Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 138



Trong bức tranh thứ nhất, người áo đen lẳng lặng đứng trên đài cao, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau lưng vạn người quỳ lạy, mấy người dẫn đầu, hướng về phía người áo đen, trong mắt tràn đầy sùng kính.

Giữa đám mây tía liên miên trên bầu trời lơ lửng những dải lụa, những dải lụa này được vẽ ở góc bên trên cùng, rất dễ khiến người ta bỏ qua. Hơn nữa hấp dẫn nhất không thể nghi ngờ chính là giữa không trung có hai vật đang bay, một bộ y phục hoa lệ cùng một viên bảo châu màu xanh.

Nhưng Trần Ngọc cơ hồ khi vừa quan sát liền bị những dải lụa ở trong góc hấp dẫn, có lẽ bức tranh này muốn biểu đạt vị vua lấy được bảo vật. Trần Ngọc trong lòng lại giống như bị mèo cào muốn biết, ai đưa cho vua hai bảo vật này.

Người vẽ tranh không hề dùng thủ pháp khoa trương hay tương tự thần thoại truyền thuyết, bởi vì bức tranh kế tiếp, vị vua áo đen mặc bộ y phục kia bay tới giữa không trung, mà phía sau y, quanh quẩn một con rồng xanh khổng lồ. Bên dưới trở thành chiến trường, con dân của vị vua dẫm đạp lên địch nhân chiến bại, huơ lợi kiếm trong tay.

Trần Ngọc trợn mắt há to mồm nhìn thanh long trên bức tranh này, đây đơn giản là phiên bản lớn của Thanh bốn chân. Trần Ngọc lập tức sờ soạng trên cổ mình, Thanh bốn chân tựa hồ cảm nhận được cảm xúc của Trần Ngọc, đàng hoàng bị cậu túm được, cùng Trần Ngọc mắt to trừng mắt nhỏ.

So sánh hồi lâu, Trần Ngọc thậm chí còn cầm tiểu móng vuốt của nó lên cẩn thận nghiên cứu, không thể không thừa nhận, Thanh bốn chân quả thật rất giống con rồng trong bức tranh, mặc dù hiện tại trông nó giống với thằn lằn hơn. Khi tay Trần Ngọc dần buông lỏng, Thanh bốn chân nhân cơ hội lại nhảy lên vai Trần Ngọc, tựa hồ sợ cậu mất hứng đem nó vứt bỏ ở đây.

Trần Ngọc lại ngẩng đẩu, chân của cậu đã tự động đưa cậu đến trước mặt bức tranh tiếp theo, đại điển lên ngôi của vua, trên điện chầu huy hoàng chúng thần triêu bái. Trên mặt vị vua không hề có một nụ cười, hắn chỉ đạm mạc nhìn về nơi nào đó trong hư không.

Trần Ngọc lập tức nhận ra thứ vị vua chú ý tới, đó là những dải lụa lơ lửng ở cửa cung điện, thần tiên đưa cho vua bảo vật, đến lấy lại thứ thuộc về mình.

Bức thứ tư, dải lụa đã chiếm hơn phân nửa mặt tranh, tung bay tán loạn, Trần Ngọc thậm chí có thể cảm nhận được sự nóng lòng muốn lấy lại đồ của người bên ngoài. Thế nhưng phía bên kia của bức tranh, vị vua áo đen lại đem thiên y(y phục của trời) cất đi.

Thần tiên trợ giúp người phàm, nhưng hắn không ngờ con người trời sinh tính cách tham lam, người vốn nên cảm động và ghi nhớ ân đức của hắn hiện tại không muốn trả lại những thứ đó.

Trần Ngọc đi vài bước vào bên trong, tiếp xúc với bức tranh thứ năm, tẩm điện của vua, cửa mở hơn phân nửa, trên mặt người áo đen lần đầu tiên có biểu tình, y dùng ánh mắt vô hạn thâm tình nhìn chăm chú vào bên trong tấm điện, ở cửa, có một dải lụa phất phơ.

Khóa miệng Trần Ngọc nhếch lên thành một nụ cười khổ, lịch sự quả nhiên do kẻ thắng tạo ra, mấy bức tranh đơn giản, miêu tả vị vua được trời cao chiếu cố lấy bảo vật do thần tiên ban cho. Sau khi thành công, vị vua mê luyến thần tiên lại không chịu trả bảo vật cho thần tiên, vì vậy nhốt thần tiên vĩnh viễn ở trong cung.

Giống như truyền thuyết nọ, tiểu tử ngây thơ len lén dấu đi y phục của tiên nữ tới tắm trong hồ, tiên nữ không có cánh để bay về nhà, ở lại cùng tiểu tử trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Nhưng sự thật không tốt đẹp bằng câu chuyện xưa đó, Trần Ngọc ngẩng đầu nhìn Phong Hàn đưa lưng về phía cậu cách đó không xa, tiên nữ bị trộm mất y phục không về nhà được, một mực cố gắng lấy lại thứ của mình, thậm chí còn bị người hắn giúp ban đầu tìm mọi cách hãm hại.

Trần Ngọc chỉ cảm thấy trọng trách trong lòng càng ngày càng nặng, một phần nội dung trên tranh nhất định là chân thật, nếu như Phong Hàn chính là chủ nhân của dải lụa, thì cậu rốt cuộc nợ Phong Hàn bao nhiêu? Hơn nữa, Trần Ngọc nhắm mắt lại, cậu còn có sự khó chịu không nói ra được, thân phận của Phong Hàn rốt cuộc là gì?

Chân tướng càng ngày càng gần, Phong Hàn cũng cách cậu càng ngày càng xa.

Phong Hàn đứng trước mặt bức tranh cuối cùng, Trần Ngọc nhìn bóng lưng của hắn, có chút bối rồi, tiến lại gần. Sau khi đến bên cạnh Phong Hàn, hơi thở quen thuộc hòa trộn vào nhau, Trần Ngọc nhất thời an phận không ít.

Trần Ngọc cũng nhìn về phía bức tranh cuối cùng, sau đó cậu há hốc miệng, bị kết cục của chuyện xưa làm cho kinh sợ: bức thứ sáu, giữa năm bức tượng cự thú bằng đá, vị vua áo đen tựa hồ cầm cái gì đó, giơ lên cao cao, cử hành nghi thức kỳ quái.

Chung quanh y đứng đầy người, bất khả tư nghị là, quần áo trên người những người này hết sức quen mắt, hình phụ thân Trần Ngọc khi còn trẻ cơ hồ đều mặc quần áo như thế này. Bộ quần áo những người đó mặc, là quần áo của hơn hai mươi năm trước.

Điều này chúng tỏ, nội dung trên bức tranh cuối cùng miêu tả chuyện phát sinh ở hiện đại! Bức tranh này được vẽ từ hơn hai mươi năm trước, sau đó bị mang về đây.

Người áo đen cử hành nghi thứ gì, mà mục đích của y khi đem bức tranh đặt ở nơi này lại là sao?

Trong trầm tư, tầm mắt Trần Ngọc vô ý thức tìm kiếm trên bích họa, khi quét qua một thân ảnh, Trần Ngọc chợt ngừng lại, sau đó khiếp sợ mở to mắt. Đứng xung quanh người áo đen, có người nghiêng đầu, chỉ lộ ra non nửa gương mặt. Tia sáng bên cạnh hắn rất hôn ám, rất khó để tâm tới.

Nhưng Trần Ngọc vẫn nhận ra được, người trên bức tranh, là Trang lão đại.

Sắc mặt Trần Ngọc tái nhợt, lập tức nhìn từ đầu tới cuối các bức tranh.

Kết quả càng khiến người ta giật mình còn ở phía sau, Trần Ngọc phát hiện trừ bức thứ năm, cư nhiên mỗi bức tranh đều có Trang lão đại!

Hơn nữa đều ở vị trí cách người áo đen rất gần, mặc dù người vẽ đã cố ý vẽ mặt hắn nhạt đi, nhưng Trần Ngọc vẫn có thể nhận ra, Trang lão đại quả thật luôn đi theo bên cạnh người áo đen.

Trần Ngọc ngơ ngác nhìn bích họa, cậu cảm thấy rét run trong lòng, giống như có một âm mưu ở nơi cậu hoàn toàn không biết lặng lẽ phát triển vây quanh cậu, cuối cùng sẽ đem cậu cắn nuốt sạch.

Phong Hàn liếc mắt nhìn Trần Ngọc thất thần, xoay người đi về phía trước mặt.

Tầm mắt của Trần Ngọc lập tức từ bức tranh chuyển sang Phong Hàn, kể từ lúc vào tẩm điện, cậu vẫn luôn chú ý tới Phong Hàn. Có thể do tiến vào trong mộ địch nhân, cảm xúc của Phong Hàn bị ảnh hưởng, hắn tựa hồ cũng không chú ý thấy Trang lão đại ở trong góc.

Trần Ngọc phát hiện, tầm mắt của Phong Hàn vẫn dừng lại trên người Ngư Phù Vương.

Thấy Phong Hàn rời đi không chú ý bên này nữa, Trần Ngọc len lén chụp lại mấy bức tranh.

Trần Ngọc do dự thật lâu, cũng không dám hỏi năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vạn nhất Phong Hàn hỏi ngược lại cậu, ngươi là ai trong bức tranh, thì làm sao bây giờ…

Trần Ngọc thở dài, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, mình nhất định sẽ phát điên.

Có lẽ, giấu diếm cũng không phải là một ý kiến hay. Đợi ra khỏi hồ Kính Thủy, cậu định sẽ nói cho Phong Hàn hết thảy, mặc kệ hắn quyết định thế nào.

Dù sao, khi ấy không nói ra, có thể sẽ không còn cơ hội nữa, chung quy Lạc Thanh cũng đã nói, Phong Hàn sẽ mang bọn họ rời đi.

Nếu như mình thực sự muốn hắn ở lại, thì cần bỏ ra chút gì đó.

Đang suy nghĩ phải nói như thế nào mới có thể giảm bớt tức giận của Phong Hàn, Trần Ngọc chợt trông thấy một bức tranh cạnh đầu giường, bức tranh này rõ ràng không cùng một người vẽ với những bức tranh treo trên tường kia, nét vẽ và nhân vật tạo cảm giác hoàn toàn bất đồng cho người xem.

Hơn nữa, bức tranh này là một cô gái tuyệt sắc, quần áo trên người tinh sảo mà hoa lệ, đầu đội kim quan khảm nạm bảo thạch. Mắt phượng đen láy, đôi môi mềm mỏng, đang diện vô biểu tình nhìn chăm chú phía trước, trang trọng hoa lệ, quý khí thiên thành.

Chẳng lẽ là Vương hậu của Ngư Phù Vương?

Bất luận là ở Tam Tinh Đôi hay Kim Sa, đều khai quật được rất ít tranh hay tượng nữ nhân, ngay cả đầy tớ cũng hiếm thấy, theo các nhà khảo cổ học phân tích, thời kỳ đó địa vị của nữ nhân có thể vô cùng thấp, Trần Ngọc không khỏi âm thầm suy đoán thân phận của cô gái này. Đồng thời trong lòng đủ mọi tư vị xông lên đầu, nếu như không có Phong Hàn, cậu cũng sẽ tìm một cô gái xinh đẹp, sau đó mang tới trước mặt phụ thân, khi ấy Trần Sâm nhất định nghiêm túc nhưng tràn đầy vui mừng, rồi thì sống chết kết hôn, mỹ mãn hạnh phúc.

Trần Ngọc lại nhìn Phong Hàn, thở dài, bỏ đi, dù sao xét về dung mạo, Phong Hàn so với cô gái tuyệt sắc này còn nổi trội hơn, cũng không có gì đáng tiếc. Hơn nữa, nhà cậu còn có một con báo cùng Thanh bốn chân phải nuôi, đại khái cậu cũng không còn tinh lực để chăm lo cho một đứa trẻ khác.

Hai bên giường lớn mỗi bên có riêng một bức tranh, mà Phong Hàn kể từ lúc tới đây liền trực tiếp đứng sang chỗ khác. Trần Ngọc cũng không vội đi thăm dò hộc tủ hai bên giường, mà vòng luôn sang bên kia xem bức tranh còn lại.

Khi thấy nội dung của bức tranh, Trần Ngọc thiếu chút nữa bật cười, trong tranh là hai đứa trẻ khoảng mười tuổi.

Đứa trẻ mặc đồ trắng vô cùng tuấn tú, khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi bên cạnh bàn; đứa bé mặc áo đen còn giống trẻ sơ sinh hơn, khuôn mặt cùng đoạn cổ tay lộ ra ngoài đều là thịt, có lẽ khung xương tinh tế, đứa nhỏ này mặc dù có thịt nhưng không mập.

Giữa hai đứa trẻ đặt một bầu rượu, hai chén ngọc, một đen một trắng, hình ảnh rõ ràng bất động, nhưng khiến người ta có loại mỹ cảm kỳ dị. Giống như là cảnh tượng trong tranh đang chân chân thật thật diễn ra trước mặt, bạch y hài tử mở to miệng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng linh động vang lên bên tai.

“Ngươi cảm thấy đồ sẽ ở đây?” Thình lình, có người cất giọng hỏi bên tai.

Trần Ngọc lấy lại tinh thần liền trông thấy Phong Hàn đã đứng sau lưng từ lúc nào, Phong Hàn vừa nói vừa cau mày nhìn bức tranh kia: “Ngư Phù nhất định sẽ đem thứ quan trọng nhất để trong tẩm điện của mình, chỉ có điều không dễ tìm ra, y luôn luôn thích làm khổ người khác, ngươi xem thử xem trong phòng này có cạm bẫy hay không.”

Trần Ngọc đáp ứng, không nhịn được nói: “Hai bức tranh ở đây tựa hồ không giống với những bức tranh bên ngoài.”

Phong Hàn vẫn như cũ nhìn chằm chằm bức tranh, lạnh lùng nói: “Đương nhiên không giống, đây là tranh Ngư Phù vẽ.”

Trần Ngọc giật giật khóe miệng, cậu kiếp trước thật đúng là có tài a, đồng thời lại cảm thấy vạn phần kinh ngạc, ai có thể làm cho “y” coi trọng như thế, không chỉ đích thân vẽ tranh, còn treo trong phòng ngủ?

“Chẳng lẽ vị này là Vương phi? Hai đứa trẻ kia, khụ, đáng yêu quá, không phải là con trai của Ngư Phù đấy chứ ?”

Trần Ngọc còn chưa luyên thuyên hết, liền thấy Phong Hàn chợt quay đầu nhìn về phía cậu, trong mắt mang theo khí tức cực kỳ nguy hiểm, cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu như ngươi nhắc lại một lần nữa – ’’

Trần Ngọc sửng sốt, ngay sau đó phản ứng kịp, mặc dù không biết là câu nào, nhưng cậu quả thật đã chạm trúng nghịch lân của Phong Hàn, vội vàng dừng lại đề tài, cẩn thận nói: “Đương nhiên, chúng ta không nên lãng phí thời gian ở chỗ này thảo luận những chủ đề nhàm chám ấy, quan trọng nhất là, khụ, tìm được những thứ đó.”

Phong Hàn trợn mắt nhìn Trần Ngọc một cái, xoay người đi đến những nơi khác trong phòng ngủ, sau khi đi hai bước, quay đầu lại tựa như cảnh cáo nhìn chằm chằm Trần Ngọc.

Trần Ngọc không tình nguyện giơ hai tay lên, bảo đảm: “Ta lập tức rời khỏi chỗ bức họa.”

Trần Ngọc quan sát những nơi có thể giấu đồ trong phòng, không tự chủ được nghĩ nếu như là cậu, sẽ cất giấu đồ ở chỗ nào.

Nơi gần nhất, quen thuộc nhất, sẽ không khiến người ta hoài nghi.

Trần Ngọc quét mắt qua tất cả bức tranh trên tường, cuối cùng dừng lại ở nơi mà ngay cả chính cậu cũng cảm thấy bất khả tư nghị. Mỗi lần cậu đều theo bản năng dừng trên bức tranh ở đầu giường, hơn nữa còn là bức tranh vẽ vị mỹ nữ kia.

Trần Ngọc nhíu nhíu mày, đi tới trước mặt Vương phi mỹ nữ, nhìn kỹ những phục sức hoa lệ mà rườm rà, trang sức rủ xuống trên đầu.

Đôi mắt đen láy kia mang theo sự lạnh lùng, đôi môi mím nhẹ mang theo châm chọc nhàn nhạt, đều có một loại quý khí không thể hình dung.

Ngũ quan tinh sảo đến mức làm cho người ta sợ hãi, nhưng dẫn theo cảm giác quen thuộc bất khả tư nghị.

Trần Ngọc từ từ lấy điện thoại di động ra, đem hình chụp bức tranh lúc Ngư Phù Vương đăng cơ đặt phía trước bức tranh vẽ mỹ nhân.

Quan sát một lúc, Trần Ngọc giật mình há to miệng, cậu cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật thật lớn: vị mỹ nhân này rất có thể chính là Ngư Phù Vương.

Nếu như không so sánh cẩn thận, một bên là nam, một bên là nữ, lại không có chỗ nào quá giống nhau, người bình thường tuyệt đối sẽ không nghĩ đến điểm này. Nhưng khi Trần Ngọc đưa hình chụp trên điện thoại đặt trước mặt cô gái, nhìn kỹ là có thể nhận ra, hình dáng của mũi, vị trí ánh mắt, khóe miệng, cằm, cơ hồ giống nhau như đúc.

Có thể khi vẽ tranh, Ngư Phù cố ý làm cho mơ hồ, hai người thoạt nhìn hoàn toàn khác nhau, nhưng Trần Ngọc đánh cược, nếu như đem hai bức tranh chồng lên nhau, chỗ tương tự sẽ nhiều hơn.

Cậu bây giờ rốt cuộc hiểu rõ, trước kia trên một quyển tạp ký, có người gọi Ngư Phù Vương là Ngư Phù nữ vương, không hoàn toàn là bịa đặt. Ít nhất người này, đã vẽ một bức tranh như vậy về mình.

Đương nhiên, điều này cũng là một biện pháp tốt để làm xáo trộn tầm mắt, giấu đồ.

Trần Ngọc bắt đầu cẩn thận quan sát bức tranh kia, hoa văn phiền phức hoa lệ, trên tay đeo vòng vàng chói mắt, quan sát thật lâu, rốt cuộc phát hiện, ngực trái bức tranh, cũng chính là vị trí trái tim có chút dị thường.

Trần Ngọc đưa tay vuốt ve vị trí đó, sau đó dụng lực đè xuống.

Phong Hàn xoay người, liền thấy vẻ mặt Trần Ngọc si mê đáng khinh nhìn bức tranh, không khỏi biến sắc, nữ nhân kia cũng không thấy có cái gì hơn người, Trần Ngọc không nhất thiết phải như vậy đi!

Không khỏi mang theo tức giận mở miệng nói: “Ngươi – ’’

Trần Ngọc hoảng sợ nhìn cánh tay mình hãm sâu vào trong tường, mà bức tranh bên ngoài, khi tay cậu chạm vào nháy mắt đã hôi phi yên diệt. Trần Ngọc một mặt đau lòng bức tranh cực đẹp, một mặt lo lắng, cho dù phát hiện đầu mối, cậu còn mạng để đi lấy hay không.

Trong chớp mắt,  Phong Hàn đã dùng sức nắm lấy cánh tay Trần Ngọc, mà đối diện, sau khi bức tranh biến mất, lộ ra vách tường bằng đá xanh, bất quá, ở vị trí trái tim của bức tranh, có một lỗ tròn tối đen, tay Trần Ngọc đang vùi sâu trong cái lỗ đó.

Trần Ngọc cảm giác tay mình đang từ từ bị một con quái vật cắn nuốt, dưới tình thế cấp bách, dừng sức giật ra.

Sau lại, cậu cảm thấy tay mình chạm vào một thứ gì đó lạnh như băng, theo bản năng lôi kéo.

Rồi tay của cậu được giải thoát, vách tường trước mặt có một khối lõm xuống hai thước, lộ ra vật giấu ở bên trong.

Trần Ngọc ngây ngẩn nhìn cái hộp trong tường, lại cúi đầu, phát hiện tay cậu hoàn hảo không tổn hao gì.

“Quả nhiên tìm được.” Phong Hàn lạnh lùng nói.

Sau đó lấy cái hộp kia ra, đặt xuống bàn cạnh giường.

Lúc này, người bên ngoài cũng đi vào phòng.

Trần Ngọc nhưng giương mắt nhìn về phía bức tranh còn lại, Ngư Phù không có Vương phi, hay là nói, y không coi trọng Vương phi của mình, trong phòng ngủ của y không có vị trí cho người kia, như vậy trên bức tranh này  – ánh mắt Trần Ngọc sáng lên, mặc dù không rõ ràng, trên tay đứa trẻ mặc bạch y rũ xuống bên người, có đeo ba chiếc nhân ám kim sắc.

-END 139-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.