*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nơi lỗ tiêm có chút sưng đỏ, là do chưa khử trùng triệt để sao? Giải Cửu nhìn xuống cánh tay của mình, thở dài.
Nếu như gọi bác sĩ tới, chắc chắn hắn sẽ không phải tự mình làm chuyện này. Nhưng mà tự làm, quả thực không phải là không thể, cho dù là một người cẩn thận tỉ mỉ cách mấy nhưng đối với lĩnh vực mình không quen thuộc, vẫn không có cách nào làm tốt nhất được.
Giải Cửu ngồi ở trong thư phòng của mình, nói là thư phòng, thế nhưng trong căn phòng này vốn không có gì cả, trước mặt chỉ có cái bàn làm việc hoàng hoa lê* và những giá sách trống rỗng xung quanh. Trên bàn làm việc, chỉ có cái khay màu trắng cùng một ống tiêm.
Không có giấy tờ, bắt đầu từ chín năm trước, Giải Cửu đã thành thói quen, tất cả mọi thứ cần phải nhớ, hắn đều dùng đầu óc của mình ghi nhớ thật kỹ. Hắn không tín nhiệm bất kỳ vật trung gian nào, không muốn cho người khác biết bất kỳ điều gì, ngay cả viết hắn cũng không muốn viết xuống.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu hắn chính là tất cả con đường ở trong thành Trường Sa, tất cả từ cửa thành, cầu, hẻm nhỏ.
Trước tiên là địa hình.
Trong lòng thầm nhủ rằng, mình biết được các phương hướng, biết phải làm đạo diễn dựng lên vở tuồng này, sân khấu có hình dáng gì.
Toàn cảnh ở trong thành Trường Sa, bắt đầu hiện ra ở trong đầu của hắn không ngừng, thuốc an thần làm cho hắn vô cùng chuyên tâm, tất cả chi tiết cũng không phải từng chút từng chút chợt hiện lên, mà gần như là xuất hiện cùng một lúc trong đầu hắn, thật sự giống như là hắn cùng lúc đi mười mấy vùng ở trong thành Trường Sa vậy.
Bình thường thì hắn không làm được việc này, đây là nhờ vào tác dụng của thuốc, không có cách nào duy trì nó trong liên tục trong thời gian quá lâu.
Sau đó là, diễn viên kịch quan trọng nhất: Hắc Bối Lão Lục.
Cái tên này, đang ở nơi cao nhất trên chồng thư.
Nói cách khác, trong vòng ba ngày tới, Phật gia sẽ ra tay với hắn.
Vào thời điểm hắn xem thư, một lần nữa đem thư sắp xếp lại, đặt Hắc Bối Lão Lục ở đầu tiên, đây là điều làm cho Phật gia lo lắng, Hắc Bối Lão Lục chết, sẽ không dễ gì bị phát hiện, hơn nữa quan trọng nhất, cho dù Hắc Bối Lão Lục có chạy thoát được, người này cũng sẽ không đi báo tin. Mà trọng yếu hàng đầu là Hắc Bối Lão Lục vốn không thân thiết gì với bọn hắn, Phật gia ra tay với người này đầu tiên, cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.
Nhưng mà hôm nay, ngược lại hắn lại phải đối mặt với vấn đề nan giải do chính bản thân mình bày ra.
Không thể để cho Hắc Bối Lão Lục rời khỏi Trường Sa, bởi vì nếu như Phật gia xuất quân bất lợi, những biến hoá sau này sẽ không có cách nào dự đoán được, cho nên phải làm cho Lục Gia sống sót.
Hắn không làm được việc này, Giải Cửu hiểu rất rõ, bản thân hắn không thể xuất hiện bên trong một phần nhỏ của vở kịch này được, đối thủ mà hắn phải đối mặt, hoàn toàn khác xa với mấy tên sư gia đầu chó ở trên giang hồ này.
Hắn cần một người có thể làm đối thủ của Phật gia, không muốn để cho người của Phật gia thành công.
Có thể chọn được một người có thể dùng hay không?
Không có, Giải Cửu nhíu chặt hai đầu mày, một tia lo lắng phá hỏng dược tính dâng lên, thế nhưng rất nhanh thì đã bị ép xuống.
Ba ngày, phải giữ lại người này một ngày rưỡi, không, nửa ngày. Vậy thì, mình chỉ còn có một ngày, để tạo ra một đối thủ cho Phật gia.
Thời gian, vào lúc nào đã trở thành kẻ địch lớn nhất của hắn.
Giải Cửu nhìn lên bàn, nghĩ tới phải chọn người này, trên đầu hắn bắt đầu toát mồ hôi lạnh, hắn không thể nghĩ ra được, cho dù có vài người hợp, hắn cũng không nắm chắc.
Hắn không thể làm việc gì khi chưa chắc chắn.
Hắn không thể ức chế được nỗi lo lắng dâng lên trong đầu, hắn hiểu rõ chuyện hắn đang suy tính là chuyện không thể, không chỉ riêng việc chưa thể khẳng định được tình hình, mà còn là hắn cũng không có ai luôn ở bên cạnh Phật gia trong doanh trại, hắn tính toán một chút thì phát hiện ra hắn hoàn toàn không biết được người nào cả.
Hình ảnh trước mắt, làm hắn không thể nào khiến bản thân mình bình tĩnh lại được, nhịp tim của hắn cũng không nhanh, thế nhưng dường như có một bàn tay khổng lồ gắt gao ép vào ngực của hắn, khiến cho hắn không thể nào hô hấp được.
Hắn vỗ vỗ mặt mình, kéo ngăn bàn, từ bên trong lấy ra một ống tiêm. Hắn hít vào một hơi, đem kim tiêm bỏ vào cồn khử trùng, lại một lần nữa cắm vào mạch máu của mình.
Từ từ, hắn lại yên tĩnh trở lại, hắn đang định để ống chích xuống, lại phát hiện ra ống chích đã không còn nằm ở trong tay mình nữa, không biết lúc nào đã rơi xuống mặt đất.
Hắn cúi đầu để nhặt lên, trước mắt liền tối sầm, hắn ngã xuống.
Chú thích:
Bàn Hoàng hoa lê*: là cái này này