Trần Ngọc cả kinh, da đầu bắt đầu tê dại, lập tức dừng bước, chăm chú nhìn bóng lưng Lão Bát biến mất nơi ngã rẽ, đồng thời nắm chặt súng trong tay. Trần Ngọc bắt đầu hối hận đã nhìn vào những tấm gương mang cho cậu vô hạn kinh hãi ở hai bên, nhưng dưới tình huống bị tụt lại đằng sau, cậu chỉ có thể dựa vào ký hiệu kia để phán đoán phương hướng.
Bây giờ Trần Ngọc không khỏi nghi ngờ, đầu mũi tên cùng chữ đến tột cùng là do những tấm gương khiến cậu sinh ra ảo giác, hay thật sự là người khác lưu lại nhắc nhở cậu? Cậu thậm chí không đoán ra được, lộ tuyến hiện tại có chính xác hay không, tại sao Mã Văn Thanh trước mặt cậu lại biến thành Lão Bát?
Trần Ngọc mất rất nhiều khí lực mới khống chế hai chân không quay đầu bỏ chạy. Cậu tựa vào tấm gương giữa thông đạo, đối mặt với chữ viết bằng máu kia, trên đầu đổ mồ hôi lạnh, trong thông đạo an tĩnh mà tối đen chỉ có tiếng thở hổn hển của cậu.
Bây giờ nhất định phải gắng giữ tỉnh táo, tiếng bước chân phía trước khi Trần Ngọc còn đang hoảng hốt đã biến mất, cũng có thể Lão Bát đang chờ cậu ở chỗ ngã rẽ kia. Nhưng mà, tại sao ngay cả tiếng bước chân phía sau cũng không thấy?
Trần Ngọc lại liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, mồ hôi lạnh chảy càng nhiều, đã quá thời gian quy định. Hiện tại một thân một mình là nguy hiểm nhất, Trần Ngọc nhìn về phía bóng lưng Lão Bát biến mất, sau đó đi lui về phía sau, cho dù phía trước không xác định, thuận đường trở về nói không chừng có thể gặp được Vưu bộ trưởng hoặc A Cát.
Trần Ngọc căng thẳng nhìn chằm chằm nơi có hai ngã rẽ, sau đó nhẹ nhàng di chuyển ra sau. Quyết định chỉ cần Lão Bát quay trở lại, cậu lập tức nhấc chân bỏ chạy.
Mồ hôi trên mặt Trần Ngọc không ngừng chảy xuống, nhưng cậu chẳng quan tâm, chỉ cần đến phía sau ngã rẽ, lập tức có thể rời đi. Trần Ngọc lại lần nữa giương mắt, phía trước vẫn không có lấy một bóng người, liền thở phào nhẹ nhõm, xoay người bỏ chạy. Đúng lúc này, tay Trần Ngọc đụng vào một thứ.
Vật kia rất mềm mại lại trơn nhẵn, hơn nữa không có lấy chút nhiệt độ.
Ở hai bên đều là mặt gương bóng loáng, vốn không nên xuất hiện cái gì khác.
Trần Ngọc chợt quay đầu, hai cái động tối om đối diện mắt của cậu. Đó là một cái mũ sắt, Trần Ngọc còn tinh mắt phát hiện, bên dưới mũ bảo hộ gắn liền với bộ quần áo lặn. Khác với lần đầu tiên trông thấy bộ quần áo quái dị này chính là, lần này bên trên còn trang bị thêm mũ bảo hộ.
Nhưng Trần Ngọc biết, cái mũ sắt này, bộ quần áo này bên trong không có ai, chỗ tiếp nối giữa mũ sắt cùng quần áo có thể nhìn ra được. Hơn nữa bộ quần áo đó đang chui từ trong gương ra, còn có nửa đoạn ở bên trong, đây con mẹ nó căn bản không thể nào là người!
Cuối cùng Trần Ngọc giật mình hốt hoảng, cậu vừa thất kinh tìm đường lẩn trốn vừa kêu to lên, thanh âm thê lương giống như cậu ở trong thông đạo tối đen này đụng phải ác quỷ.
Sau đó là tiếng súng trầm muộn, Trần Ngọc bắn ba phát về phía bộ quần áo cùng mũ bảo hộ kia, gan bàn tay vô cùng đau đớn. Lập tức, Trần Ngọc kinh hoàng bất lực phát hiện, những viên đạn mang lại cho cậu cảm giác an toàn kia đã vô dụng, bộ quần áo đó vẫn đang từ từ di chuyển ra ngoài, vị trí của hai con mắt trên mũ bảo hộ vẫn như cũ đối diện với cậu.
Con đường phía sau bị bộ quần áo lặn quỷ dị này chặn lại, phía trước lại là Lão Bát không giải thích được, Trần Ngọc cơ hồ tuyệt vọng.
Hai giây sau, Trần Ngọc xoay người chạy về phía khúc quanh nơi Lão Bát biến mất. Khi cậu nghe thấy tiếng gió đằng sau, cũng biết không kịp nữa rồi, vật kia đã đuổi theo.
Tay áo tinh tế mềm mại của bộ quần áo ghìm chặt lấy cổ cậu, mặc dù bên trong trống rỗng không có gì cả, sức lực lại lớn đến mức kỳ lạ.
Trần Ngọc dồn dập ho khan, rồi không phát ra thanh âm nào nữa. Đèn pin trong tay cậu rơi xuống đất, dưới tình huống tồi tệ nhất, cậu cũng không dám ném súng đi. Sau đó, hai tay Trần Ngọc túm lấy lôi kéo ống tay áo trên cổ.
Càng túm càng siết chặt, hai mắt Trần Ngọc bắt đầu trắng dã. Xem ra không cần đối mặt với Lão Bát, cậu cũng có thể tiêu đời.
Thế nhưng, cứ vô thanh vô tức chết ở chỗ này là sao đây a? Thần trí hoảng hốt của Trần Ngọc có phần tức giận, cậu còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Cậu thiếu nợ Phong Hàn còn chưa trả, bất kể có phải là cậu thiếu hắn thực hay không, khi cậu thấy trái tim của Phong Hàn bị móc mất, khoảnh khắc Phong Hàn để lại dấu tay trên giường đá, trong lòng luôn bị đè ép nặng nề khiến cậu thống khổ, cậu nhất định phải vì Phong Hàn làm chút gì đó, mới có thể hóa giải cái loại khó chịu này.
Cậu còn muốn đi tìm Trần Sâm, cậu là con của ông, cậu nhất định phải quên đi quá khứ.
Khi Trần Ngọc bắt đầu hít thở không thông, đột nhiên toát ra một ý niệm, có lẽ Lão Bát cũng không đáng sợ lắm, cậu không nên do dự mà tiến về phía trước.
Tay Trần Ngọc từ từ rũ xuống, không biết có phải là ảo giác hay không, bộ quần áo lặn kia tựa hồ cảm thấy nó sẽ thành công, động tác thế nhưng thấu hiện ra vẻ dữ tợn.
Trần Ngọc cảm giác ngực cậu có thứ gì đó động đậy, mặc dù rất nhỏ, nhưng tuyệt đối có động tĩnh, hơn nữa, còn rất quen – bộ quần áo lặn cơ hồ muốn dán lên người Trần Ngọc bất chợt cương cứng, tay áo cũng ngưng dùng sức.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Ngọc, bộ quần áo vặn vẹo rơi xuống mặt đất.
Trần Ngọc cũng thở hổn hển đặt mòng ngồi bệt xuống, cậu không muốn ở gần bộ quần áo thiếu chút nữa đã siết chết mình như vậy, nhưng hiện tại cậu căn bản không có tí sức lực nào để nhúc nhích. Trần Ngọc phòng bị trừng mắt nhìn, cách đó không xa bộ quần áo lặn cùng mũ bảo hộ lẳng lặng nằm trên mặt đất, phảng phát như ngay từ đầu đã là một vật không sinh khí an phận thủ thường.
Sau khi xác định nó không hề cử động nữa, Trần Ngọc do dự một chút, lập tức buộc bộ đồ lặn cùng mũ bảo hộ lại. Nếu như có thể, cậu thật sự rất muốn thiêu hủy nó, vật này thấy thế nào cũng khiến cậu cảm thấy bất an.
Lúc này, Trần Ngọc mới cúi đầu nhìn về phía ***g ngực của mình, chỗ ấy, Thanh bốn chân đang vạch quần áo của cậu ra, để lộ thân thể, nghiêng đầu nhìn cậu. Thấy Trần Ngọc cúi đầu, lập tức hưng phấn kêu lên, trầm thấp, vẻ ân cần.
Là nó cứu mình? Bộ quần áo kia cư nhiên sợ một con thằn lằn? Trần Ngọc vừa thở vừa kinh ngạc, đưa tay xốc Thanh bốn chân lên cẩn thận quan sát.
Thân thể tinh tế, bốn cái chân nhỏ co rút, thuận theo để cho Trần Ngọc giơ lên, cặp mắt như hạt đậu trong bóng tối thỉnh thoảng lóe một tia vàng kim.
“Ngươi làm?” Trần Ngọc cảm giác vật nhỏ này giống với Tiểu Mập, rất có thể nghe hiểu được bọn họ nói chuyện.
Thanh bốn chân nháy nháy mắt, lấy lòng nhìn cậu, sau đó quay đầu dùng móng vuốt ôm lấy ngón tay Trần Ngọc, hé lưỡi liếm khẽ, khi nãy giãy dụa, chỗ đó bị vật cứng cứa vào bị thương, đang chảy máu.
Thanh bốn chân cẩn thận mút hết máu vào bụng, vết thương của Trần Ngọc cũng ngừng chảy máu, nước miếng của động vật tựa hồ- có hiệu quả diệt khuẩn? Sau khi con thằn lằn này lần đầu hút máu của cậu, vẫn rất lệ thuộc vào Trần Ngọc, trừ phi cần thiết, tuyệt đối không muốn rời khỏi cậu trở lại bên cạnh Phong Hàn.
Đây rốt cuộc là cái giống gì? còn có thể trừ tà tránh quỷ? Trần Ngọc hoài nghi quan sát thằn lằn, tên tiểu tử này kể từ khi tới nhà bọn cậu thì dài ra không ít. Thì ra giống như rễ cây, không chú ý sẽ không thấy; bây giờ ngón chân đã thô to, lấy tay đo thử, cừ thật, cư nhiên so với tay của cậu còn dài hơn vài cm.
Chẳng lẽ là truyền thống của nhà bọn cậu? Động vật được nuôi con nào cũng ăn được ngủ được, dài ra dài mà mập ra mập.
Hơn nữa, cái tên này lúc nào thì trốn vào trong ngực cậu a?
Mặc kệ Thanh bốn chân ở thời khắc mấu chốt có tác dụng thật hay không, cậu lại một lần nữa tìm được đường sống trong chỗ chết. Ngồi trên đất chốc lát, Trần Ngọc rốt cuộc trở lại bình thường, cậu nhất định phải đi tìm những người khác. Thoáng do dự, xem xét hai chữ bằng máu kia, Trần Ngọc khẽ cắn răng, mang theo khí thế thấy chết không sờn, đi về phía khúc quanh trước mặt.
Cho dù Lão Bát là ai, cậu đều phải đi xem. Hơn nữa, con đường đằng sau, không nhất định là sinh lộ.
Sau khi đi qua khúc quanh, Trần Ngọc đè nén sợ hãi trong lòng, lập tức giơ súng lên nhắm về đến thông đạo ngay trước mặt. Khi nhìn rõ tình huống trong thông đạo, Trần Ngọc tức thì mở to mắt.
Trong thông đạo được đèn pin chiếu sáng như ban ngày, có một người đang đứng.
Người kí đưa lưng về phía Trần Ngọc, nhưng Trần Ngọc vẫn là thất thanh kêu lên: “Mẹ?”
Không phải Lão Bát, là người từ nhỏ đến lớn cậu vô cùng quen thuộc – mẫu thân cậu. Nhưng, nghi vấn rất nhanh liền nổi lên, mẫu thân cậu tại sao lại ở đây? Một thương nhân, kiêm giảng viên đại học? Vô luận là thân phận nào, mẫu thân cậu cũng không nên xuất hiện ở chỗ này.
Trần Ngọc nheo mắt lại, bình tĩnh hỏi: “Ngươi là ai?”
Người phía trước từ từ xoay người, nhìn Trần Ngọc cười nói: “A Ngọc, mới nãy không phải ngươi gọi ta sao, thế nào, ngay cả mình cũng không tin? Ta biết nơi này có ảo ảnh, nhưng ngươi phải nhận ra chứ, ta không phải thứ đó.”
Giọng nói, động tác, thậm chí cả vẻ mặt cùng một ít thói quen nhỏ đều quen thuộc như vậy, khiến tâm Trần Ngọc dần dần trầm xuống, đây mới thật là mẫu thân cậu.
Trần phu nhân thở dài, nụ cười trên mặt có sự tiếc nuối, duy trì ngữ điệu ưu nhã thong dong trước sau như một: “Ta để lại cho ngươi tờ giấy kia rồi rời đi, vốn cho rằng, khi chúng ta gặp lại, ít nhất thân phận đã khác. Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã gặp lại ngươi, hơn nữa, ngươi vẫn chưa biết gì cả.”
Trần Ngọc phức tạp nhìn mẫu thân của mình, đột nhiên hỏi: “Ta nên biết cái gì?”
Trần phu nhân tự tiếu phi tiếu nhìn Trần Ngọc một lát, nhưng chuyển đề tài: “Ngươi vẫn ngoan như vậy, Trần Sâm cũng không cho học bất kỳ thủ nghệ đổ đấu nào, không ngờ sau khi xuống đất vẫn rất lợi hại, cư nhiên có thể lãnh tĩnh mà đến tận đây. Bất quá, ngươi hiện tại không nên tới chỗ này, sống cùng ngươi lâu như vậy, sao mà không có tình cảm cho được, để ta đích thân kết thúc, ta thật có chút không đành lòng.”
Trần Ngọc ngu ngơ nhìn bà, qua thật lâu mới hỏi: “Những ký hiệu kia chẳng lẽ là người lưu lại?”
“Không sai, là ta làm, con đường ngươi đi ngay từ đầu đã không đúng, sau khi Phong Hàn rời đi, ta mới đơn độc dẫn ngươi ra, để lại rất nhiều ký hiệu cùng tin tức, nhiễu loạn thần trí của ngươi. Chỉ cần ngươi luống cuống tay chân, vật kia vừa lúc xông ra, ta sẽ không cần tự mình động thủ. Đáng tiếc, nó cư nhiên bị ngươi phá hủy.” Trần phu nhân thở dài.
“Người tại sao lại làm như vậy? Bởi vì người không phải mẹ ruột của ta?” Trần Ngọc khàn khàn hỏi, cậu không hiểu rõ cảm giác trong lòng, chỉ là thấy thông đạo này khiến người ta hít thở không thông, thứ gì đó từ nhỏ vẫn bảo vệ đến lớn đang lặng lẽ rời khỏi cậu.
Trần phu nhân sửng sốt, nụ cười trên mặt nhạt dần, bà nhìn Trần Ngọc một lúc lâu. Nói: “Ngươi biết a, nếu như vậy, ta cũng không cần thiết phải tân tân khổ khổ duy trì cái bộ dáng này, vốn làm, còn muốn tăng cảm giác thân thiết một chút….”
Thanh âm của Trần phu nhân càng ngày càng thấp, bà giơ tay lên lau lau đầu, lúc lần ngẩng đầu lên lần nữa, Trần Ngọc lại ngây dại, cậu cảm thấy chuyện phát sinh tối nay thực sự đang khiêu chiến với thần kinh cùng năng lực tiếp nhận của cậu.
Đứng ở trước mặt cậu, là một người đàn ông. Tóc dài đã thành tóc ngắn, không hề giống một chút nào với mẫu thân cậu, chính là lúc cười, còn có thể nhận ra ít bóng dáng mơ hồ.
Người này thoạt nhìn hơn 20 tuổi, là một thanh niên chỉ lớn hơn cậu vài tuổi. Điều này sao có thể? Nếu như thật là mẫu thân của cậu, vậy hắn rốt cuộc làm cách nào ở bên cậu suốt 20 năm nay?
“Chớ hoài nghi, từ nhỏ đến lớn canh giữ ở bên cạnh ngươi vẫn luôn là ta, cho dù ta thay đổi bộ dáng, ngươi thật ra vẫn nhận ra được đi.” Thanh niên chớp chớp mắt với cậu, thanh âm cũng từ nữ nhân đổi thành nam nhân.
Trần Ngọc há miệng, cuối cùng phun ra hai chữ: “Gạt người.”
“Những gì người nói đều không phải là thật, ngươi gạt ta như vậy, có ích lợi gì?”
Thanh nien sửng sốt, nhìn con mắt hồng hồng của Trần Ngọc, có thâm ý nói: “Ngươi phải tin, ta tất cả đều là vì muốn tốt cho ngươi.” Dứt lời, thanh niên chợt nhíu nhíu mày, lắng tai nghe ngóng, qua vài giây ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc: “Phong Hàn đã tới, hắn đối với người cũng không tồi, xem ra lần này ta chỉ có thể đi trước. phải nhớ, lần sau gặp người khác, sẽ không có vận tốt như vậy.”
Thanh niên xoay người, mặt kính vốn ở góc chết chợt chuyển động mở ra, thanh niên liếc mắt nhìn Trần Ngọc lần cuối, biến mất sau mặt kính. Sau đó cái gương kia lại xoay trở lại, khôi phục như lúc ban đầu.
Trần Ngọc ngơ ngức đứng nguyên tại chỗ, vẫn không hề nhúc nhích. Ngay vào lúc này, cái gương đối diện Trần Ngọc chợt vỡ nát, một cánh tay duỗi tới, trên ngón tay có đeo chiếc nhẫn màu bạc.
Phong Hàn từ phía sau đi ra, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắy đen nhánh xinh đẹp mang theo sát khí lạnh như băng, khi trông thấy Trần Ngọc, sát khí này mới nhanh chóng thu liễm, ẩn vào nơi sâu nhất. Phong Hàn dùng sức ôm chặt Trần Ngọc, ghé sát vào lỗ tai cậu, ôn nhu mà âm trầm nói: “Ngươi là của ta, không thể chết trong tay kẻ khác.”
Thanh bốn chân trong nháy mắt lại chui vào trong ngực Trần Ngọc, trong khoảng thời gian ngắn không có ý định ra ngoài.
Trần Ngọc cuối cùng từ trong các loại đả kích trọng đại lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn Phong Hàn, như có chỗ dựa tinh thần, lẩm bẩm nói: “Thoát khỏi nơi này, rồi cứu cha ta ra, ta rốt cuộc có còn nhà để về hay không?”
“Đương nhiên.” Phong Hàn túm lấy Trần Ngọc đi ra ngoài, “Ta mới rời đi có hai phút, người đã lạc khỏi đội, ta có nên buộc thêm cái dây thừng vào cổ ngươi?”
Trần Ngọc không nói gì.
có thể phát hiện ra trạng thái tinh thần của Trần Ngọc bây giờ không tốt, Phong Hàn không thể làm gì khác hơn là dùng vốn từ ngữ có hạn của mình an ủi: “Đương nhiên là có nhà, đừng quên, trong nhà còn có một con báo chờ ngươi nuôi, ta cũng không có kiên nhẫn tốt như vậy.”