Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 146



Nãi Bảo lão phụ nhìn về phương xa, cười lớn nói: “Lúc này ta thật tâm buông tay, lão đệ còn nhớ hay không, ngươi đã nói nếu như ta không nghe theo lời khuyên của ngươi, lần này vẫn kiên trì đi xuống, sẽ không còn sống trở về. Thấy chưa, lão ca mặc dù cửu tử nhất sinh, cái mạng này lại khước đại đắc ngận.”

Lạt ma cười híp mắt lắc đầu: “Ngươi có thể tự đi lên là điều tốt, bất quá lần này lão ca có thể an toàn trở về là dựa vào một biến số.”

Nãi Bảo lão phụ đem tẩu thuốc đưa tới khóe miệng, hít một hơi, trong mắt có nét suy nghĩ sâu xa: “Ngươi lại nói cái kiểu đó, nếu không phải ở trong mộ gặp được thanh niên kia, ta khi ấy thực đúng là lành ít dữ nhiều. Sau khi gặp được y, thứ kia tựa hồ càng thêm khẩn trương, xem ra biến số mà ngươi nói, chính là y. Lần này vội vội vàng vàng, mới nói được vài câu, lúc gặp lại, nhất định phải nghĩ biện pháp báo đáp ân cứu mạng của y.”

Lạt ma vẫn mỉm cười, chỉ thở dài nói: “Đáng tiếc, thân thể của y đã đến tình trạng dầu cạn đèn tắt, có thể gặp lại hay không vẫn là một biến số.”

Nãi Bảo lão phụ trợn mắt: “Lại là biến số? Lão đệ a, ngươi cái tên Lạt ma gà mờ này rốt cuộc có chính xác hay không a?”

Lạt ma không nói gì, hoàng cẩu nhưng sủa gâu gâu.

Trần Ngọc được cho là biến số đang chụp mũ áo lên đầu, đi về phía trạm xe. Thẩm Khinh phía sau cậu không an tâm hỏi: “Ngươi thật không đến bệnh viện xem thứ?”

Trần Ngọc sắc mặt tái nhợt, cước bộ nhưng rất nhanh: “Xem cái gì? Ta hiện tại không phải rất tốt?” Trần Ngọc đưa ra quyết định, thật muốn kiểm tra, cũng phải sau khi giải quyết mọi chuyện. Không bám theo bọn họ, cậu không thể nào tìm được nơi Trang lão đại và Phong Hàn muốn đi.

Cũng may trừ lần khạc ra máu, không còn triệu chứng khó chịu nào khác.

Thầm Khinh liếc cậu một cái, không nói chuyện nữa.

Song mọi việc lại không đơn giản như những gì Trần Ngọc nghĩ, mặc dù cảm giác không ốm không đau, nhưng từ lúc lên xe lửa, Trần Ngọc liền bắt đầu ngủ mê man. Hơn nữa thời gian ngủ mê mệt càng ngày càng dài, thậm chí nếu Thẩm Khinh không gọi cậu, Trần Ngọc liền không biết thế nào là tỉnh.

Thẩm Khinh mặc dù không khuyên cậu nữa, nhưng bất an trong lòng Trần Ngọc càng ngày càng sâu, sau đó, nếu như bên cạnh không có ai, Trần Ngọc cũng không dám chợp mắt. Cậu sợ cậu ngủ thiếp đi, sẽ không thể tỉnh lại nữa.

Bốn chân Thanh dùng đầu đẩy đẩy Trần Ngọc, sau đó chui vào dưới quần áo cậu.

Trần Ngọc hít một hơi, lôi bốn chân Thanh ra ngoài, cắn răng nghiến lợi thấp giọng quở trách: “Ta kháo, ngươi có biết giờ ngươi to thế nào không, vừa dài lại vừa lạnh? Đồ ăn ở trong balô, đừng lộn xộn trên người ta. Còn nữa, ngươi kiềm chế chút cho ta, bằng không vào mộ hết sạch thức ăn, chúng ta sẽ ăn thịt rồng nướng.”

Cả người bốn chân Thanh phát run, con ngươi màu vàng vô tội nhìn Trần Ngọc, ủy khuất kêu khẽ một tiếng, từ từ bò vào trong balô.

Thẩm Khinh ngồi đối diện với Trần Ngọc, mắt mở to, hỏi: “Mới nãy là cái gì vậy?”

Trần Ngọc giật giật miệng, cuối cùng đáp: “Sủng vật-của nhà ta.”

Cau mày nhìn balô của Trần Ngọc một lúc lâu, Thẩm Khinh đánh giá: “Thật xấu.”

Balô của Trần Ngọc lập tức rung động, cậu bất đắc dĩ nắm thật chặc khóa kéo, kháng nghị bên trong thất bại.

Trần Ngọc lần nữa từ trong hỗn độn tỉnh lại, bọn họ đã xuống xe lửa, ngồi xe ôtô.

Trần Ngọc dụi dụi mắt, sờ sờ thấy bốn chân Thanh vẫn còn, yên tâm, nhìn ra ngoài cau mày hỏi: “Đây là đâu?”

Thẩm Khinh từ bên cửa sổ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhàn nhạt đáp: “Ngươi đã tỉnh? Chúng ta đến Cống Sơn.”

Trần Ngọc há hốc mồm, chợt đứng lên xem thử bên ngoài, thanh sơn lục thủy, đều lộ vẻ quen thuộc mơ hồ. Vân Nam, mộ triều Thanh Vân Nam, ngôi mộ đầu tiên Trần Ngọc đi xuống.

Con đường này chính là con đường lần trước tới mộ triều Thanh đã đi qua, lúc ấy giáo sư dẫn đội, cậu còn là sinh viên. Sau đó bọn cậu gặp phải quái xà, cậu và mvt lạc đường đến một đại một cổ quái.

Chuyện trong hai năm này, đầu bắt đầu từ khi đó.

Thì ra điểm cuối cư nhiên lại ở chỗ này, điểm khởi đầu cũng là điểm kết thúc.

Nơi cử hành nghi thức, rất có thể sẽ ở gần đại mộ đó, hoặc trên tế đàn Thanh long nọ.

Trần Ngọc liền nhớ lại đêm hôm ấy, những Lật Túc tộc nhân kia muốn đem cậu làm tế phẩm hiến tặng cho tiên nhân – thật ra mà nói đó chính là Phong Hàn. Bây giờ ngẫm ra, may nhờ Phong Hàn hãnh diện, bắt cậu nhận, nếu không khi ấy cậu phải vào trong tế đàn cùng quỷ cổ tương thân tương ái.

Nghĩ đến ánh mắt vằn đỏ cùng bộ dáng xấu xí đó, Trần Ngọc hung hăng rùng mình.

Sau khi đến nơi, Trần Ngọc liếc nhìn thân ảnh xa xa của đám người phía trước, quay lại nói với Thẩm Khinh: “Được rồi, tới đây là được. Đường đi tiếp theo ta có biết, ngươi đã hoàn thành dặn dò – của y. Huynh đệ, đã làm phiền ngươi.”

Thẩm Khinh nhìn cậu một lát, nói: “Ta còn có thể theo ngươi một thời gian nữa, dù sao gần đây cũng không có chuyện gì làm.”

Trần Ngọc nhìn ra xa, không yên lòng nói: “Hay là thôi đi, việc hạ địa ngươi cũng không giúp được ta. Hơn nữa, đã lâu như vậy, cái vị kia nhà ngươi sợ rằng từ Châu Âu đuổi theo – ’’

“Ta lại không nghĩ vậy, ta cảm thấy trước khi hắn đuổi kịp, chúng ta hoàn toàn có thời gian điều tra một chút về ngươi, về một ít chuyện quỷ dị của ngươi, ta đã sớm hoài nghi rồi.” Thẩm Khinh nheo mắt lại, âm trầm nói.

Trần Ngọc rốt cuộc phát hiện cậu trong lúc vô tình nói ra một câu, đưa đến hiệu quả dẫn lửa thiêu thân, sặc một cái, vội vàng cứu hỏa: “Không, không cần, bây giờ thời gian cấp bách, chủ yếu là ta không còn thời gian- ngươi xem bọn họ sắp đi mất rồi. Hôm nào trở về ta sẽ giải thích cặn kẽ với ngươi, Trần Ngọc từng nói với ta ngươi từng trộm của người nọ một bức tranh, những cái khác không nhắc đến, thật đấy – ’’

Thẩm Khinh sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm Trần Ngọc một lát, hừ một tiếng, xoay người trở lại, hắn còn muốn bắt kịp chuyến xe về. Sau khi đi được vài bước, Thẩm Khinh nhưng quay đầu, có thâm ý khác nói: “Ngươi cho ta một cảm giác rất quen thuộc.”

Trần Ngọc trong nháy mắt kinh ra một thân mồ hôi lạnh, Thẩm Khinh không chờ cậu trả lời, phối hợp xoay người rời đi.

Đợi Thẩm Khinh lên xe, Trần Ngọc cũng xoay người đi lên núi, đã từng đến một lần, cho dù cách đám Phong Hàn một khoảng cậu cũng sẽ không lạc đường. Chỉ là nghĩ đến con gấu chó, Trần Ngọc lại cảm thấy có chút bất an, cuối cùng cậu lẫn vào trong một đội thương nhân lên núi thu mua sản vật núi rừng.

Đi cả nửa ngày, tinh thần Trần Ngọc vẫn luôn không tệ, cũng không thấy xuất hiện triệu chứng hôn mê hay nôn ra máu. Vạn nhất thật ở chỗ này gặp chuyện không may, sẽ không còn ai giúp đỡ cậu.

Đến chạng vạng, các thương nhân dừng lại nghỉ ngơi, Trần Ngọc đang xác định Phong Hàn và Trang lão đại ngay tại phía trước cách đó không xa, cũng theo đó ngừng chân.

Các thương nhân rất nhiệt tình, muồn mời Trần Ngọc ngồi bên cạnh đống lửa, sau đó hăng hái nói về hàng hóa mình muốn thu mua, khi vào núi gặp được chuyện lạ,…

Trần Ngọc lặng yên gặm vài miếng lương khô, sau đó mở balô ra, để cho bốn chân Thanh hóng mát, thuận tiện đem thịt bò, lạp xưởng cùng một đống thức ăn trút vào dạ dày của bốn chân Thanh. Bốn chân Thanh đã lớn không thể không biết lượng cơm của mình tăng lên nhiều, sau khi ăn xong, liền yên lặng nhìn chăm chú rượu đế trong balô Trần Ngọc.

Đó là Thẩm Khinh mua cho Trần Ngọc, để cậu ban đêm khi lạnh thì uống.

Trần Ngọc nâng mi, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng có mơ, sữa trong bát ngươi, hôm nay ngươi ăn vậy là đủ, nếu như dám say thành con rắn chết, đừng nghĩ ta dẫn ngươi theo nữa.”

Bốn chân Thanh nghe được Trần Ngọc nói vậy, nháy nháy mắt, ngoan ngoãn từ trong balô lộ nửa người ra ngoài, cúi đầu liếm sạch sữa tươi trong bát, sau đó lại từ từ lùi về trong balô.

Bởi vì từ đầu đến cuối không lộ ra bốn cái chân của nó, thoạt trông, ngươi khác sẽ nghĩ Trần Ngọc đang nuôi một con rắn.

Người xung quanh nhất thời hào hứng, từ con rắn có tai của Trần Ngọc nghị luận đến trăn cây ẩn hiện quanh đây, còn có người trong lúc vô tình trông thấy khuôn mặt ẩn sau mũ áo của Trần Ngọc, lập tức kinh hãi, ngơ ngác nhìn Trần Ngọc.

Trần Ngọc nhíu mày, đứng dậy chạy một vòng xung quanh. Chờ cậu trở lại, các thương nhân đã quyết định nghỉ ngơi, ngày mai bọn họ còn muốn dậy sớm, để lại người gác đêm, những người còn lại bắt đầu ngả ra đất ngủ.

Trần Ngọc phát hiện sau khi cậu quay lại, những người đó đối với cậu khách khí hơn, chủ động nhường nơi gần đống lửa cho cậu.

Ban đêm trên núi lạnh, Trần Ngọc nói cảm ơn, liền mở túi ngủ nằm xuống. Bất quá cậu không dám ngủ, xách bốn chân Thanh vào trong túi, đùa nghịch với nó. Bốn chân Thanh tình tính tốt chui tới chui lui trên người Trần Ngọc, trốn tránh bàn tay quấy rối nó của Trần Ngọc.

Sau nửa đêm, Trần Ngọc rốt cuộc chống cự hết nổi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Trần Ngọc được những thương nhân kia đánh thức. Trần Ngọc híp mắt nhìn, sắc trời đã mơ hồ sáng, vội chui ra khỏi túi ngủ.

Rửa mặt qua loa, Trần Ngọc lập tức chạy về phía trước, bi kịch nhận ra, Phong Hàn cùng đám người Trang lão đại đã đi từ sớm. Cách đó không xa còn có rất nhiều dấu vết để lại, mà người thì mất bóng từ lâu.

Trần Ngọc có chút sốt ruột, cúi đầu lên đường, cơ hồ không nói gì, mắt thấy thôn trang của người Lật Túc năm đó, nhưng vẫn không có bóng dáng của đám Phong Hàn.

Các thương nhân muốn cùng Trần Ngọc chia ra, bọn họ chạy tới hỏi Trần Ngọc có cần trợ giúp gì hay không, Trần Ngọc lắc đầu, cảm thấy những thương nhân này nhiệt tình dị thường.

Đợi cho bọn họ thất vọng xoay người bỏ đi, nơi xa truyền đến tiếng nghị luận, khóe miệng Trần Ngọc liền co quắp. Những thương nhân này cư nhiên cho rằng cậu là nữ giả nam, lên núi tìm tình lang.

Ta kháo, một đám đại lão gia, đừng lãng mạn như vậy được hay không.

Trần Ngọc buồn bực, đi vào cái thôn kia. Năm đó, lúc giáo sư dẫn bọn cậu rời khỏi đây, nơi này đã không ai ở. Thế nhưng, nhận ra ở đây khỏi bếp lượn lờ, rõ ràng chính là bộ dáng có người sinh sống.

Trần Ngọc nghi hoặc vào thôn, phát hiện người có tuổi trong thôn thấy cậu đều như nhìn thấy quỷ, đầu tiên là giật mình há to miệng, rồi sau đó xoay người lui về sau chạy mất.

Trần Ngọc đi vài bước liền ngừng lại, người nơi này lần trước làm cậu hôn mê, trói đến tế đàn, bây giờ không thể không cẩn thận đề phòng.

Kết quả không đợi Trần Ngọc rời đi, một ông lão mang theo không ít thôn dân vội vàng tiến tới.

Trần Ngọc mắt sắc, lập tức nhận ra đó chính là ông cụ Lật Túc năm đó, sau khi dẫn bọn cậu vào cốc, cũng là người bắt cậu làm tế phẩm.

Ông lão đứng đầu tiên, nhìn Trần Ngọc, muốn nói lại thôi.

Trần Ngọc sắc mặt âm trầm, đang định mở miệng, bốn chân Thanh trong ngực cậu có lẽ buồn bực, chợt ló đầu ra, nhảy lên vai Trần Ngọc. Trần Ngọc cảnh cáo nhìn nó một cái, khi ngẩng đầu lên, lại phát hiện ông lão đang chậm rãi quỳ xuống.

Trần Ngọc sửng sốt, ông lão đã nói: “Chủ nhân, nhiều năm như vậy, ngài rốt cuộc đã trở lại.”

Trái ngược với Trần Ngọc trợn mắt há hốc mồm, bốn chân Thanh nhanh chóng leo xuống, cái chân ngắn của nó nện bước xuống vênh váo tự đắc đi vào trong thôn, sau đó Trần Ngọc tự nhiên theo phía sau nó.

Ông lão và những người còn lại cũng đứng lên, thần sắc cung kính vạn phần đi sau lưng Trần Ngọc cùng bốn chân Thanh.

Bốn chân Thanh tiến vào một căn nhà cao nhất trong thôn, sau khi đi vào, Trần Ngọc mới phát hiện, đó là một tòa miếu.

Nhưng bên trong không thờ Phật, trên điện thờ là một con thanh long giương nanh múa vuốt.

Trần Ngọc được mời ngồi lên ghế trên, thấy những người đó lại muốn quỳ xuống, Trần Ngọc giơ tay lên.

Sau đó không ít người cúi đầu thối lui ra khỏi gian phòng này, chỉ có ông lão cùng con gái của ông ở lại.

Ông lão trước kinh sợ lên tiếng: “Chủ nhân, theo giao gó của ngài, người trong thôn hàng năm đều đúng hạn hiến tế. Chỉ có năm trước, chúng ta hiến tế người mang ngọc bội như ngài từng đề cập tới, người kia rốt cuộc cũng tỉnh dậy, chúng ta mới ngưng nghi thức.”

Trần Ngọc không nói lời nào, ông lão vẫn tiếp tục. Nghe ý của tứ của lão, tất cả người trong bộ lạc này là do Ngư Phù an bài, qua nhiều thế hệ coi chừng dùm cái mộ kia, chờ Ngư Phu ra lệnh.

Trần Ngọc diện vô biểu tình, trong lòng lại buồn bực muốn chết, cậu thật sự là đào hố chôn mình.

Buồn bực nhất chính là, hiện tại cậu còn phụng bồi bọn họ diễn một tiết mục hoang đường, Trần Ngọc liếc nhìn ba người, phát hiện bọn họ tựa hồ rất sợ gương mặt của cậu, cư nhiên đầu đầy mổ hôi, ngẩn người, sau đó bình thản hỏi: “Hôm nay không có người ngoài tới thôn?”

Ông lão vôi vàng nói: “Không có?”

Chẳng lẽ cậu đi nhầm?

Trần Ngọc chợt đứng lên, thấy ba người kia bị dọa đến phát run, điều chỉnh giọng nói một chút: “Bây giờ để – A Thuận mang ta vào trong mộ, mộ của người kia.”

Ông lão vội kéo kéo con trai, A Thuận đáp ứng, Lê Mã nháy mắt với cha tỏ ý cũng muốn đi, ông lão trợn mắt nhìn cô một cái, tiểu cô nương liền không dám ho he gì nữa.

Trần Ngọc xách bốn chân Thanh qua, mang theo A Thuận định ra cửa, ông lão chợt nói: “Chủ nhân, ta cùng con dân nơi này sẽ vần chờ ngài triệu hoán.”

Trần Ngọc dừng chân, cũng không quay đầu lại, nói: “Sau khi A Thuận trở về, các ngươi liền sống cuộc sống của mình. Từ nay về sau, không có sứ mạng, không có triệu hoán, ta cũng không trở về nữa.”

Ông lão cả kinh, há miệng, Trần Ngọc lại nói: “Lời ta nói cũng không thu hồi lại, về sau, vô luận là ai, ngay cả ta, cũng không có quyền ra lệnh cho các ngươi.”

Ông lão mang theo con gái quỳ trên mặt đất, nhìn thân ảnh con trai cùng người kia càng ngày càng xa, lệ rơi đầy mặt.

-END 147-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.