Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 130



Trần Ngọc trong lòng run rẩy, nhất thời cảm thấy sự lạnh lẽo từ gan bàn chân theo sau lưng trực tiếp vọt lên đỉnh đầu, há miệng, thanh âm bất an nói: “Phong Hàn.”

Hắn biết! Rốt cuộc đã biết –

“Ừ. Phong Hàn nhìn chằm chằm Trần Ngọc trong chốc lát, nhưng không nói gì, chỉ quay đầu, sau khi đám người Lạc Thanh và A Cát ghi chép lại thứ tự và thời gian, đem tất cả cầm hết.

Dưới ánh mắt khẩn trương của Trần Ngọc, Phong Hàn trầm mặc một lúc, mở miệng nói: “Còn có một việc, không biết các ngươi có phát hiện ra, trong nước có thứ gì đó.”

“Thứ gì? Chẳng lẽ Phong ca ở trong hồ phát hiện ra gì sao?” Mã Văn Thanh cảm thấy hứng thú, mon men qua hỏi.

Trần Ngọc thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu đưa bàn tay ướt đẫm mồ hôi lau lau vào ống quần, nhịp tim từ từ khôi phục bình thường. Xem ra, Phong Hàn vẫn chưa phát hiện ra, có lẽ cho dù hắn có hoài nghi, cũng chỉ là nhìn ra chữ viết có vấn đề. Nhắc mới thấy, ánh mắt người này sao lại tinh tường đến vậy?

Bất kể thế nào, cậu tránh thoát được một kiếp.

Phong Hàn khó hiểu nhìn Mã Văn Thanh đang hưng phấn, gật đầu đáp, “Một bóng đen.”

Mã Văn Thanh há to mồm nhìn Phong Hàn, không phải minh khí, lại còn là một thứ kinh khủng, hắn do dự có nên hỏi tiếp hay không.

A Cát nghe thấy Phong Hàn nói như vậy, cau mày: “Xem ra ngươi cũng phát hiện, ta vốn định cùng mọi người xác nhận lại một lần nữa. Bất quá, nếu như chúng ta muốn lập tức xuống nước, cũng nhất định phải làm tốt công tác phòng bị. Ngày hôm qua lần đầu tiên chúng ta xuống nước, lão Bát ngất xỉu trong đoạn thông đạo thứ hai. Lúc ấy ta kéo hắn quay về, vốn hắn dẫn đầu, hai chúng ta bơi lên liền trở thành đi sau cuối.”

“Khi đó lão Bát hôn mê, không biết chuyện gì xảy ra, ta cảm thấy hắn đặc biệt nặng, đương nhiên cũng có thể do áp lực của nước. Ta không nhịn được lia đèn pin nhìn ra sau, liền thấy một bóng đen, ở mặt bên của lão Bát, trông giống như người. Thấy ta quay đầu lại, bóng đen kia liền bơi ngay ra xa, tốc độ rất nhanh. Đáng tiếc, khi đó lão Bát không cầm cự được lâu trong nước, không thể đuổi theo. Cho nên, bây giờ vẫn không thể xác định vật ấy là gì.”

Phong Hàn nghe xong những lời A Cát nói có chút đăm chiêu, qua một lúc, thấp giọng nói: “Xem ra nó đích thực nhằm vào chúng ta, không chỉ ban ngày, ban đêm nó cũng xuất hiện, hơn nữa còn hiện thân hai lần, mỗi lần chúng ta tiến vào cửa thông đạo nó đều xuất hiện.”

Trần Ngọc chợt nghĩ đến cái gì, kêu lên một tiếng, khi mọi người đều nhìn về phía cậu, có chút lúng túng, lắp ba lắp bắp nói: “Đêm hôm đó, Nãi Bảo lão phụ cũng đuổi theo một bóng đen xuống nước, ta lúc ấy còn cho là mình bị hoa mắt.”

Mã Văn Thanh vỗ đùi, bừng tỉnh đại ngộ, “Hắc, nói không chừng là một con cá lớn, con chó kia mỗi lần đều sủa vào lúc nửa đêm, không phải bởi vì đã nhận ra vật kia đấy chứ?”

Trần Ngọc liếc xéo Mã Văn Thanh, “Ngươi thật nghĩ rằng lão phụ đi bắt cá?”

Phát hiện ngoài ý muốn khiến mọi người nhất thời nghị luận rối rít, nhưng có không ít ý kiến đồng tình theo Mã Văn Thanh, Lạc Thanh chợt nói: “Có phải là cái thứ ở trong thông đạo hay không – có lẽ nó có thể chạy ra ngoài…”

Lời này vừa ra, người xung quanh đều câm bặt. Ai nấy càng nghĩ càng thấy, bóng đen kia giống như đoán trước được cái gì đó, tựa như dự đoán được sẽ gặp phải kỳ quái hoặc sự vật nguy hiểm.

Lạc Thanh tiếp tục nói: “Tóm lại, sự tồn tại của nó đối với chúng ta là một nguy hiểm tiềm ẩn. Ta đề nghị, khi xuống nước lần này, chúng ta chỉ cần gặp phải cái bóng đen kia, dưới tình huống thời gian cho phép, trước giải quyết xong nó. Cho dù nó thật sự là một con cá, lớn như vậy cũng đạt đến cấp bậc thủy quái.”

Mấy người xung quanh đều yên lặng gật đầu, đồng ý với ý kiến của Lạc Thanh, chỉ cần nhìn thấy, liền ưu tiên diệt trừ cái bóng đen kia, bất kể nó là con cá hay cái gì khác.

Do thời gian tiến vào mỗi đoạn thông đạo đều có hạn chế nghiêm khắc, hiện tại muốn đem mọi người dẫn đi đã không thể nào, trừ phi ba giờ sáng ngày hôm sau lại một tốp vào đó.

A Cát hủy bỏ đề nghị này, lên tiếng phân tích: “Nhiều người cũng không thể vội vàng, hơn nữa phía dưới quá nguy hiểm, không nhất thiết toàn bộ phải mạo hiểm đi xuống. Không bằng chọn ra một nhóm, chỉ cần đem thứ đó dẫn tới là được.”

Mã Văn Thanh cũng là ý này, thương lượng hồi lâu, rốt cuộc xác định người xuống nước sẽ là: Phong Hàn, Trần Ngọc, Mã Văn Thanh, Liên Sinh, A Cát, Lạc Thanh, Vưu bộ trưởng.

Lăng Vân sẽ cùng những người còn lại canh giữ trên bờ, nếu xảy ra việc ngoài ý muốn thì nghĩ biện pháp.

Hai tiểu nhị bọn họ dẫn theo lúc trước cư nhiên cũng chủ động nói muốn đi cùng, lão Bát nhìn A Cát nói: “Cát ca, để ta theo với. Ta dù sao đã đi một lần, nhìn thấy qua thứ đó, năng lực tiếp nhận trong lòng cũng tăng thêm. Các ngươi không thể ngay cả một tiểu nhị cũng không mang, ta có lẽ không giúp ích gì nhiều, nhưng tuyệt đối không gây cản trở. Hơn nữa, nói đến khả năng bơi lội, ta dám vỗ ngực bảo đảm là người tốt nhất trong tất cả tiểu nhị.”

Hồ Tử mang thao ánh mắt hoài nghi nhìn hắn một cái, cũng mon men lại gần: “Đã như vậy, ta cũng xin được đi cùng, Phong ca, hai chúng ta đều đã từng xuống nước, nghiệp vụ cũng quen thuộc không ít. Ngài nếu có thể mang theo lão Bát, vậy hãy gộp thêm cả ta nữa, khẳng định không gây phiền toái cho ngài.” Hồ Tử tựa hồ quyết định đi theo Phong Hàn.

A Cát nhíu nhíu mày, trên mặt lộ ra thần sắc bất mãn, mấp máy khóe miệng, nhưng không phản đối, chỉ là lên tiếng: “Các ngươi thật muốn theo cùng ta sẽ không ngăn cản, chỉ có điều lần này thời gian quá gấp, nếu như đến lúc đó xảy ra chuyện, chúng ta sợ rằng không thể tới cứu các ngươi.”

Lão Bát thống khoái mà gật đầu: “Được, ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề.” Không hề nhìn ra sự sợ hãi đến hôn mê của ngày hôm qua.

Đợi mọi người thương lượng thỏa đáng toàn bộ, chia nhau đi chuẩn bị, Trần Ngọc chờ Phong Hàn đi xa, xoa xoa cái trán mới nãy đổ mồ hôi lạnh, lôi kéo A Cát nói: “Sao lại đồng ý mang theo họ?” Mặc dù đã có phương pháp chính xác xuống nước, trong nước xảy ra việc gì, căn bản không dự đoán được. Vạn nhất gặp nguy hiểm, muốn cầu cứu cũng không xong.

A Cát nhìn Trần Ngọc, vỗ vỗ tay của cậu ý bảo cậu đừng lo lắng, thấp giọng nói: “Bọn họ là tâm phúc của Trang lão đại, phái bọn họ tới đây, có lẽ bản thân có ý muốn giám thị. Nếu như ta không để cho bọn họ đi theo, bọn họ sẽ nóng ruột. Nói không chừng ngày mai bọn họ liền tự ý xông vào. Vạn nhất tác động đến trận thế, sẽ liên lụy chúng ta. Chi bằng mang theo họ ngay từ đầu.”

Trần Ngọc hiểu rõ, A Cát vừa tới Trang gia, cho dù năng lực có mạnh, bên cạnh vẫn có người giám sát.

Trần Ngọc cùng A Cát trở về lều thu dọn đồ đạc, Trần Ngọc nhồi nhét đèn pin và các công cụ khác vào balô, lúc theo thói quen định cầm theo đồ ăn, chợt ngừng tay.

Nhìn Tiểu Mập vẫn nằm nghiêm túc bên chân cậu chờ cho ăn, Trần Ngọc ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu của nó, nói: “Lần này e là không thể dẫn ngươi đi cùng.”

Tiểu Mập vô tội nhìn Trần Ngọc, trong đôi mắt mở to có sự ướt át giả tạo, đứng dậy kêu một tiếng, lấy lòng dùng móng vuốt ôm chân Trần Ngọc.

Trần Ngọc không nói thêm gì nữa, chỉ lấy ra thau cơm chuyên dụng của Tiểu Mập, chuẩn bị đầy đủ thịt bò, khi nó đang ăn đến khoan khoái, xoay người đi ra bên ngoài.

Trần Ngọc tìm tiểu nhị Tiểu Tề của Trang gia giúp đỡ chiếu cố Tiểu Mập, tiểu tử này còn trẻ, thích cười, rất có kiên nhẫn, tính tình tốt hơn so với những người khác. Trần Ngọc đem bọc thức ăn đưa cho Tiểu Tề, giống như một vị phụ huynh đem đứa trẻ phó thác cho hàng xóm, cảm thấy đưa bao nhiêu đồ cũng không đủ.

Cho đến lúc Tiểu Tề không nhịn được ngăn Trần Ngọc lại, nói đã có thể tự mình chăm lo cho báo con, mới lưu luyến rời đi. Bước được hai bước, Trần Ngọc không nhịn được lại nói: “Cứ vậy đi, ngươi chuyển sang lều chúng ta, tiện bề chăm sóc Tiểu Mập.” Không biết tại sao, Trần Ngọc luôn có cảm giác thấp thỏm, có lẽ là bởi vì đây là lần đầu tiên để Tiểu Mập lại một mình.

Tiểu Tề khóe miệng co quắp nhìn Trần Ngọc, rốt cuộc cũng hiểu chú báo con kia tại sao lại béo mượt như vậy, cổ linh tinh quái, đây quả thực so với một đứa trẻ còn nuông chiều hơn.

Mã Văn Thanh chạy sang giải vây cho Tiểu Tề, hắn lôi kéo Trần Ngọc đi ra ngoài, trong miệng nói: “Mau, có biến, ta vốn định xem thử Nãi Bảo lão phụ có cất chứa tư nhân gì không, ngươi đoán coi, trong nhà ông lại có người.”

Trần Ngọc sửng sốt, “Ngươi là nói lão phụ đã trở lại?”

“Không có, người trong nhà không phải là Nãi Bảo lão phụ, là một lạt ma.” Mã Văn Thanh lắc đầu một cái, vừa đi vừa nói chuyện với Trần Ngọc.

“Lạt ma?” Trần Ngọc vẻ mặt mê mang, đây là tình huống gì, lúc này tại sao trong nhà Nãi Bảo lão phụ lại xuất hiện một lạt ma?

Trên đường, Mã Văn Thanh còn thuận tiện gọi thêm Phong Hàn và Liên Sinh. Lúc này, đã đến buổi trưa, tình huống trong nhà gỗ chưa từng đóng kín cửa có thể trông thấy rõ ràng.

Trần Ngọc thấy bên trong có một người đang đứng quay lưng về phía bọn họ, bên ngoài mặc áo khoác màu xám tro, bên trong là áo bào màu đỏ của lạt ma, đội mũ, sườn mặt để lộ bộ râu hoa râm, nhìn dáng dấp tuổi tác đã cao.

Trần Ngọc liếc mắt ra hiệu cho Mã Văn Thanh, Mã Văn Thanh tiến lên vài vước, gõ cửa, nói: “Lão sư phó, quấy rầy.”

Lão lạt ma quay đầu lại, trừ Phong Hàn vẫn diện vô biểu tình, Liên Sinh như cũ cười híp mắt, Mã Văn Thanh cùng Trần Ngọc giật nảy mình.

Người này nhìn không ra tuổi, trên mặt đều là nếp nhăn, trong khe hở của nếp nhăn hé lộ một đôi mắt không lớn, cũng coi như thanh minh, đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Mã Văn Thanh lấy lại bình tĩnh, sợ lão lạt ma nghễnh ngãng, lớn tiếng chào hỏi: “Lão sư phó, ngài quen biết Nãi Bảo lão phụ?”

Ánh mắt của lão lạt ma cuối cùng dừng trên người Phong Hàn, quan sát thật lâu, chậm rãi trả lời: “Tới thăm bạn cũ, xem ra không đúng dịp, hắn ra ngoài rồi.”

Mã Văn Thanh lập tức rào đón nói: “Chúng ta cũng đang tìm lão phụ, hai ngày trước ông nhảy vào hồ, rồi không thấy lên nữa, thật khiến người ta lo lắng.”

Trần Ngọc lặng lẽ quan sát thần sắc của lão lạt ma, nhưng không thu được gì, những nếp nhăn kia căn bản không nhúc nhích.

Lão lạt ma lại ngừng thật lâu, thở dài, quay đầu sờ sờ con chó lớn nói: “Đi thôi, theo ta trở về.”

Dứt lời, ông lại ngẩng lên nhìn bọn họ cáu kỉnh: “Những truyền thuyết kia, đều là thật, các ngươi tốt nhất hãy rời khỏi đây. Đó là nơi không phải ai cũng có thể đi vào, vào rồi cẩn thận không về được.”

Trần Ngọc cũng không phản bác, chỉ khách khí nói: “Vị sư phó này, khi chúng ta tới đây đều thấy bảo không thể xuống hồ, trong hồ có quái vật, nhưng là quái vật gì thì không biết, chúng ta không thể dễ dàng buông tha nhiệm vụ như vậy, hơn nữa Nãi Bảo lão phụ chưa trở lại chúng ta cũng không yên lòng.”

Lão lạt ma cuối cùng thu hồi tầm mắt đặt trên người Phong Hàn, liếc Trần Ngọc một cái, lắc đầu: “Không phải truyền thuyết đó, các ngươi từ bên ngoài tới, người trong thôn sẽ không dễ dàng nói cho các ngươi biết.”

Trần Ngọc cười nói: “Vậy lão sư phó có thể chỉ dẫn cho chúng ta một chút hay không?”

Lão lạt ma cũng không cự tuyệt, xoay người ra cửa, nhìn về phía hồ Kính Thủy nói: “Hồ Kính Thủy này, từ xưa có ghi lại, ngay từ khi nó xuất hiện đã không ai có thể đi xuống. Kho báu, quái vật, có lẽ đều có. Ra khỏi đây, còn có rất nhiều truyền thuyết kỳ quái về hồ Kính Thủy lưu lại. Trong đó quái dị nhất chính là, trong hồ này, có người.”

Mã Văn Thanh nghe thấy vậy mắt trợn tròn, vội hỏi: “Có người? Trong cái hồ quỷ quái này cho dù có người cũng là người chết, tại sao lại có truyền thuyết như vậy? Là có ai đó nghĩ ra để hù dọa người khác đi?”

Lão lạt ma vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm mặt hồ, lắc đầu nói: “Cho dù là có người nghĩ ra, cũng đã là chuyện trăm năm, thậm chí cả ngàn năm trước, không thể biết chính xác. Trước đây, ta phát hiện kinh thư trong miếu có nhắc đến cái hồ này, nói nơi đây vốn bằng phẳng, có người chọn trúng muốn xây dựng một đại công trình, kỳ lạ là không xây dựng trên mặt đất, mà đào sâu xuống dưới.”

“Cho dù là lăng mộ, cũng không thể đào sâu như vậy. Trên kinh thư còn nhắc tới lúc ấy người xây dựng đại công trình lên đến hàng vạn, nhưng đợi đến khi đại công trình kia gần như đã hoàn tất, không có lệnh cho những công tượng kia rời khỏi. Chỉ đem nơi này trút đầy nước thành hồ, bắt đầu từ ngày đó, không ai có thể xuống hồ. Hơn nữa, mấy ngàn năm nay, Địa phương chí mấy lần đề cập tới, có người từng bắt gặp trên mặt hồ cái bóng của công tượng mặc trang phục cổ đại đang làm việc.”

Bốn người lắng nghe không chớp mắt, thanh âm già nua của lão lạt ma trầm thấp, tiếp tục: “Vài thập niên trước, người trên núi đối diện cũng nhìn thấy kỳ cảnh ảnh ngược qua mặt hồ, bọn họ nói, những công tượng kia cho tới bây giờ vẫn đang thi hành mệnh lệnh của chủ nhân. Cũng có người nói, những công tượng dưới nền đất đó, sớm đã bị chết đuối trong hồ, hồn phách của họ bị giam cầm trong hồ, không thể thác sinh, đợi chờ những người sống xuống hồ. Cho nên, người đi xuống rất ít khi còn sống mà trở về.”

“Kháo, người này thật sự quá thất đức, giống như đế vương cổ đại kiến tạo lăng mộ, vì giữ bí mật, giết hết toàn bộ những người tham gia xây dựng. Ai ya, hơn vạn người, ai vậy a, không sợ tổn hại âm đức sao.” Mã Văn Thanh lẩm bẩm sợ hãi than.

Lão lạt ma híp híp mắt, trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt, “Truyền thuyết nói xây dựng nên chính là thần mộ, còn có cách gọi khác là long mộ, khi ngôi mộ này được mở ra, sẽ có đại họa. Ta nhiều lần khuyên nhủ Nãi Bảo, đáng tiếc hắn không nghe lọt. Ai, nên tới đã tới, nên đi cũng đã đi.”

“Thần mộ…” Trần Ngọc chợt nhỏ giọng lẩm bẩm, cuốn sổ tay lão phụ để lại cũng đề cập tới thần mộ, còn viết, trên kinh thư nói chỉ có một người có thể mở nó ra, sẽ không phải chính là cuốn kinh thư là lão lạt ma đang nhắc tới đi – nghĩ đến đây, Trần Ngọc đột nhiên nhìn về phía Mã Văn Thanh đang quay đầu chuẩn bị nói chuyện với cậu, khẽ lắc đầu.

Ý Trần Ngọc là ngàn vạn lần đừng nói tên của cậu ra, khi Trần Ngọc muốn mở miệng trước để chuyển hướng đề tài, Mã Văn Thanh đã kêu lên: “Tiểu Trần Ngọc, ngươi nói trong hồ chết nhiều người như vậy, có một đống oan hồn ma quỷ, chả trách lại có quỷ trận hù dọa người ta.”

Trần Ngọc nhất thời liền biến sắc, cả giận nói: “Nói linh tinh gì vậy!” Sau đó ánh mắt lập tức chuyển sang lão lạt ma.

Khuôn mặt cực kỳ khó coi của lão lạt ma quả nhiên từ từ quay lại, gắt gao theo dõi cậu, thật lâu sau mới nói với Trần Ngọc: “Người rất sạch sẽ.”

Nói xong câu này, lão lạt ma không để ý tới bọn họ nữa, xoay người đi ra khỏi nhà gỗ, một lát sau, con chó mệt mỏi theo sát phía sau lão lạt ma.

Sạch sẽ? Trần Ngọc không rõ nên nhìn theo bóng lưng của lão lạt ma, đây là ý gì?

Liên Sinh vỗ vỗ bả vai Trần Ngọc, nói: “Nghe nói dân Tạng khi nói sạch sẽ hay không sạch sẽ, có lúc là chỉ làm người chính trực hoặc tà ác, xem ra tiểu Trần Ngọc thuần khiết của chúng ta đã được thừa nhận rồi.”

Trần Ngọc giật giật khóe miệng, cậu mặc dù không làm chuyện gì xấu, nhưng hiện tại không nói chính trực, ngay cả bảo cậu bình thường cậu cũng thấy vui…

Bốn người dọc theo bờ hồ trở về, Mã Văn Thanh sờ sờ bụng, chỉ cảm thấy cái bụng trống trơn, nói: “Bận rộn cho tới trưa, cái khác không tính, ta phải ăn cơm trước đã.”

Lúc này, có một người đâm đầu lao tới, thấy bọn họ thì do dự dừng lại, cuối cùng vẫn đi đến, cười chào hỏi: “Phong ca, Liên tiểu ca, tiểu Trần gia, Mã gia.”

Mã Văn Thanh sửng sốt, nói: “Hồ Tử? Ngươi tại sao cũng tới, có chuyện?”

Hồ Tử nhìn Phong Hàn, có chút chần chờ, đại khái là có lời muốn nói riêng với Phong Hàn. Nhưng thấy ba người da mặt dày còn lại, không hề có ý đi trước, chỉ có thể lên tiếng: “Là có chút chuyện, ta cũng không biết có nên nói hay không.”

Mã Văn Thanh mất kiên nhẫn, trừng mắt, chuẩn bị chửi người.

Hồ Tử vội vàng nói: “Ta phát hiện lão Bát không được bình thường!”

Trần Ngọc ngạc nhiên nói: “Đội y sỹ chẳng phải đã nói hắn ổn? Có gì không bình thường?”

Hồ Tử quay đầu lại liếc một cái, hạ thấp thanh âm đáp: “Đó là bởi vì mấy vị không biết lão Bát, hắn mặc dù khả năng bơi không tệ, nhưng lại nhát gan sợ phiền phức, tuyệt đối sẽ không chủ động xin đi cùng xuống nước. Hơn nữa, hắn bình thường mặc dù ít nói, dầu gì nói chuyện với hắn hắn cũng sẽ trả lời. Kể từ lúc hắn tỉnh lại, trừ nói chuyện với đội y sỹ ra, còn chủ động nói muốn theo xuống nước, thì không lên tiếng nữa. Thật ra, ta nói chuyện với hắn từ đêm qua đến trưa nay, hắn không hề trả lời ta.”

Da thịt trên mặt Hồ Tử run rẩy, nói xong câu cuối có chút kích động, nước miếng bay tứ tung, “Người này kể từ sau khi tỉnh lại thì càng âm trầm, không chỉ ta, ai nói chuyện với hắn hắn cũng không để ý, ngay cả ăn cớm cũng tranh cướp với ta, tuyệt đối có vấn đề!”

Liên Sinh tự tiếu phi tiếu nhìn hai mắt Hồ Tử, Phong Hàn cũng rất nghiêm túc gật đầu với Hồ Tử, nói: “Biết rồi, ta sẽ chú ý.”

Hồ Tử nhất thời thỏa mãn, vội vã rời đi.

Trần Ngọc nhìn về phía ba người còn lại, nói: “Lão Bát bị dọa ngất một lần, chẳng lẽ tinh thần hắn quả thật xuất hiện vấn đề?”

Mã Văn Thanh do dự, chép miệng nói, “Tiểu tử kia nhiều lắm cũng coi như là cẩn thận, nhát gan thì chưa chắc chắn. Về phần tính tình âm trầm, điểm này quả thật rất khó nói.”

Liên Sinh nhìn sang Phong Hàn: “Ngươi thấy sao.”

Phong Hàn lên tiếng: “Hắn muốn đi thì cứ để hắn đi theo, nếu quả thật có vấn đề, ta thích giải quyết ngay tại chỗ.”

Liên Sinh cười cười, gật đầu đồng tình.

Sau khi bốn người trở về lều, chuyện Hồ Tử nhắc tới cũng không nói với những người khác. Mã Văn Thanh cùng A Cát kiểm tra trang bị, thực phẩm xuống nước của bọn họ, Vưu bộ trưởng và Lạc Thanh nói chuyện với Lăng Vân.

Lần này thứ tự xuống nước có thay đổi, Lạc Thanh chủ động dẫn đầu, sau đó là Hồ Tử, lão Bát, Mã Văn Thanh, Trần Ngọc, Phong Hàn, Vưu bộ trưởng, cuối cùng là A Cát. A Cát mấy lần nói muốn đổi vị trí với Phong Hàn, Phong Hàn nhìn Trần Ngọc, không đồng ý, sắc mặt A Cát liền không được tốt.

Trần Ngọc thật ra đối với vị trí như vậy coi như hài lòng, từ phương diện khác mà nói, Mã Văn Thanh đằng trước phối hợp ăn ý với cậu, Phong Hàn ở phía sau, cũng khiến cậu cảm thấy tương đối an toàn. Hơn nữa, Lạc Thanh đi đầu, tỷ lệ sai sót phía trước sẽ giảm đi rất nhiều.

Ăn cơm tối sớm một chút, mấy người xuống nước đều đi ngủ trước, đến hơn hai giờ sáng bị những tiểu nhị khác đánh thức.

Khi Trần Ngọc rời khỏi lều, vuốt ve Tiểu Mập xoay mông về phía cậu, kiên quyết không chịu quay đầu lại. Tiểu Mập thân thể căng cứng, cúi thấp đầu, không nhúc nhích, rõ ràng đang cáu kỉnh.

Tiểu Tề run rẩy nhìn Trần Ngọc, chỉ sợ cậu trước khi đi lại lảm nhảm trận nữa với mình.

Cũng may thời gian cấp bách, bọn họ nhất định trước ba giờ phải xuống nước, Trần Ngọc bị Phong Hàn kéo đến bên hồ. Chín người thay áo lặn, đeo bình dưỡng khí cùng một ít công cụ cần thiết, đi tới mặt hồ phía đông. Dưới nước tràn đầy xoáy nước, bộ đàm cùng điện thoại không mấy tác dụng, bọn họ nhất định phải chú ý giữ vững khoảng cách người trước người sau không hơn một mét.

Lúc Lăng Vân bắt đầu đếm ngược, khi đến số không, Phong Hàn ra hiệu, bọn họ đồng loạt xuống nước.

Khoảnh khắc rơi xuống nước, dư quang khóe mắt Trần Ngọc liếc thấy một bóng đen nhanh chóng chợt lóe rồi biến mất. Mà trong núi rất xa, tựa hồ vang lên tiếng chó sủa.

–END 131-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.