểu Ca nhấc chân nhẹ nhàng đạp lên vách đá, hai người chúng tôi cùng ôm nhau trượt trở về..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.