[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân

Chương 39: 39: Giao Dịch




Một đường đi vô cùng nặng nề, đường đi hẹp dài cùng bầu không khí đặc quánh giống như chất lỏng quấn lấy tay chân chúng tôi.

Tiểu Ca đỡ Hạt Tử đi ở phía trước, hai người không cần ánh sáng cũng không cần đèn pin, cơ hồ muốn dung nhập vào trong bóng tối, chỉ để lại hai bóng lưng mơ hồ.
Tôi nghĩ, dù cho có Bàn Tử ở đây, muốn náo động bầu không khí chết chóc này có là hắn thì cũng không thể.

Tôi đột nhiên bắt đầu dao động, liệu chúng tôi đến cái một này có ý nghĩa gì hay không? Nếu tất cả mọi người đều chết ở đây, sẽ thật sự tốt hơn nếu tôi một mình chết ở bên ngoài? Nếu tôi không trúng độc, nếu tôi lúc ở Ba Nãi không nói những lời đó với Tiểu Ca, có phải là tất cả đều do tôi tùy hứng...
Trong bóng tối tôi bị những ý nghĩ này quấn chặt, lúc này mới phát hiện đường đi phía trước đã xuất hiện điểm cuối, một đạo cửa đá sừng sững ấn tượng.

Trên cửa đá được khắc phù điêu vô cùng sống động, hai con dã thú, một sói khom người trên mặt đất, quay đầu chỉ chừa lại bóng lưng.

Một hổ nghiêng mình bên chân sói, lười nhác nhìn chúng tôi.
"Câm điếc, đã đến thú cung rồi sao?" Giọng hỏi Hạt Tử khàn khàn, khiến người ta đau lòng.
"Đúng vậy."
"Câm điếc, thú cung không dễ qua, nếu không qua được, muốn tiền qua đường thì chặt đầu tôi xuống, đem thân giao cho chúng nó.

Đến tâm cách, dùng đầu tôi là được."
"Đủ rồi!" Tiểu Ca đột ngột hô to một tiếng.
"Chẳng qua chỉ là một người trong lòng, phải đến mức để anh bỏ mạng ra?" Lúc này tôi mới phát hiện, Tiểu Ca đã khóc rồi.
"Ngô Tà nghe những lời này của cậu sẽ không thoải mái đấy." Hạt Tử không dao động, ý cười vẫn như cũ: "Nếu ngồi bên kia là Ngô Tà, cậu có nguyện ý đem mạng giao cho cậu ấy không?"
"Sẽ không." Tiểu Ca không chút do dự trả lời, tôi nghe xong sửng sốt.
"Vì sao?"
"Bởi vì lúc này, tôi sẽ cùng cậu ấy chết."
Hạt Tử cười, lười nhác nói: "Cậu có từng nghĩ đến, nếu kiếp trước cậu ấy không phải Ngọc Cẩn."
Ngọc Cẩn, lại là Ngọc Cẩn.

Tôi giận đến mức không kiềm chế được: "Phiền chết được, cơ quan ở chỗ nào, mở cửa!" Tôi nhấc chân hung hăng đá vào cánh cửa, cửa kia thế mà chẫm rãi mở ra.

"Phan Tử và Tú Tú đều đã giữ cả ngày, không rảnh để chậm trễ thời gian!" Nói xong tôi nhấc chân bước đi vào.
Tiểu Ca đem Hạt Tử đẩy cho Vương Cát, chạy hai bước đến giữ chặt tôi, tôi phủi tay tránh đi nhưng bị y giữ lại: "Ngô Tà, trước tiên đừng phân tâm, nhìn dưới chân."
Nghe xong những lời này tôi nhìn quanh bốn phía, đầu óc nháy mắt trở nên trống rỗng.

Chỉ thấy dưới chân giống như một cái lưng núi, bên trên là một con đường lát đá rộng nửa mét, trái phải là sườn dốc chứa đầy nước.

Hai bên sườn dốc trái phải đều sâu không thấy đáy, cái gọi là nước kia phát ra thứ màu đỏ sậm dưới ánh lửa, giống như là máu.

Bức tường gạch thẳng tắp bên ngoài dưới ánh lửa chớp động như bóng ma, trên vách đá gặp ghềnh, bóng ma trên tường, vô số cặp mắt thật nhỏ nhìn chúng tôi chằm chằm.
"Vương Cát, cẩn thận một chút." Tiểu Ca ôm tôi hô với phía sau.

Nghe được âm thanh, những đôi mắt nhỏ vụn trên tường lác đác chớp động.

Tôi định thần, nhìn lại trên tường là vô số sói trắng lớn bằng mèo nhà đang nằm bò.
"Tiểu Ca, cung này phá như thế nào?" Vương Cát đỡ Hạt Tử đi đến.
"Nơi này là thú cung, phá cung như thế nào phải hỏi nó." Tiểu Ca chỉ ngón tay qua, ở phía cuối đường đi, một con sói trắng thật lớn đang nằm bò, hai mắt nó đỏ như máu tựa hồ rất hứng thú nhìn chúng tôi.
"Chẳng lẽ là Chúc Lang?" Vương Cát dùng đèn pin quét qua vách đá, nơi ánh đèn đi qua mấy con sói nhỏ sôi nổi tránh né, phát ra những tiếng chi chi nức nở.

Lông trắng mắt đỏ, giống như những ngọn nến thắp sáng trong bóng tối.
"Ừ.

Quy củ của Chúc Lang chắc cô đã biết.

Đợi chút chúng ta từng người đều phải đi qua, một đám kia nói ra giao dịch, nó sẽ muốn một ít đồ vật quan trọng.

Bốn người chúng ta, chỉ cần có một người đồng ý liền có thể thông qua.

Nếu không đồng ý thì chỉ có thể đánh mà đi qua."
"Đánh thế nào?" Vương Cát nhìn đôi mắt tỏa sáng của mấy con sói nhỏ trên tường.
"Biết mấy thứ này ăn cái gì không?" Tiểu Ca lấy đèn pin trong tay tôi chiếu xuống mặt nước.

Ánh sáng xuyên qua đáy nước, tôi nhìn thấy dưới đáy nước đỏ sậm là mấy chục đứa trẻ đang cuộn tròn, ngay cả màu sắc quần áo hay là dáng ngủ cũng y hệt nhau.

Da đầu tôi và Vương Cát tê dại, "Nếu chúng ta không ổn thỏa, đám sói sẽ cùng nhau ập xuống đem người kéo vào trong nước.

Ở trong nước không sinh không tử, có thể sẽ ngủ yên hàng trăm năm, mà tinh khí tràn ra chính là thức ăn của chúng."
"Chỉ có mấy con nhỏ này thôi, hẳn là không đáng ngại." Vương Cát ra vẻ trấn định đánh giá mọi thứ.
"Nghe nói còn có hai con to." Hạt Tử bỗng nhiên nói chuyện.

"Các vị, tôi đi trước một bước." Nói xong giãy giụa bước bên, bị Tiểu Ca túm lấy kéo trở về.
"Đừng đi, anh cái gì cũng sẽ đồng ý."
Đang nói, sói trắng trước mặt đã phát ra những âm thanh rợn người.

"Tôi đi trước nhìn xem." Vương Cát nói.
Tiểu Ca gật đầu: "Đi đi, nếu yêu cầu quá phận thì đừng đồng ý.

Cùng lắm là đánh đi qua."
Vương Cát gật đầu xoay người đi về phía trước.
Thân hình Vương Cát cao gầy đứng vững trong ánh hào quang màu đỏ, thời điểm đi qua được một nửa, Vương Cát rõ ràng sửng sốt một chút nhưng không dừng lại bước chân, vẫn như cũ bước qua.
Vương Cát đứng yên ở trước mặt Chúc Lang, Chúc Lang há miệng, lộ ra một hàm răng bạc trắng và cái nướu đỏ như máu.

Trông như nhếch miệng mỉm cười, Chúc Lang lè lưỡi ra liếm một cái lên mắt cá chân Vương Cát.

Bả vai Vương Cát run lên, cuối thấp đầu bất động.
Đại khái trôi qua năm phút Vương Cát vẫn đứng bất động, tôi không nhịn được hiếu kỳ: "Tiểu Ca, giao dịch sẽ là cái gì?"
"Chúc Lang muốn một thứ, vật đó sẽ là thứ mà cậu không có thì vẫn có thể sống nhưng lại không cách nào từ bỏ."
"Chúc Lang này, từ xưa đến nay đều là loài ác thú thích đùa bỡn nhân loại.

Trương gia các cậu đem nó đặt ở chỗ này, thật đúng là hết lòng hết dạ tàn nhẫn với con dâu ngoại tộc." Hạt Tử ngồi dưới đất, nhìn về phía trước một cách vô nghĩa.

(Hạt Tử đã không nhìn được nữa)
Đại khái lại qua năm phút, bóng dáng Vương Cát vẫn không hề có sự thay đổi.

Tiểu Ca liếm đôi môi khô khốc, hô một tiếng: "Vương Cát!"
Phía trước Vương Cát nghe thấy rùng mình một cái, ngây ngốc quay đầu lại, ánh mắt giống như đứa trẻ muốn về nhà nhưng lại không tìm được đường về.
"Trở về!" Tiểu Ca nhìn thấy ánh mắt kia lặp tức kêu to, Vương Cát quay đầu lại cuối đầu do dự.

Tiểu Ca tiếp tục hô: "Không thể đưa! Vương Cát trở về!"
Nghe những lời này Vương Cát quay người lại, cũng không ngẩng đầu bước nhanh trở về đây.

Vương Cát đi đến trước mặt chúng tôi, cau mày, cắn chặt môi nửa ngày mới nói một câu: "Thật xin lỗi."
"Ừ." Tiểu Ca lên tiếng, nhấc chân tự mình bước về phía trước.

Vương Cát đứng tại chỗ không biết phải làm sao, Hạt Tử nghe tiếng động sờ sờ trên mặt đất.

Sờ đến chân Vương Cát, kéo cô ta xuống ngồi ở bên cạnh mình.

Hắn xoa đầu Vương Cát, hỏi: "Con chó kia muốn cái gì ở cô? Nói đi."
Tay Vương Cát đặt trên chỗ cong của đầu gối, giống nam nhân ngồi dưới mặt đất, một lúc sau mới mở miệng: "Nó muốn tử cung của tôi.

Nó nói, muốn đi qua, tương lai sẽ không còn khả năng sinh đứa bé.

Kỳ thật đứa bé có thể nhận nuôi, nhưng mà..."
Hạt Tử xoa đầu cô ta: "Nha đầu, cô đã làm đúng."
Vương Cát vẫn duy trì tư thế cũ không nói một lời, Hạt Tử lại sờ tóc cô: "Cô biết không? Kỳ thật tôi rất hâm mộ nữ giới, so với nam giới, cái họ nhìn và cảm nhận được đều nhiều hơn so với nam giới.

Cô có thể nhìn đến càng nhiều màu sắc tinh tế hơn, cảm nhận được càng nhiều niềm hạnh phúc, giận giữ, nỗi buồn và sự vui sướng hơn.

Những thứ đó đàn ông đều không tài nào cảm thụ được.

Còn có thống khổ cùng hạnh phúc khi được làm mẹ, không có bất cứ thứ gì có thể thay thế điều đó.

Cho nên cô đã làm rất đúng, cô sẽ là một người mẹ tuyệt vời."
Vương Cát ngẩng đầu, nhìn băng gạt che đi hóc mắt Hạt Tử.

Giống như biết cô đang nhìn mình, Hạt Tử khẽ mỉm cười: "Nhớ kỹ, khi sinh con đặc tên ngàn vạn lần đừng nghe theo Bàn Tử.

Hắn đã sớm nghĩ kỹ rồi, lão đại gọi là Vương Tiểu Minh, lão nhị là Vương Tiểu Khí, quá khó nghe." Vương Cát nhoẻn miệng cười, đầu lệch qua dựa vào vai Hạt Tử cọ cọ.
Lúc này Tiểu Ca đã đứng yên trước mặt sói trắng, sói trắng nhếch mép mỉm cười, móng vuốt gãi gãi mặt đất, hướng miệng dán vào má của Tiểu Ca.

Ở khoảng cách hơn mười mét tôi đều có thể cảm nhận được thân mình Tiểu Ca nháy mắt cứng đờ.

Hai phút sau Tiểu Ca xoay người trở về
Tôi đi đến đỡ lấy y, Tiểu Ca miễng cưỡng bảo trì bình tĩnh liếc nhìn tôi một cái, giống với Vương Cát, y cũng chỉ nói một câu: "Thật xin lỗi."
"Vậy để tôi đi thôi." Hạt Tử ngồi dưới đất, căng hai tay muốn đi lên.
"A, chờ một chút.

Vừa rồi có chuyện quên nói." Vương Cát bỗng nhiên giữ chặt Hạt Tử nói: "Con sói kia nói với tôi, nó không cần Hạt Tử đi qua."
Mấy người chúng tôi đều sửng sốt, Vương Cát tiếp tục nói: "Chúc Lang nói, một người bên kia cái gì cũng không có, không có gì đáng giá mà nó muốn.

Nó nói, hẳn là Hạt Tử..."
Lúc này đây, Hạt Tử ngừng cười, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

"Đều nhìn tôi như vậy làm gì? Ở đại học môn mà tôi đăng ký tự chọn là đàm phán học đấy." Nói rồi tôi chỉnh lý quần áo, hướng về phía con sói kia đi đến.

Tiểu Ca muốn nói gì đó nhưng bị Hạt Tử kéo lại.

Rất nhanh phía sau liền vang lên những âm thanh sửa sang súng đạn.
Con đường sườn núi dài bất quá mười mét, tôi bước đi thật nhanh, đột nhiên nghĩ tới vừa rồi không có hỏi Tiểu Ca, Chúc Lang kia muốn thứ gì từ y.

Lúc đi đến nơi bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo hơn, hai bên trái phải vách đá lõm xuống thông đạo thật lớn, một trái một phải, có hai con sói trắng cao lớn đang ngồi xổm bên trong.

Đôi mắt như lửa đỏ của nó thẳng tắp nhìn vào tôi, hàm răng sắt nhọn cùng bộ móng vuốt dưới ánh lửa lóe lên hàn quang làm người ta sợ hãi.

Tôi quay đầu, phát hiện con trước mặt cũng đang nhìn chằm chằm tôi.

Con sói kia nhếch miệng, đem đầu lưỡi đỏ hồng phun ra ngoài, như thể chế giễu tôi vì đã dừng lại bước chân.
Đây hẳn là nguyên do Vương Cát khó đưa ra lựa chọn đi, cùng hai con mãnh thú này chống chọi cộng thêm một Hạt Tử di chuyển khó khăn, cơ hồ không có khả năng cho bốn người hoàn hảo trốn thoát.

Có lẽ đây cũng là nguyên do Chúc Lang không cho Hạt Tử đi qua trước.

Chỉ nghĩ đến đây, bước chân đã đưa tôi đến cuối con đường, hai đôi mắt to đỏ rực dừng ở trước mắt tôi.

Một bộ lông trắng như tuyết, thật muốn lột xuống làm bộ áo lông cho Tiểu Ca.

Cũng không biết nó muốn cái gì, dù sao tôi nghĩ kỹ rồi.

Nếu nó muốn thằng em của tôi thì tôi tuyệt đối không cho, nếu là muốn trứng trứng thì có thể suy xét cho một cái, thứ khác...!Chúc Lang trước mặt tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nó nhếch môi mỉm cười vươn lưỡi liếm vai tôi một cái.

Trong đầu tôi, một âm thanh vô cùng rõ ràng vang lên: "Muốn tay phải của ngươi."
Trong đầu tôi nháy mắt trống rỗng, nâng tay phải lên đặt trước tầm mắt, cái này....!Tôi là viết bản thảo làm bản dập, nếu đem tay phải này cho nó, tôi ngước mắt nhìn thẳng vào Chúc Lang, cặp mắt đỏ tươi như cười như không, tựa như đang hỏi: Dám hay không dám?
Sau đó tôi dường như nghe thấy âm thanh móng vuốt cào trên mặt đất, tôi quay đầu lại, chỉ thấy đao của Tiểu Ca đã rút ra khỏi vỏ, súng của Vương Cát đã lên sẳn đạn, tôi nhìn thấy Hạt Tử mỉm cười, không được, tôi không biết Hạt Tử sẽ làm ra cái gì.

Quay đầu nói một tiếng: "Cho!" Nháy mắt Chúc Lang kia đã hé miệng táp về phía tay phải của tôi.
"Ngô Tà! Không được cho!" Tiểu Ca thấy thế nhấc đao xông lên.

Chúc Lang trước mặt tôi ngẩng đầu tru dài một tiếng, mấy trăm con sói nhỏ trên vách dựng thẳng đôi tai, phát ra những tiếng gầm gừ từ kẽ răng, chúng nó hừ hừ mấy tiếng rồi nhào qua chỗ Tiểu Ca.

Tiểu Ca vung hắc kim cổ đao, mười mấy con sói nhỏ nháy mắt bị cắt thành hai mảnh.

Máu sói vun vẩy ra khắp hai bên sườn dốc, nước màu đỏ bên dưới không tiếng động sôi trào.
"Tiểu Ca, chú ý!" Bên trong thông đạo bên phải đột nhiên phóng ra một con sói trắng thật lớn, cái miệng há to của nó đánh thẳng về phía Tiểu Ca.

Tiểu Ca vung đao cản lại, phía sau Vương Cát giơ súng lên nhắm thẳng vào giữa đầu sói trắng, theo sau tiếng súng sói trắng lăn xuống dốc, lúc nó ngẩng đầu lên thì trên mặt trượt xuống vết máu thật dài.

Một súng kia đã bắn trúng trên mi mắt của nó, lại chỉ đánh ra một vết thương ngoài da.
Lúc Tiểu Ca vung đao ngăn cản sói lớn, vô số sói nhỏ đã nhào lại đây, chúng nó đem hàm răng sắt nhọn cắn vào bả vai và vùng đùi của y.

Tiểu Ca đau đến nhăn mày, duỗi tay hung hăng kéo chúng xuống, quần áo bên ngoài cũng thấm đỏ một mảng.

Lại thêm một con sói nhào đến, tôi còn không kịp gọi đã thấy một bóng đen vọt ra từ trong bóng tối, trong tay cầm theo đoản đao đâm thẳng vào sau cổ sói trắng, chính là Hạt Tử.

Sói trắng vung vẩy hất văng Hạt Tử đến bên sườn dốc, nháy mắt đã có mười mấy con sói nhỏ nhào đến cắn chặt Hạt Tử muốn đem hắn kéo xuống nước.

Tôi bước đến ôm lấy Hạt Tử, cuối cùng lại cùng nhau bị kéo xuống nước.
"Hạt Tử, chống đỡ!" Tôi cắn chặt hàm răng, một bàn tay bám trụ vào chỗ đá nhô ra trên tường, nửa người dưới đã bị ngâm trong số nước màu đỏ.
Số nước màu đỏ này vậy mà nóng bỏng giống như nước sôi, tôi gấp đến không kịp thu chân mà dưới nước lại mọc thêm mấy chục đôi tay liều mạng đem tôi kéo xuống.

Hạt Tử miễng cưỡng dừng ở trên sườn dốc, đối với tôi nói: "Ngô Tà, đừng miễn cưỡng, đem đầu tôi chặt xuống đi."
"Không được!" Tôi còn chưa dứt lời, chỉ thấy một con sói trắng hướng tôi cúi thân.

Nó dựa vào rất gần, thế cho nên tôi có thể cẩm nhận rất rõ ràng hơi thở ấm nóng của nó phun vào da.

Sói trắng kia há miệng, tôi theo phản xạ nhắm chặt mắt lại, lúc này cách đó không xa Tiểu Ca hô to một tiếng: "Ta cho!"
Hai con sói lớn đều đình chỉ động tác, ngẩng đầu tựa hồ đang đợi chỉ thị.

Con sói ở cuối thông đạo nheo lại đôi mắt, nó ngẩng đầu hừ một tiếng, hai con sói nghe lời lui về phía sau hai bước.

Tôi và Hạt Tử ở trong nước giãy giụa bò ra, một con sói to đi đến duỗi cổ lại gần tôi.


Tôi đầu tiên là khó hiểu, bỗng nhiên nhìn đến chuôi đao màu bạc lộ ra khỏi lớp da lông của nó.

Tôi hiểu ý, duỗi tay nắm lấy chuôi đao hơi dùng sức rút, một chuỗi huyết châu bắn ra, lăn tăn trên lớp lông trắng bạc.
Con sói cuối lối đi lại hừ hừ một tiếng, bên này hai con sói lớn quay người, bước chân trầm trọng lướt qua từng người chúng tôi.

Mấy con sói nhỏ cũng nhả miệng thả tôi ra, bò trở lại trên vách đá.

Chúc Lang cuối đường đi đứng lên xoay người ngồi xổm một bên, nhường ra con đường phía trước.

Phía sau một phiến đá lẳng lặng mở ra.
"Chờ một chút!" Tôi ngồi tại chỗ kêu to: "Tiểu Ca, anh cho cái gì?"
"Một ít....!đồ vật không cần thiết." Tiểu Ca thu đao đi về phía trước, dừng ở cửa đối mặt với Chúc Lang.

Tôi giãy giụa chạy tới muốn giữ chặt y, lại bị y vung tay đẩy ngã ra trước đường đi.

Mặt sau, Vương Cát đỡ Hạt Tử gian nan bước đến.
Tiểu Ca lưu lại cuối cùng, tôi nhìn y khom người hành lễ với Chúc Lang, sau đó đi theo sau chúng tôi, khi bước ra ngoài, cửa đá sau người ầm ầm khép lại, đường đi nháy mắt ảm đạm hẳn xuống.
"Các cậu đi trước, tôi sẽ theo đến sau."
"Tiểu Ca." Tôi hô một tiếng, lại bị Vương Cát đẩy về phía trước.

Trong lòng tôi hoảng loạn giống như ấm nước sôi, đến cùng thì thứ Tiểu Ca phải cho là gì?
Qua một lát, phía sau chúng tôi vang lên tiếng bước chân của Tiểu Ca.

Lòng tôi buông xuống phân nửa, quay đầu nhìn thấy y cầm đèn pin đi tới, giống như thiếu mất thứ gì.
"Tiểu Ca, đao của anh đâu?" Tôi phát hiện hắc kim cổ đao trên vai y đã biến mất.
"Tôi...!để lại cho Chúc Lang."
"Nó muốn chính là cái này?" Tôi hơi buông lỏng.
Tiểu Ca cười một chút, cầm đèn pin dẫn đầu đi về phía trước dò đường.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy có chỗ không đúng, Tiểu Ca cầm theo đèn pin?
"Tiểu Ca, cho tôi xem mắt của anh, khả năng nhìn đêm của anh làm sao vậy?"
Tôi nhào qua ngăn y lại, vốn đã chuẩn bị tốt chờ y ném ra.

Kết quả lại bổ nhào vào thân thể dẻo dai của y, đánh lên trên vách đá.
"Tiểu Ca! Tiểu Ca, nói với tôi anh đã cho nó cái gì?" Tôi vuốt từ trên xuống dưới cơ thể y.

"Nói a!"
"Ngô Tà, rất xin lỗi, từ nay về sau tôi không thể tiếp tục bảo vệ cậu." Trong đường đi tối tăm, truyền đến âm thanh trầm thấp của Tiểu Ca.
"Anh có ý gì?" Tôi luống cuống.
"Hắn đem năng lực của mình giao cho Chúc Lang, năng lực Trương gia, nhìn đêm, sức mạnh, tốc độ, khả năng lành vết thương cùng năng lực trường sinh.

Hắn bây giờ chỉ là một người thường." Giọng nói khàn khàn của Hạt Tử ở trong đường đi nghe phá lệ chói tai
"Tiểu Ca, anh." Tôi buông tay, Tiểu Ca suy sút ngã trên vách đá, quay đầu không chịu nhìn tôi.

"Vì sao phải bỏ đao?"
Tiểu Ca cúi đầu không nói.

Tôi bỗng nhiên rõ ràng, máu lặp tức xông thẳng lên đỉnh đầu, đứng dậy hô một tiếng: "A Cát! Giúp tôi nhìn y!" Nói xong tôi xoay người xông thẳng hướng vừa rồi chạy về.

Hắc kim cổ đao không rời tay Tiểu Ca, không phải từ bỏ, mà là y không cầm nổi.

Tôi chạy trở về, chỉ thấy hắc kim cổ đao lẳng lặng nằm bên cửa đá.
Cái tên Trương Khởi Linh đáng ngàn đao này, một cái tay phải thì tính là cái gì? Cùng một thân thân thủ tuyệt hảo của y thì tính là cái gì? Đoạn đường đi tiếp theo này còn muốn mang theo chúng tôi đi? Tôi nắm lấy đai an toàn của hắc kim cổ đao, cắn chặt răng đem trọng lượng ngàn cân này khiêng ở trên vai, trọng lượng này ép bả vai tôi khanh khách rung động.

Hóa ra Tiểu Ca vẫn luôn phải mang theo thứ đồ nặng như vậy, không biết tôi ở đầu vai y phân lượng có phải cũng nặng như vậy hay không, đôi mắt u buồn của Tiểu Ca hiện ra trước mắt tôi.
Trương Khởi Linh, từ hôm nay trở đi anh đừng hòng ở trước mặt tiểu gia mà giả trang thanh niên văn nghệ.

Tôi dừng lại lấy hơi, cõng hắc kim cổ đao đứng lên, dù có lung lay một chút nhưng vẫn đứng vững được.

Bây giờ làm phiền, về sau anh liền phải ở trong Tây Linh của tôi mà làm tiểu nhị, đại môn không ra nhị môn không bước.

Tôi một bước ba xiêu vẹo, va va đập đập trở lại chỗ vừa rồi.
Rất xa, tôi thấy Vương Cát và Hạt Tử ngồi ở một bên, Tiểu Ca vẫn như cũ dựa vào trên vách đá.
"Trương Khởi Linh!" Tiểu Ca nghe được âm thanh, ngẩng đầu sửng sốt, phỏng chừng bộ dạng hiện tại của tôi so với chó chết cũng không tốt hơn bao nhiêu.
"Trương Khởi Linh anh nghe cho tốt, đã kết hôn thì anh chính là người của tôi, đồ của nhà chúng ta, không được sự cho phép của tôi thì cái gì cũng không được bỏ!"
Tiểu Ca trừng trừng đôi mắt đen ngây ngốc nhìn tôi, tôi đi qua giữ chặt cánh tay của y.

"Đi!" Lời còn chưa dứt, liền đầu nặng chân nhẹ ngã vào trong ngực Tiểu Ca.
Chờ phản ứng lại, tôi đã bị Tiểu Ca ôm lấy.

Bên tai là giọng nói nỉ non nhỏ đến cơ hồ nghe không được: "Ngô Tà, Ngô Tà, tôi không thể bảo hộ cậu, làm sao bây giờ?"
Tôi không biết mình làm sao, xì một cái bật cười: "Cái tên không biết xấu hổ này, ai muốn anh bảo vệ." Tôi dựa đầu vào vai y, nhẹ giọng nói: "Đao nhấc không nổi thì cứ giao cho tôi, tôi giúp anh cầm."
Đôi tay Tiểu Ca dần dùng thêm lực, đầu lại càng vùi sâu vào vai tôi hơn.

Bỗng nhiên một ý nghĩ ấm áp hiện lên trong đầu tôi, tôi nhúc nhích, nhìn thẳng vào mặt Tiểu Ca nói: "Tiểu Ca, anh biết không? Như vậy chúng ta liền có thể bên nhau đến già rồi."
Hai mắt Tiểu Ca lặp tức mở to, ngừng một lát y liền kéo tôi vào lòng, nghẹn ngào một tiếng: "Ngô Tà." Rốt cuộc cũng không thể nói tiếp.

Tôi nở nụ cười thật tươi, nước mắt lại không nhịn được chảy xuống.


Thần à, cảm ơn ngài.
Vài phút sau tôi cõng theo hắc kim cổ đao giãy giụa đứng lên, kéo tay Tiểu Ca, tiếp tục xiêu vẹo tiến về phía trước.

Tôi muốn mang Tiểu Ca về nhà.
"Hai chồng chồng nhà các cậu thương lượng xong xuôi rồi à?" Hạt Tử và Vương Cát đứng ở phía trước, Hạt Tử nghe được tiếng bước chân của chúng tôi, quay đầu lại hỏi.
"Rất tốt, cố tìm cái chung, gác lại bất đồng, bách niên hảo hợp." Tôi kéo tay Tiểu Ca đáp lời, Hạt Tử nghe xong thì cười ha hả.
"Thương lượng xong rồi thi đi thôi, đưa Cát gia đi xuống."
Đưa Vương Cát đi xuống lại là chuyện gì, tôi nghiêng người lảo đảo một cái, trọng tâm không vững liền ngã ở dưới chân hai người bọn họ.

Ngẩng đầu nhìn thấy, trước mặt là một cái hố to sâu hai mét, rộng cỡ mười mét.
"Đây là cái gì?" Tôi bò dậy hỏi.
"Nơi thủ cung." Hạt Tử bình tĩnh trả lời.
Tôi vội vàng dùng đèn pin chiếu xuống dưới, chiếu đến đáy hố, một phiến đá nhô ra ở giữa, được khảm thành khối phù điêu thật lớn, là một con mãnh hổ xuống núi.

Tựa hồ đã gặp qua hơi nào, tôi hơi động đậy thân thể, bắt gặp gương mặt tươi cười của Vương Cát.
"Ngô Tà, trước để tôi nói cho cậu một điều trọng yếu."
Tôi bỗng nhiên nhớ tới, phù điêu mãnh hổ bên dưới không phải chính là hình xăm trên người Vương Cát hay sao.

"Vương Cát, chuyện này là sao?"
Vương Cát cũng không giải thích, xoay người mỉm cười với Tiểu Ca: "Tiểu Ca, đứng trước mặt hổ văn này tôi không thể không nói một lời cảm ơn với anh.

Không có Trương gia cấp cho một thân hổ văn thì Vương Cát cũng không sống đến ngày hôm nay, Vương gia cũng không giữ được cho đến bây giờ.

Chờ đi ra ngoài, nếu không so đo hiềm khích trước đây, tôi nợ anh và Ngô Tà một tiệc rượu ở Lâu Ngoại Lâu."
Tiểu Ca dùng mũi hừ một tiếng, kỳ thật tôi dám cá là Tiểu Ca không nghĩ đến sẽ gặp Vương Cát lần thứ hai.
"Cát gia lại đây cho Hạt Tử ôm một cái." Hạt Tử đứng tại chỗ mở rộng vòng tay, Vương Cát cười đi qua cho Hạt Tử ôm một cái.

Đôi tay Hạt Tử dừng ở trên lưng Vương Cát, nói: "Lần này đúng là tiện nghi Bàn Tử, sớm biết một màn lúc trước đã tự mình ra tay rồi."
Vương Cát cười lên tiếng: "Hạt Tử, ra ngoài rồi thì cùng tôi trở về, mắt anh có thể tìm biện pháp."
Hạt Tử đẩy Vương Cát ra, sờ sờ lông mày Vương Cát: "Đi ra ngoài không thấy lại càng tốt, đời này muốn nhìn tôi đều nhìn đủ rồi.

Đi xuống đi."
"Chờ chút, Hạt Tử, Vương Cát, cung này là..." Tôi từ dưới đất đứng lên, Vương Cát chỉ đối tôi cười cười, một đôi phượng nhãn cung thành hai vòng cong, xoay người nhẹ nhàng nhảy một cái, bóng dáng cao gầy biến mất ở bên cạnh miệng hố.
"Vương Cát!" Tôi nhào qua rồi bị Tiểu Ca giữ lại.

Theo hai chân Vương Cát rơi xuống đất, một vòng đèn trường minh trở nên sáng ngời.

Vương Cát thoáng nhìn phía trước, làm một tư thế cáo biệt.
"Hạt Tử, nói cho tôi!"
Hạt Tử đứng ở đó, thẳng tắp như một pho tượng: "May mắn lúc đó cậu không cưới Vương Cát, nếu muốn nói quả thật cậu nhất định không xứng đôi với người ta.

Tính tình nữ nhân này trời định là cao ngạo cả đời, cũng chỉ có Bàn Tử kia mới kiềm cặp được cô ta thôi."
"Nói tào lao cái gì vậy? Chú thích của cung này đâu?" Chưa kịp dứt lời, vách tường dưới hố đã vang lên những tiếng lạch cạch, mở ra một cái cửa đá.

Bên trong cửa đá một con hổ lông vàng thông dong đi ra, bước từng bước về phía Vương Cát.

Vương Cát rút ra thẻ bạc đặt ở trước ngực.
"Đi thôi." Hạt Tử xoay người, Tiểu Ca bước đến dìu Hạt Tử đi.

Một trận âm thanh lách cách vang lên, con đường tiếp theo đã mở ra.

Dưới đấu trường mãnh thú, mãnh hổ đã vọt lên tấn công về phía Vương Cát.

Vương Cát cắn chặt răng tiến về trước một bước, vung quyền qua.
"Chúc Lang, Ảnh Hổ đều là thượng cổ thần thú, Chúc Lang thực tâm, Ảnh Hổ tùy hình.

Con hổ này chính là đang đợi Vương Cát, nếu Vương Cát có thể mang con hổ này trở về, đừng nói Vương gia, thiên hạ này đều có thể là của nàng."
Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh phụ nhân tóc bạc trên bức tranh ở từ đường Vương gia.
"Ảnh Hổ giết không chết, giết chết Ảnh Hổ thì chính mình cũng phải bỏ mạng.

Chỉ có không ngừng cùng Ảnh Hổ chiến đấu, cho đến khi đem nó quật ngã xuống đất thì mới có cơ hội nghỉ ngơi một lát.

Nhưng Ảnh Hổ mỗi lần bị quật ngã sẽ càng trở nên mạnh hơn.

Vương Cát phải lặp lại từng lần một quật ngã Ảnh Hổ, cho đến khi chúng ta thăm xong đấu."
"Vương Cát chịu đựng được sao?"
"Cát gia nói, không muốn để bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, cho nên, chúng ta đi thôi."
Tôi sửng người tại chỗ một lát, đờ đẫn đứng lên, đem hắc kim cổ đao vô cùng nặng nề lần nửa mang lên.

Phía sau vang lên âm thanh nặng nề của cơ thể đập xuống đất.
"Ảnh Hổ cũng có cực hạn của riêng nó, không thể vô hạn trở nên mạnh mẽ.

Chờ vượt qua cực hạn của nó, Ảnh Hổ cũng có thể cúi đầu xưng thần.

Người đã từng vượt qua Ảnh Hổ chính là nữ tộc trưởng Vương gia.

Cho nên lúc này đây Lục gia và Vương Bình đưa Vương Cát đến, chính là muốn nàng mang Ảnh Hổ trở về." Hạt Tử đứng ở đường đi, khóe môi mang theo mỉm cười điềm tĩnh.

"Đi thôi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.