[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân

Chương 37: 37: Non Trẻ




Ra khỏi hoa viên, đường đi mát lạnh và không khí ẩm ướt cho người ta một tia an nhàn hiếm hoi, nhưng tâm tình lại khó có thể bình tĩnh.

Đôi mắt màu đen trong đám hoa cỏ vừa rồi hiện mãi trong mắt tôi không chịu tan đi.

Ở trên lưỡi đao của Tiểu Ca, tôi thoang thoảng nghe làn hơi thở huyết tinh còn sót lại, tôi không biết Tiểu Ca đã làm gì người kia, nhưng lại phảng phất biết rõ tất thảy.

Tôi đem đèn pin chỉnh đến mức cao nhất, nhưng vô ích để xóa tan hình ảnh trước mắt.
Kỳ thật cách làm của Tiểu Ca là đúng, chỉ có mình tôi ở đây không được tự nhiên mà thôi.

Có lẽ với Tiểu Ca loại sự tình này thực bình thường.

Tôi đột nhiên nhớ tới không lâu trước đây, cái tên Vương Bạc Hóa kia đã nói: Trương Khởi Linh đã giết người.
Hương vị huyết tinh lại chui vào mũi, dường như ở thế giới của Tiểu Ca, có một góc nào đó mà tôi không hề biết đến.

Tôi biết một Tiểu Ca u buồn không dính khói lửa nhân gian, biết một Tiểu Ca sẽ nằm như mèo nhỏ trên lầu ở Tây Linh Ấn Xã, nhưng một Tiểu Ca tản ra mùi máu tươi, tựa hồ tôi và y của như thế chưa từng va chạm vào nhau.
Một góc của thế giới kia tôi có thể chạm vào chứ? Đến tột cùng một Tiểu Ca như thế nào mới là y chân thật nhất? Trong tương lai khi rời khỏi đấu này, tôi không phải muốn cùng y ở bên nhau lâu dài sao? Nếu nhảy qua một chương trong cuộc đời kia của y, liệu nó có được tính hay không, có thể hay không?
Đang nghĩ loạn, đầu tôi đụng phải Vương Cát ở phía trước, Vương Cát vẻ mặt kinh ngạc quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm trên dưới đánh giá.

Đại khái cho là tôi bị hoa độc làm cho đầu óc hư rồi, cuối cùng tầm mắt cô rơi vào cổ tay trái của tôi.
"Đưa cổ tay cho tôi xem." Vương Cát kéo tôi đi qua, trên tay dấu vết bị thảo đằng ký sinh hãy còn hằng rõ.

"Không đau à?"
Bị Vương Cát mắng, lúc này tôi mới phảng ứng lạ.

Trên cổ tay âm ỉ đau rát, đều là lúc nãy lăn vào bụi hoa bị thương, so với cảm giác đau thấu tim gan, loại đau rát âm ỉ trên cổ tay chỉ như phá một ít da.

Vương Cát một bên quở trách một bên kêu mọi người dừng lại, nhờ Tiểu Ca soi đèn rồi dùng thẻ bạc chọc chọc trên cổ tay tôi.
"Tôi nói này Cát gia." Tôi đau đến nhếch miệng.

"Có phải cô đang báo thù tôi không, chuyện hôn lễ ngày đó quả thật là không phải."
"Vớ vẩn, ai quản cậu.

Để gốc cỏ này nằm trong da thịt là muốn sau này trở thành bồn cây cảnh? Nằm sâu như vậy, cậu cho rằng tôi là tự nguyện giúp cậu tìm sao? Để làm đau mắt mình chắc?" Vương Cát vừa nói rõ ràng vừa cẩn thận dò tìm trên cổ tay tôi, nửa ngày bắt ra được một sợi râu.
"Còn nữa, không phải đã nói nếu trúng cỏ độc phải lặp tức tới tìm tôi sao, cậu cũng không nghe, nhìn còn ít nhất cũng hai ba sợi.


Thật muốn đem cổ tay này của cậu bằm ra, bớt việc."
"Nhẹ chút." Tiểu Ca đang giơ đèn phỏng chừng là đau lòng, âm thanh giống như bị bóp nghẹn thốt lên, dọa Vương Cát một trận.
Vương Bình thấy vậy cười đi tới vỗ vai Vương Cát, chỉ chỉ Tiểu Ca, lại chỉ chỉ Hạt Tử.

Hạt Tử bộ dạng như một con chó chết nằm trong góc giả chết.

Chiếc đèn trên đầu Vương Cát phát sáng, đột nhiên thông suốt: "Thế mà lại quên, Tiểu Ca, cho tôi mượn ít máu."
Tiểu Ca ngơ ngác nói: "Có độc."
Vương Cát vung ngón tay: "Không có việc gì, dùng xong của anh, huyết Lộc đẩy độc, vết thương ngoài da sẽ không đáng ngại."
Chưa dứt lời, giọng nói vô lại của Hạt Tử vang lên trong góc: "Ài không được đâu, nửa cái mạng lận đó, muốn ép khô tôi sao."
Ánh mắt khẩn thiết như xuyên qua của Tiểu Ca chọc Hạt Tử cười: "Cậu cái tên Trương câm này, thế mà cũng có một ngày phải cầu xin tôi.

Có người thương một cái thì huynh đệ xem như bỏ.

Muốn không cho cũng không được rồi."
Tôi thầm nghĩ, anh mới là cái tên thấy sắc quên mất chiến hữu đó, vì Hoa nhi mạng cũng có thể từ bỏ, tôi bên này muốn hai ba giọt cũng không cho, xứng đáng bị Tiểu Hoa ngược chết.

Không ngờ đến tên lưu manh kia còn chưa có xong: "Để Tam công tử nhà các cậu cho tôi nếm một cái, số máu này của tôi bỏ ra cũng xem như đủ vốn, hôn một cái cho một lần."
"Tôi đệt mẹ nhà anh, các anh dám giúp tên tâm thần này thì cút hết cho tôi! Vậy mà khi dễ ông đây, sao lưng gia vẫn còn thủng mấy lỗ đây này.

Cát gia cô đừng cùng đám cháu chắt này nói chuyện.

Tôi đệt, anh..." Thời điểm nói chuyện, liếc mắt một cái liền thấy, tên sầu bi nhà chúng tôi thế nhưng đã xách đao đi về phía Hạt Tử, đây chỉ là vấn đề trẻ con thôi a.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Tiểu Ca nâng đao muốn chém về phía Hạt Tử, Hạt Tử đứng dậy muốn trốn, ai biết đứng không vững, Tiểu Ca cũng không ngờ hắn tránh không kịp, thiết nghĩ một đao kia phải lấy của Hạt Tử không ít máu.

Bất ngờ bên cạnh có một cây gậy đưa qua nhẹ nhàng cản lại, hắc kim tránh ra vai Hạt Tử một đường vun xuống đất.

Đôi mắt Hoa nhi giống mèo, lười biếng híp mắt.
Một chặn này làm Hạt Tử sửng sốt, chăm chăm nhìn thẳng Hoa nhi ánh mắt khép hờ.

Tiểu Hoa mặt không đổi sắc thu lại gậy gỗ, nhìn lướt qua hắc kim cổ đao, nói một câu rất không có não: "Của tôi, đừng làm bị thương."
Lời này nói ra thiếu chút nữa đã làm Hạt Tử lệ nóng doanh tròng.

Kỳ thật, chúng tôi đều cho rằng Tiểu Hoa đau lòng hẳn là số máu di động của hắn ta.
Bên này Vương Bình mỉm cười đi đến, đẩy Vương Cát ra cầm lấy tay tôi, sau đó ông để Vương Cát cầm đèn, tỉ mỉ xem xét cổ tay cho tôi.


Thủ pháp của Vương Bình quả nhiên ôn nhu hơn nhiều, mũi nhọn thẻ bạc cẩn thận tránh đi mạch máu.

Rất nhanh gai sợi râu còn lại trong miệng vết thương đã xuất hiện.

Vương Cát cùng Tiểu Ca hai mắt không chớp nhìn chằm chằm động tác của Vương Bình, mỗi người đều có mối quan tâm riêng.

Nhìn thẻ bạc chỗ Vương Bình, theo ánh sáng chớp động tôi bắt đầu rơi vào cõi thần tiên.

Vương Cát dính Vương Bình là điều mà ai cũng có thể thấy được, nhưng nhìn người đàn ông tướng mạo bình thường trước mặt này, đến tột cùng là đối với Vương Cát có ý định gì? Nếu là lưỡng tình tương duyệt*, khẳng định sẽ không có cái bạt tai ngoài hành lang lúc đó, thế đến tột cùng là....
*Lưỡng tình tương duyệt - 两情相悦 (pinyin: liăng qìng xiāng yuè): hai bên đều có tình cảm với nhau.
Đang nghĩ ngợi, tôi bỗng nhiên phát hiện đôi mắt Vương Bình cũng đang nhìn chằm chằm mình.

Tưởng như khi lâm vào cõi tiên tôi suy nghĩ cái gì đều bị ông nhìn thấu, hoảng loạn một hồi, lại chỉ thấy ông nhìn tôi mỉm cười.

Tôi mơ hồ hiểu được sự ỷ lại của Vương Cát đối với ông.

Muốn rời đi một đôi mắt luôn ngập tràn sự che chở như vậy, thật sự là rất khó.
Chửa trị xong, Tiểu Hoa thúc giục chúng tôi mau chóng khởi hành.

Đi được không xa, gian phòng giữ người ở lại đúng giờ xuất hiện.
Lúc này đây, một căn phòng vuông, một khối đệm hương bồ.

Và đó là tất cả.
"Câm điếc, mạng của cậu và vợ cậu đúng là mạng Tu la.

Làm sao mà nơi gặp mặt lúc nào cũng là nơi muốn mạng vậy ha." Hạt Tử đánh giá một vòng rồi trêu chọc nói.

Tiểu Ca bất đắc dĩ thở dài.
"Lần này là cái gì?" Tôi đi lên tìm văn tự hướng dẫn, phát hiện chữ là được khắc ngay trên mặt đất dưới đệm hương bồ.

Đọc đọc, tôi vô ý thức hỏi: "Tâm Thích là cái gì?"
Vương Cát chỉ chỉ bức tường trong vòng vuông: "Đó, bên kia khắc chính là nó."
Tôi giương mắt nhìn lên, chỉ thấy ba mặt trên vách tường trong phòng vuông khắc đầy hoa cỏ, thân lá mảnh mai tràn đầy răng cưa.


Hình như tôi đã gặp qua ở đâu, bỗng nhiên tôi nhớ đến vừa rồi trong bụi cỏ, khi lá hoa kia xẹt qua, cơn đau dữ dội làm tôi muốn sống không muốn chết không xong.

Đó còn không phải là loại cây này sao, hóa ra nó được gọi là Tâm Thích.
Đã biết Tâm Thích kia là thứ gì, lại đọc tiếp những văn tự, càng đọc càng thấy lông tóc dựng đứng.

Đệm hương bồ...!đả tọa...!ngân châm.

"Tiểu Ca, này!"
"Ai đến?" Tiểu Ca đối tôi làm như mắt điếc tai ngơ, thong dong quay đầu đi về phía đám người Hạt Tử, tựa như điều đó chỉ là một việc hết sức bình thường.

Tôi lúc này lại như một lần nữa nghe vị máu tanh ngọt từ thanh đao của Tiểu cùng với khí lạnh tận xương.
"Hoa nhi không được, Tâm Thích là cây động tới máu, tôi áp chế không nổi cậu ấy." Tiểu Hoa đứng yên một bên mặc cho Hạt Tử lấy chính mình ra đàm luận.

Nói thật nhìn vào tôi thấy có hơi ngạc nhiên.
"Có phải đến tôi rồi không?" Vương Cát do dự, đột nhiên mọi người hoàn hồn, Vương Bình đã cất bước đi vào cúi người ngồi vững trên đệm hương bồ.
"Vương Bình, Vương Bình chú chờ một chút." Vương Cát duỗi tay muốn kéo, nhưng bị Vương Bình ngăn lại.
"Đồng hành cùng con đến nơi này." Vương Bình thế nhưng mở miệng nói chuyện, âm thanh kia khàn khàn giống như cát đá cọ xát, miễn cưỡng có thể nghe ra.
Vương Cát ngồi dưới đất, tay chống trán.
"A Cát, đến nơi này." Vương Bình ngồi ổn, cởi áo trên xuống.

Một thân cơ bắp giăng đầy vết sẹo, và vết sẹo nổi bật trên yết hầu là nguyên cớ cho giọng nói thô ráp kia.
"Đồng hành cùng con mười chín năm, ba tháng, mười bảy ngày."
"Đừng nói nữa!" Vương Cát đem đèn pin trên tay ném đi, đập mạnh trên vai Vương Bình.
"Chờ đến khi có người phó thác.

Quãng đường còn lại, Bàn Tử sẽ đi cùng con.

Chuyện mà mẹ của con nhờ, Vương Bình ta rốt cuộc cũng đã hoàn thành."
"Tôi đã nói rồi, không được!" Vương Cát đứng lên muốn đi kéo Vương Bình.

Vương Bình chớp mắt, thuận thế đem cô kéo lại, dùng hai tay che chở cho cô.

Sau lưng có tiếng xé gió, một ngân châm bay ra, ghim ở vách tường sau lưng Vương Bình.

Vương Bình toàn thân run lên, hô hấp ngừng một chốc mới nhẹ phun ra, buông hai tay thả Vương Cát ra ngoài.
"Đừng qua đây nữa, nguy hiểm." Tôi và Hạt Tử tiến lên đem Vương Cát kéo ra, nhìn gương mặt của Vương Cát, nước mắt đã thu lại, cắn răng không phát một tiếng.
"Chú phải trở lại! Tôi đã nói rồi, không được đi!" Vương Cát cắn răng kêu lên, lúc này, cơ quan phía sau chúng tôi đã mở, con đường đi đến cung tiếp theo đã mở ra.
"Làm phiền các vị." Vương Bình nói những lời này xong, Tiểu Ca bước lên cùng với Hạt Tử đỡ lấy Vương Cát, kéo về hướng đường đi vừa xuất hiện.

Vương Cát để bọn họ kéo đi bất quá hai bước, sau đó rốt cuộc không nhịn nửa, ngửa đầu kêu to một tiếng, sau đó âm thanh nức nở khó kiềm dần dần đi xa.

Tôi không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, chỉ đi đến bên người Vương Bình, nghĩ nghĩ rồi lấy ra trản đèn trường minh.

Vương Bình xua tay ý bảo không cần, lúc này phía sau một trận tiếng gió vang lên, trên lưng tôi đã bị một cây ngân châm đã ghim lên.

Tôi đau suýt chút nữa thì khóc ra, lúc này tôi mới hiểu rõ văn tự bên dưới là có ý gì.

Trên ngân châm được bôi nhựa của cây Tâm Thích, chúng sẽ không ngừng được bắn ra bên ngoài.

Đầu tiên là da thịt, tiếp đó là xương cốt, cuối cùng là hướng vào tĩnh mạch mà đâm.

Nhớ lại lúc trong bụi cỏ bị nó quét qua mà đau thấu tim gan, bây giờ phải để Vương Bình giống như một con nhím sắt chịu đựng ở chỗ này.

Mỗi cái ngân châm nối liền một sợi tơ, Vương Bình động một cái thì đấu này cũng hỏng, chờ chúng tôi hoàn thành đấu này, cũng Vương Bình không biết phải chịu bao nhiêu cây ngân châm.
"Bình ca, có ít thuốc giảm đau anh uống chút đi."
Vương Bình cười nói: "Đầu óc choáng váng thì thủ không được." Nói xong cúi thấp đầu im lặng, sau một hồi lại ngẩn đầu lên nói: "Ngô Tà, chờ thăm đấu xong, tôi bất quá liền đi."
Tôi há miệng thở dốc, hiểu ra nguyên nhân vừa rồi Vương Cát thất thố, đờ đẫn gật đầu.
"Hai mươi năm trước khi mẹ Vương Cát qua đời, tôi đáp ứng cô ấy chăm sóc A Cát.

Chỉ là không ngờ sẽ lâu như vậy.

A Cát số mệnh đơn bạc, chính mình lại quá hiếu thắng, một nữ nhi không nên sống những ngày tháng như thế này." Vương Bình dừng lại, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "A Cát không biết bản thân muốn cái gì, nó không biết nó cần không phải là tôi.

Bàn Tử mới là người nó cần.

Đi đến nơi này, tôi biết mặt sau có cái cung thú, để nó giữ.

Không gặp lại, cảm ơn." Vương Bình tựa như trút được gánh nặng thở ra một hơi.

Từ trong quần áo lấy ra một chuỗi phật châu cầm ở trên tay, mỗi hạt châu đều được ma sát đến sáng bóng.
Tôi đứng dậy lui về phía sau hai bước, đột nhiên Vương Bình như nhớ ra cái gì đó, mở to mắt nhìn Hoa nhi đang đứng một bên như bóng ma: "Hoa gia, Hạt Tử tôi có biết ít nhiều.

Hắn chờ Lộc Minh vài chục năm, cậu cùng Lộc Minh giống nhau như đúc.

Hạt Tử sẽ không bạc đãi cậu, yên tâm đi theo hắn, đối xử với hắn tốt một chút.
Nói xong những lời này, Vương Bình coi như đã đem lời nói cả đời nói ra hết.

Ông cười hướng chúng tôi xua tay, cầm lấy chuỗi tràng hạt cuối cầu xuống.

Tôi cuối người hành lễ, kéo Hoa nhi tiến vào chỗ sâu trong con đường..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.