Khi Trần Ngọc một lần nữa mở mắt ra, đã có không ít người đang bận rộn, vừa nghĩ đến việc có thể ra ngoài, nghỉ ngơi tốt rồi ai nấy đều phấn chấn không ít.
Phong Hàn đang ngồi bên cạnh Trần Ngọc nhắm mắt dưỡng thần, Trần Ngọc sau khi đứng lên, có người đưa cho cậu nửa hộp thức ăn còn nóng, hiện tại thức ăn rõ ràng đã ít đi, phân ra mỗi người còn chưa được một nửa.
Mã Văn Thanh ngồi xuống cạnh Trần Ngọc, len lén nhét cho cậu mấy đồ hộp cùng vài túi bánh quy, lại từ trong balô lôi ra nửa bình rượu trắng, uống hai hớp rồi đưa cho Trần Ngọc, bất mãn oán trách: “Thật con mẹ nó lạnh, cũng may chúng ta sắp ra ngoài rồi.”
Trần Ngọc nhấp một ngụm rượu, vị cay nồng thiêu đốt cổ họng, trên người nhất thời ấm áp hơn trước, nói: “Ừ, hy vọng chúng ta có thể nhanh ra ngoài, ta gần như quên mất ban ngày trông thế nào rồi.”
Tiểu Mập ăn xong thức ăn của mình, lại ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh, lúc thấy mấy thứ trong tay Trần Ngọc, hai mắt phát sáng, thu lại móng vuốt sắc bén ở chân trước dùng đệm thịt mềm mại khoác lên tay Trần Ngọc, Tiểu Mập nhìn chằm chằm chai rượu trong tay Trần Ngọc, sau đó mong đợi ngước nhìn cậu.
Trần Ngọc lấy tay chỉ vào trán của Tiểu Mập, không để cho báo con tiếp tục đến gần chai rượu, nói: “Được rồi, ngươi chỉ là một con báo con, không thể uống rượu.” Hơn nữa, một con báo khi say rượu tuyệt đối sẽ gây họa cho cậu nhiều hơn, Trần Ngọc tin chắc như vậy.
Từ lần Phong Hàn uống cạn sạch rượu tích trữ trong tủ treo quần áo của Trần Ngọc, sau khi giằng co với hắn cả một buổi tối, Trần Ngọc rất ít khi để rượu trong nhà.
Tiểu Mập trợn tròn hai mắt, ủy khuất phát ra mấy âm tiết từ trong lỗ mũi, nhăn mặt nhăn mày, một lần nữa trở về cái ổ trong ngực Trần Ngọc, chỉ có điều ánh mắt vẫn thỉnh thoảng quét qua chai rượu vài lần.
Nghỉ ngơi qua loa một hồi, bởi vì thiếu hụt thức ăn nước uống nghiêm trọng mà ai nấy nội tâm lo lắng xách hành lý lên, nhích người đi ra ngoài.
Khi Trần Ngọc mở cơ quan có chút do dự, phía sau cánh cửa này là con số nào, bọn họ đến tột cùng còn lạc đường hay không? Hít sâu một hơi, bị Mã Văn Thanh thúc giục, Trần Ngọc giữ lại cơ quan, cửa không tiếng động dịch chuyển, trái tim ai nấy đều vọt tới cổ họng.
Sau cánh cửa vẫn tối đen như mực, Mã Văn Thanh và Trần Ngọc đi đằng trước giơ cây nến lên nhìn sang bên cạnh.
Thế nhưng, Trần Ngọc tìm cả nửa ngày, không có gì cả, không chỉ mấy con số của cậu, thậm chí ký hiệu Mã Văn Thanh lưu lại cũng biến mất, hai người kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau.
Mập mạp phía sau đã kích động, “Thật tốt quá, cuối cùng cũng thoát khỏi mộ đạo quỷ quái này, chúng ta ra ngoài rồi!”
Mọi người lúc này mới chính thức thở phào nhẹ nhõm, Phong Hàn đã bắt được con chim giám thị bọn họ, bọn họ dĩ nhiên sẽ không sao. Biết đâu, bọn họ lập tức có thể thoát khỏi sơn động này, sau đó mang đủ lương thực, xuống núi, mấy ngày sau bọn họ đã đến được khách sạn ở trấn nhỏ dưới chân núi rồi.
Nước nóng, thức ăn nóng hổi, giường ngủ êm ái, đang chờ bọn họ! Bây giờ mọi người cảm thấy quán trọ nhỏ bé đơn sơ kia đã có thể xưng là thiên đường.
Người đẫn đường Cống Bố sau khi vào sơn động khuôn mặt luôn trắng bệch cũng lộ ra một tia chờ mong, bắt đầu thảo luận với Kim lão đại bên cạnh hắn tuyến đường xuống núi.
“Đi thôi, đại khái không sao.” Trần Ngọc quay đầu nói với Phong Hàn, mang theo sự nhẹ nhàng trước nay chưa từng có, cậu cuối cùng đã thực hiện được nguyện vọng khi mới tiến vào đây, cùng nhau sống sót ra ngoài.
Phong Hàn kỳ quái nhìn cậu một cái, nếu như không phải Trần Ngọc muốn mang theo nhiều người như vậy, đi ra ngoài vốn là một chuyện rất đơn giản. Phong Hàn kéo Trần Ngọc lại nhanh chóng tiến về phía trước, nói ngắn gọn: “Cách ta gần chút.”
Mà cùng lúc đó, khỉ ốm một mực đàng hoàng đi theo sau cùng tiến lên phía trước mấy bước, cách Trần Ngọc nửa bước chân. Phong Hàn quay đầu lại nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không nói gì.
Hai người kia cũng không tỏ vẻ vui mừng, có phần bình tĩnh quá mức, Trần Ngọc nghĩ thầm.
“Được rồi, dù sao mang vác nặng nhiều đồ, ta rất khó đi nhanh được.” Trần Ngọc nói, báo con ở trong ngực, phần lớn trong balô đều là nến cùng thức ăn.
“Ngươi có thể đưa ta mang hộ.” Phong Hàn nói, đồng thời dùng ánh mắt hoài nghi cùng khinh thường quan sát balô của Trần Ngọc cùng báo con, như thế mà nặng à.
Trần Ngọc không nhìn thấy tầm mắt của Phong Hàn, đem balô của mình đưa cho hắn, lúc định đưa cả báo con sang, phát hiện báo con dị thường nhu thuận an tĩnh, đồng thời dùng ánh mắt đen tròn không dám tin nhìn cậu. Trần Ngọc trầm mặc một hồi, nói: “Cái này không cần.”
Rất nhanh, mọi người nhận ra đây đúng là con đường chưa đi qua bao giờ, bởi vì đằng trước cư nhiên xuất hiện lối rẽ.
Mọi người không khỏi tăng nhanh cước bộ, sau khi chuyển qua khúc ngoặt, đều sững sờ tại chỗ.
Cách đó không xa lại là cửa ra!
Ánh sáng chói lòa, bầu trời, áng mây, vì hoàng hôn đang buông xuống nên tầng mây nhàn nhạt ửng hồng, mĩ lệ xinh đẹp. Trên mặt đất là những bụi cây thấp, gió nhẹ nhàng thổi qua, mọi người thậm chí còn cảm nhận được sự mát mẻ khoan khoái.
Không ít người đầu tiên bị ánh sáng kích thích nhắm chặt hai mắt, sau đó liền vui mừng reo hò.
Bọn họ cư nhiên đi ra ngoài, cư nhiên đơn giản như vậy mà ra được, Trần Ngọc cảm khái.
Đúng lúc ấy thì ở phía sau, Phong Hàn và khỉ ốm đồng thời bắt lấy cánh tay của cậu, Phong Hàn nói: “Đợi đã, đừng qua đó.”
Song Phong Hàn đã nhắc nhở quá muộn, hai hỏa kế kích động đã chạy tới, bước ra ngoài cửa động. Một người trong số đó thậm chí đã nghe thấy lời Phong Hàn, nhưng hắn thầm nghĩ, hắn nhất định phải ra ngoài, hắn đã chịu hết nổi sơn động biến thái kia. Nếu có thể đi ra ngoài, cho dù phải trả giá cao thế nào hắn đều nguyện ý.
Tiếp đó, mọi người nghe thấy tiếng động rơi xuống nước, đang nghi hoặc bọn họ chợt nhận ra thế giới bên ngoài thu nhỏ lại, tất cả tia sáng đều tụ tập đến chỗ mặt trời, lộ ra màu đỏ quỷ dị, cuối cùng ngay cả mặt trời cũng biến mất.
Bởi vì ban nãy trông thấy cửa động, người cầm nến đã thổi tắt hết, lúc này trong mộ đạo lại biến thành một vùng tối đen, Phong Hàn bật đèn pin mắt soi lên đi về phía trước.
Mọi người lại trợn tròn mắt, phía trước căn bản không có cửa động gì cả, mà là mặt nước lăn tăn gợn sóng, là một thủy đàm. Khi nãy cảm nhận được gió mát lạnh chính là từ hơi nước âm hàn bốc lên từ đầm nước này, hai hỏa kế đang bơi trong nước.
“Vừa rồi là ảo giác?” Mã Văn Thanh lầm bẩm nói.
Mọi người như đưa đám còn chưa lấy lại tinh thần, liền nghe thấy hai người trong đầm nước phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, sau đó một loạt thanh âm dồn dập thật nhỏ nhưng khiến lòng người không thoải mái truyền đến.
Đèn pin mắt sói của Phong Hàn chiếu vào đầm nước, trong nước có những cái bóng màu đen nhanh chóng vây xung quanh hai người kia, một trong số đó đã bất động, người còn lại cũng không còn phát ra tiếng kêu nữa, những mặt vẫn hướng về phía bọn họ, từ từ giơ tay lên. Sau đó, bọn họ thấy cánh tay hóa thành xương trắng, trên kẽ tay còn giữ lại một con cá màu đen, khi cánh tay của hắn giơ lên lập tức lẻn vào trong nước.
Những người đứng phía trước thấy rõ mọi việc hít vào một hơi lãnh khí, trong đầm nước có cá ăn thịt người! Hỏa kế giơ tay lên ngoẹo đầu sang một bên, chầm chậm chìm vào trong nước. Vì muốn đi ra ngoài, hắn đã phải trả một cái giá quá lớn.
Một bên đầm nước hoàn toàn yên tĩnh, qua một hồi lâu, trong đội ngũ mới vang lên tiếng nức nở run rẩy nho nhỏ của Mã Văn Tú.
Mã Liệt khàn khàn nói: “Trong sơn động quá nguy hiểm, về sau vô luận là ai, khi chưa xác định được an toàn nhất định không được khinh cử vọng động.”
Phong Hàn đi tới bên cạnh đầm nước, ngồi xổm xuống xem xét, quay đầu lại nói: “Nơi này không qua được, nước sâu không thấy đáy, hơn nữa còn có Thực Nhân Ngư.”
Qua một hồi lâu, mập mạp nói: “Thì ra toàn bộ chúng ta sẽ bị sơn động ăn theo cách này, sơn động chết tiệt cư nhiên tạo ra ảo giác gạt người…”
Phong Hàn ngẩng đầu liếc một cái, lắc đầu nói: “Không chỉ là ảo giác, ban nãy nơi đó đích xác có cái gì đó. Có thể là một loài động vật biết phát sáng, cũng có thể là một tảng đá. Bất quá, hiện tại không cảm giác được.” Dứt lời, Phong Hàn cúi đầu nhìn hoàng kim điểu, con chim vẫn thành thật ở trong cái ***g tạm thời, thấy Phong Hàn nghi hoặc nhìn nó, lập tức rụt cổ, cố gắng biểu đạt mình vô tội.
“Chúng ta – quay trở lại.” Kim lão đại sắc mặt khó coi nói, vô luận thế nào, con đường này không thể đi.
Mắt thấy người mình bị chết thê thảm như vậy, ai nấy tâm tình cực độ xuống thấp đi về.
Trần Ngọc vỗ vỗ bả vai Mã Văn Thanh, ban nãy có một hỏa kế là người Mã gia, Mã Văn Thanh cũng bị đả kích không nhỏ.
Quay lại được một đoạn, Trần Ngọc trong hoảng hốt mới phát hiện, những cánh cửa kia đã biến mất. Hơn nữa xuất hiện ngã ba, mới nãy còn không có.
Bất quá, Trần Ngọc không kích động nữa, bởi vì bọn họ vẫn không thể ra ngoài, giống như đã hoàn toàn lạc đường. Điều khác biệt là bọn họ không phải quanh quẩn trong mười mấy đoạn mộ đạo như trước đó, mà là cả sơn động.
Với lại, lần mộ đạo này, còn cất giấu thứ nguy hiểm hơn thế.
Tại sao không thoát ra được, rõ ràng có thể thấy ký hiệu chỉ đường bọn họ lưu lại, chẳng lẽ vẫn còn có người đang giám thị bọn họ?
Trần Ngọc không nhịn được lại lấy Chân Ngôn Kính ra, thầm hỏi: có người đang giám thị chúng ta hay không?
Qua một hồi lâu, trên gương mới hiện lên một hàng chữ: có đang giám thị các ngươi.
Trần Ngọc cứng đờ, vẫn còn có người giám thị bọn họ – không, không nhất định là người, bởi vì giữa chữ thứ nhất và chữ thứ hai trống không, tựa hồ tấm gương rất khó định nghĩa thứ đó.
Trần Ngọc trầm mặc một lúc, lại hỏi: là chim?
Gương rất nhanh hồi đáp: không phải.
Vậy thì là cái gì? Trần Ngọc chỉ cảm thấy sợ hãi, cậu lập tức quyết định nói cho Phong Hàn. Khi chuẩn bị kéo Phong Hàn, Trần Ngọc phát hiện Phong Hàn như đang có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm sâu trong bóng tối bên cạnh.
Bóng tối, Trần Ngọc chợt nhớ tới sơn động đã nói, hắn là hắc ám.
Hắc ám, có phải đại biểu tất cả bóng tối trong sơn động đều là một phần của nó, hoặc cất giấu ánh mắt của nó?
Trần Ngọc lại nhớ tới tế đàn, bốn thạch đài bảo vệ tế đàn, phía trên theo thứ tự là rắn, hoàng kim điểu, cái cân, thứ cuối cùng đen trũi, Trần Ngọc cho là nó trống không, hiện tại xem ra, đó là bóng tối.
Hoàng kim điểu đã xuất hiện, cái cân đại khái là chỉ quy tắc yêu cầu công bằng của sơn động, bây giờ đến phiên bóng tối.
Lúc ấy sơn động đã nói, hắn không thiếu người giúp giám thị cả sơn động, có lẽ cậu đã hiểu sai ý của hắn. Giám thị bọn họ căn bản không phải người, bởi vì bóng tối ở đâu cũng có.
Như thế nào mới có thể thoát ra ngoài, mới có thể chịu sự giám thị này. Trần Ngọc dừng bước, người xung quanh cậu cũng nghi hoặc đứng lại nhìn.
Trần Ngọc suy nghĩ một chút, nói: “Đợi đã, mới nãy ta nghĩ đến, chúng ta không ra được, có thể là bởi vì vấn đề tia sáng mà xuất hiện hiện tượng đánh lừa thị giác. Tiếp tục đi như vậy chúng ta vẫn không thoát ra ngoài được, ta còn có một chút nến, lưu lại vài cây, sau đó đốt toàn bộ, chiếu sáng xung quanh chúng ta.”
Biết rằng gần đó có kẻ đang giám thị, Trần Ngọc cũng không nói rõ ý định của mình, dù sao chỉ cần đạt được mục đích, để cho xung quanh không có bóng tối nữa là được.
Trần Ngọc từ trong balô Phong Hàn cầm lấy ra phần lớn cây nến, Mã Liệt và Kim lão đại thấy vậy có chút ngẩn người, bọn họ căn bản không ngờ Trần Ngọc cư nhiên lại mang nhiều nến đi như vậy. Có đèn pin mắt sói rồi, ai còn mang nến đi làm gì?
Trần Ngọc gãi gãi đầu, chột dạ giải thích: “Khi đến tịnh thổ, ta đã trao đổi với bọn họ, đại khái không muốn ta mang đèn pin vào đó, bọn họ không ngờ ta sẽ có bật lửa.” Dù sao người ở tịnh thổ không thể đi ra giải thích, Trần Ngọc dứt khoát đem vấn đề này đẩy cho bọn họ. Về phần cuốn bút ký, đương nhiên không thể nói ra.
Mã Văn Thanh trợn to mắt nhìn cậu, nửa ngày mới lên tiếng: “Tiểu tử ngươi thật đúng là phúc tinh, thế này có được tính là kẻ ngốc có phúc có kẻ ngốc không.” Đồng thời Mã Văn Thanh bắt đầu phân chia nến cho mọi người, mặc dù suy đoán của Trần Ngọc chưa hẳn đã chính xác, nhưng bây giờ chỉ cần có một phần khả năng, bọn họ đều muốn thử.
Khi Trần Ngọc thấy xung quanh đội ngũ cơ hồ không còn góc tối nào nữa, thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần nghĩ đến có người ở gần đó “quan sát” bọn họ, cậu liền nổi da gà.
Song, mặc dù Trần Ngọc cảm thấy phỏng đoán của mình đã đúng một phần, nhưng qua nửa giờ, bọn họ vẫn đang lạc đường. Trần Ngọc cau mày, cúi đầu trầm tư.
Lúc này, Trần Ngọc cách người phía trước chỉ có nửa bước, cậu trong lúc vô tình nhận ra cái bóng trên mặt đất của người đi đằng trước. Vì trong tay mỗi người đều có nến, xung quanh cơ hồ không có bóng tối, cái bóng của mọi người cũng nhỏ đến mức không gây chú ý.
Tựa như cái bóng trước mặt Trần Ngọc này, dài mảnh đến bất khả tư nghị.
Mảnh dài như dây băng màu đen, hình dáng này tựa hồ có sự quen thuộc ngoài ý muốn – dây băng, Trần Ngọc chợt giật mình.
Ở trong thạch thấy cất giấu minh khí, những thi thể treo trên lối vào đại sảnh khi chạm vào sẽ thành bánh tông, quấn trên người không phải loại dây băng màu đen mảnh dài này hay sao. Lúc ấy cậu còn suy ngẫm rốt cuộc là làm từ chất liệu gì, bây giờ xem ra, có lẽ là cái bóng của thi thể.
Trần Ngọc hiện tại đã không dám hồi tưởng lại nữa, rốt cuộc khi bánh tông kia đứng trên mặt đất có bóng hay không. Nhưng, cậu nhìn cái bóng dưới chân mình, chỉ cảm thấy nặng nề, cả người giống như ngâm trong nước lạnh.
Cậu ban nãy chỉ muốn xua tan bóng tối, nhưng cậu quên mất, bóng của mình cũng thuộc về bóng tối.
Chẳng lẽ bóng của bọn họ cũng sẽ giúp sơn động giám thị bọn họ? Nghĩ đến khả năng này, Trần Ngọc liền dựng tóc gáy.
Lúc ấy những dải băng trên người bánh tông căn bản không thể bị cắt đứt, đương nhiên không thể cắt bóng được, trừ phi tách khỏi bản thể, nếu không cái bóng sẽ vẫn tồn tại.
Trần Ngọc nhất thời cảm thấy cái bóng của mọi người đều trở nên đáng sợ, tựa như bọn họ đột nhiên tập kích chính mình. Hơn nữa, Trần Ngọc không dám đem phát hiện này nói ra.
Nếu như suy đoán của cậu là thật, như vậy càng không thể nói ra. Chủ nhân của sơn động có thể khống chế bóng của bọn họ, giết chết bọn họ quá dễ dàng. Bây giờ sơn động hiển nhiên vẫn đang hưởng thụ niềm vui thú ám sát, nếu như cậu nói ra chân tướng, sơn động có thể trực tiếp giết chết bọn họ hay không? Nếu như trong khoảnh khắc đó, bóng của bọn họ lại giúp kẻ khác mưu sát chính bọn họ, là chuyện kinh khủng đến nhường nào.
Trên trán Trần Ngọc toát ra mồ hôi hột, cậu làm bộ như cúi đầu suy tư, trên thực tế trong lòng vẫn đang run sợ len lén quan sát cái bóng của mọi người.
Lúc này, Trần Ngọc chợt phát hiện cái bóng dưới chân của một người khẽ động, đẩy chân chủ nhân nó một cái. Động tác kia nhanh đến mức Trần Ngọc cho là mình gặp ảo giác, sau đó chủ nhân của cái bóng liền như không cẩn thận lỡ bước, đi sang bên cạnh.
Vừa đúng lúc bọn họ đi qua một cái khe sâu không thấy đáy ngay cạnh mộ đạo, người kia liền rơi thẳng xuống cái khe đó.
Sau đó, mọi người lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương.
Tay Trần Ngọc nắm lấy Phong Hàn bắt đầu run rẩy, cậu không hề nghĩ sai.
Tất cả mọi người có chút phản ứng không kịp, khi Phong Hàn dùng đèn pin mắt sói chiếu sáng khe sâu, không ít người nhắm hai mắt lại. Người kia vừa vặn rơi trúng ngọn một măng đá vừa nhọn vừa dài, ***g ngực bị xuyên thấu.
Phong Hàn thấy Trần Ngọc phát run, dùng sức cầm tay cậu.
Trần Ngọc thầm nhớ đến hàng chữ bằng máu trước cửa vào sơn động: cẩn thận cái X của XX.
Những chữ viết xiên vẹo bằng máu và những chữ bị vết máu bôi xóa đi giống nhau như đúc, bây giờ nhớ lại, cũng có thể căn bản là máu của một người. Người đó viết xuống một câu, sau đó bị cái bóng của mình giết chết, cái bóng không chế chủ nhân để lại lời cảnh báo không rõ nghĩa cho những người đến sau.
Đầy đủ cả câu phải là: cẩn thận cái bóng của bản thân.