Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 156



Mã Văn Thanh lật lật xấp hình trong tay, không xác định nói: “Ngươi nói thứ này rất kỳ quái? Ta xem thử – ừ, có đạo lý, tiểu Trần Ngọc mặc đồ nữ thật ra không tồi. Nhắc mới nhớ, đời này nếu y là nữ nhân, ta đã sớm xin cưới…”

Liên Sinh trầm mặc vài giây, cầm lấy đống hình từ tay Mã Văn Thanh, rút ra một tấm, sau đó lại lôi điện thoại di động của Trần Ngọc ra, nhấn tới thứ mình cần, cùng đưa cho Mã Văn Thanh, nói: “Đây là bức họa thứ ba về chuyện thần thoại xưa trong mộ thất, ngươi xem thử hình trong điện thoại và hình rửa ra có gì khác nhau.”

“Ngô, đều là sau khi Ngư Phù giành được thắng lợi, Phong ca muốn lấy lại gì đó, tiểu Trần Ngọc không trả, sách sách, cái tính tham tài này của y thật là từ cổ chí kim chưa từng thay đổi – phải biết rằng, ta thế nhưng cảm động lây, tương đối có tiếng nói chung với Phong ca, khoan đã…” Tay cầm tấm hình của Mã Văn Thanh run rẩy, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nói: “Sau lung Trần Ngọc là cái quái gì vậy?”

Liên Sinh gật đầu, nghiêm túc nói: “Ngươi rốt cuộc cũng phát hiện, không chỉ như thế, mấy tấm rửa ra sau cũng có thứ này.”

Mã Văn Thanh cầm mấy tấm khác lên xem, nhìn kỹ, mồ hôi lạnh trên trán càng ngày càng nhiều, trên điện thoại di động không nhận ra bất cứ dị thường nào, sau khi rửa ảnh, lập tức sẽ làm người ta phát hiện có chỗ không ổn.

Từ bức họa thứ ba, cũng chính là lúc Ngư Phù không muốn trả lại đồ cho Phong Hàn, sau lung Ngư Phù trong ảnh liền có thêm một cái bóng nhàn nhạt, cái bóng mơ hồ mà hư ảo, duy nhất thấy rõ trên cổ tay trái của cái bóng có đeo một chuỗi hạt màu xám tro.

“Đây…”

Liên Sinh nhìn Mã Văn Thanh một cái, nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng nghe thấy câu nói cuối cùng của Ngư Phù, đây là lần chuyển sinh thứ tư của y, trên thực tế một linh hồn chỉ có thể chuyển sinh ba lần. Như vậy,căn cứ vào mấy tấm hình này, chúng ta hãy đặt ra một giả thuyết, trên người Cổ Thục Vương Ngư Phù- có hai linh hồn.”

Mã Văn Thanh nhìn chằm chằm Liên Sinh, qua thật lâu mới gượng gạo nói: “Điều đó nói lên cái gì?”

Liên Sinh khẽ cười, “Hay nói cách khác, sở dĩ tính tình của Cổ Thục Vương đại biến, phản bội bằng hữu của y, là bởi vì có thứ âm thầm khống chế y; nói theo hướng xấu, Cổ Thục Vương một mặt theo đuổi trường sinh, bị dục vọng mê hoặc, ở một phương diện khác lại không muốn phản bội bằng hữu, tạo thành hai nhân cách, cũng chính là cái bóng màu xám tro kia.”

“Mà quá trình chuyển sinh là công bằng, vừa có Ngư Phù vương chuyển sinh, cũng có cái bóng tà ác này chuyển sinh. Hai người bọn họ có tổng cộng là 6 lần cơ hội, nhưng đừng quên, dưới đáy hồ Kính Thủy, Trần Ngọc đã chuyển sinh một lần, cũng chính là còn có một lần cuối nữa.”

Mã Văn Thanh há hốc mồm nhìn Liên Sinh, trên mặt từ từ lộ thần sắc vui mừng, “Ý của ngươi là tiểu Trần Ngọc có cơ hội tỉnh lại lần nữa? Chúng ta phải lập tức nói cho Phong ca!”

Mã Văn Thanh vội xoay người lại, nhìn ra ngoài, phát hiện phía dưới căn bản chẳng còn ai. Đợi hắn chạy khắp nơi hỏi thăm, nhận ra không một ai nhìn thấy Phong Hàn đi đâu. Ngay cả bốn chân Thanh và Tiểu Mập trên bình đài cũng không thấy bóng dáng.

Đồng thời, Phong Hàn ôm thi thể Trần Ngọc đi ra ngoài, không hề chú ý đến, ngón tay Trần Ngọc khẽ giật giật.

Dưới huyền nhai, Liên Sinh nhíu nhíu mày, rốt cuộc vẫn phải nói: “Đây chẳng qua chỉ là một khả năng, còn có một khả năng khác, có lẽ tỉnh lại chính là cái bóng màu xám tro kia.”



Sau khi người của thất đại gia tộc giải trừ lời nguyền, toàn bộ lên khỏi huyền nhai, hơn nữa ước định, vô luận như thế nào, cũng không thể đem chuyện ngày hôm nay tiết lộ ra ngoài.

Vưu Bộ trưởng âm thầm gật đầu, xoay người rời đi.

Trên núi gió lớn, trong dư âm khi mặt trời lặn, lá cây mới nảy mầm tận tình rung rinh trong gió.

Mã Văn Thanh vừa đi xuống vừa quay đầu lại nhìn, năm đó hắn và Trần Ngọc cùng nhau theo đội tới đây, mở màn cho tất cả mọi chuyện, thế nhưng, lúc kết thúc, người và vật đều không còn, cũng tìm không thấy người cùng đi với hắn.

Thấy Trần Sâm được Trầm Tuyên dìu ở phía trước, Mã Văn Thanh thở dài nói: “Việc này khó chịu nhất vẫn là Trần thúc, dù sao đó cũng là con trai duy nhất của ông.” Trên thực tế, sau khi biết chuyện xảy ra bên dưới, Trần Sâm thậm chí không muốn đi xem xem. Bi thương thâm trầm không thể che dấu, vẫn lởn vởn xung quanh ông.

Liên Sinh lắc đầu, “Đại sư huynh mất đi không chỉ một đứa con trai….Những thứ khác không nói, ba đồ đệ của hắn, cuối cùng chỉ còn lại một. Tiểu đồ đệ hình như lúc đi theo sư huynh hạ mộ, chọc giận sư huynh, bị hắn đuổi đi. Nghe nói sau đó có trở lại tìm sư huynh mấy lần, suy huynh cũng không thèm gặp.”

Mã Văn Thanh rót rượu vào miệng, sau đó đưa cho Liên Sinh, nói tiếp: “Lão nhị Triệu Ly ta biết, đi theo chúng ta xuống hồ, bị Lão Bát chết rồi lôi đi, thật ra hắn chết rất oan uổng.”

Liên Sinh kinh ngạc nhìn chai rượu đưa vào tay mình, cuối cùng vẫn nhận lấy nói: “Lòng tham không đấy rắn nuốt voi, biết thứ mình không nên biết, còn luôn nhớ kỹ, hắn là tự mình chon mình.”

“Ngươi nói cũng phải, ta khi ấy nhớ hắn chết sống muốn đi theo Phong ca xuống hồ, cần gì phải thế, tự mình liên lụy vào.”

Liên Sinh cười cười, không nói gì.

“Đúng rồi, người ngươi mới bắt ở bên trong, là ai?” Mã Văn Thanh đi được một đoạn mới nhớ ra, không nhịn được tò mò hỏi.

“Khương Dương của Khương gia, sau đó cho người khác cứu hắn ra, bất quá… Ta đã để lại cho hắn một ít thứ thú vị.”

Mã Văn Thanh nhìn Liên Sinh một cái, thoáng tránh ra xa hai bước.

Phía trước Trầm Tuyên đỡ Trần Sâm vào xe, quay đầu lại nhìn trên núi thật lâu, mới mở cửa xe ngồi xuống.



Bên hồ Kính Thủy, khuôn mặt nhìn đen như mực của Nãi Bảo lão phụ mơ hồ nói với người bên cạnh: “Ngươi có cảm thấy hôm nay hàn khí trong hồ nhiều hơn bình thường?”

Lão lạt ma gật đầu, cười a a đáp: “Lão ca có muốn tới miếu nhỏ của ta một chút hay không, rảnh rỗi có thể nói chuyện.”

Nãi Bảo lão phụ vuốt ve con chó rõ ràng đang hưng phần, cười nói: “Được, vậy ta lại quấy rầy lão đệ rồi.”

Dưới mặt hồ phẳng lặng, xoáy nước càng lúc càng lớn. Mà thông đạo xuyên qua hồ nước ở tầng dưới cùng, cánh cửa Trần Ngọc dùng máu mình mở ra đã vĩnh viễn đóng chặt, bên trên là cái khóa tinh xảo.

Nếu như Mã Văn Thanh hoặc Trần Ngọc ở đây, nhất định sẽ thất kinh, đó là cái khóa mà Liên Sinh vẫn tùy thân mang theo, ngay cả Trần Ngọc cũng không mở ra được.

Cửa đá dày cộm nặng nề phong bế thanh long cung điện, cũng chặn lại mọi thanh âm bên trong.

Trong cung điện khổng lồ, đang quanh quẩn tiếng vang đinh tai nhức óc, giống như thanh long đang phát tiết cơn giận của nó.

Lối vào tầng thứ năm của cung điện, có hai người đang đứng.

Một người trong số đó, rõ ràng là Khương Dương đã bị Việt chiếm thân, hắn bị một người bóp cổ, sắc mặt tái nhợt, miệng thở hổn hển.

Người kia sắc mặt tái xanh, cắn rang nghiến lợi nói: “Đây chính là nơi người dẫn ta tới có thể ngăn cản nghi thức nghịch chuyển?”

Trên mặt Khương Dương vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khổ, “Ta bị người tính kế, chúng ta không thoát ra được nữa… Có lã người kia cũng không ngờ, ngay cả ngươi cũng bị cho vào tròng. Ngươi khống chế linh hồn của chủ nhân, ly gián quan hệ giữa chủ nhân và ta, dẫn đường cho dục vọng cùng hận ý trong lòng mỗi người, ngươi cuối cùng cũng không có kết quả tốt đẹp, đây mới là báo ứng! Hắc –’’

Khương Dương cười mấy tiếng, liền bị đôi tay người ta ra sức siết lấy cổ họng, dồn dập ho khan, rồi không một tiếng động, thân thể giằng co kịch liệt.

Người bóp cổ hắn ngũ quan vặn vẹo, hét lên chói tai: “Báo ứng?! Vậy ngươi phải lưu lại phụng bồi ta, ta sẽ lợi dụng linh hồn của ngươi sống thêm thật lâu, đợi người thả ta ra ngời – ’’

Khi bị hung hang ném xuống đất, Khương Dương lấy tay ôm cổ, trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị, khan khan nói, “ Ngươi thấy mình rất lợi hại? Có lẽ chủ nhân đã sớm cảm nhận được sự tồn tại của ngươi. Thật ra, Liên Sinh mới là quân cờ cuối cùng chủ nhân để lại, hắn là huynh đệ nhỏ nhất của chủ nhân, chủ nhân tin tưởng hắn hơn ta. Năm đó, chủ nhân tìm người khi cục diện không thể vãn hồi, khi kết thúc tất cả, đến tận bây giờ, ta mới biết được là hắn.”

“Hồ KÍnh Thủy, mộ Thanh Long, là mộ thất cuối cùng chủ nhân chuẩn bị cho mình, không ngờ ngươi trên người ta…” Khương Dương điên cuồng cười lớn, ngay sau đó bị người phía sau một cước đã xuống tầng thứ năm.

Người đứng ở cửa thang xuống tầng thứ năm, nếu như bỏ qua sự dữ tợn trên khuôn mặt, ngũ quan cũng được coi là thanh tú, dáng người thon thả, chính là Vương Miêu mất tích đã lâu.

Cô ả lạnh lùng nhìn tầng thứ năm bên dưới, cuối cùng trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị, nhấc chân đi xuống.

Trên cổ tay trái của Vương Miêu, một chuỗi hạt màu xám tro đang phát ra tia sáng âm trầm.



Ngoại ô Lệ Giang, trong một tòa nhà hai tầng tầm thường.

Hai chân trước của Tiểu Mập đặt lên giường, nhìn Trần Ngọc không nhúc nhích nằm bên trên, cố gắng bày ra vẻ mặt mà mình có thể tưởng tượng thâm trầm mà bi thống nhất, đứng đã lâu, hai chân sau mập mạp thỉnh thoáng hoạt động vài bước để đỡ tê mỏi không còn chút sức lực nào.

Mà công khai vùi ở bên giường, chính là bốn chân Thanh, tên này đi theo Trần Ngọc ra ngoài một chuyến, cư nhiên, cư nhiên lại dài thêm, hơn nữa còn lớn nhanh như vậy! Quả thực khiến người ta giận sôi!

Còn một chuyện càng khiến nó bi thương đau đớn hơn thế, nó đã đánh không lại bốn chân Thanh…

Tiểu Mập phẫn uất trợn tròn mắt lần nữa nhìn bốn chân Thanh, dùng đầu lưỡi tinh tế liếm mặt Trần Ngọc, nhưng sau đo xoay người đi về phía sa lon. Không phải là không có long sao?! Không phải là thân thể dài hơn nó sao?! Sớm muộn gì, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngạch, đợi đã, long báo con dựng lên, mình lớn lên cũng khó coi như vậy? Có nên mạo hiểm hay không, chỉ sợ sau này không dám soi gương nữa…

Báo con nghi hoặc, tạm thời lâm vào tình trạng âm thầm tự hỏi.

Mà bốn chân Thanh từ đầu đến cuối đều đàng hoàng vùi bên cạnh Trần Ngọc, nửa hí mắt, hưởn thụ một phen thích ý. Chỉ có lúc báo con giận dữ rời đi mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn, cái đuôi giật giật, rồi lại cúi thấp đầu xuống, đặt lên chân trước nhắm mắt dưỡng thần.

Ở cửa truyền đến tiếng bước chân, Tiểu Mập duy trì tư thế suy tư bất động, chỉ lặng lẽ dựng lỗ tai lên. Bốn chân Thanh ngẩng đầu nhìn Phong Hàn một cái, rồi nhảy sang mặt bàn bên cạnh.

Phong Hàn đứng ở cửa, sau khi nhìn lên giường một cái, gõ vào cánh cửa, nói: “Bây giờ, ra ăn cơm.”

Hai tiểu động vật quyết đoán mà an tĩnh nhanh chóng đứng dậy, cùng nhau ra ngoài. Mặc dù bọn nó nhất trí Phong Hàn là người không biết nấu cơm nhất trên thế giới này, thì cũng không còn cách nào khác, đây là người quản lý việc ăn uống hiện tại trong nhà.

Phong Hàn đóng cửa lại, đứng trước giường, lẳng lặng nhìn người trên giường một lát, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

Trần Ngọc từ tiếng nước chảy mông lung tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Tỉnh lại một lúc lâu, cậu mới xác định mình thực sự vẫn còn sống.

Cảm ơn trời đất! Cậu đã trở lại! Còn sống thực sự là quá tốt! Phong Hàn, Trần Sâm, Mã Văn Thanh, Liên Sinh… Cậu khát vọng hơn ai hết được cùng bọn họ sống trên thế giới này, cậu thậm chí muốn đứng trước mặt bọn họ ngay bây giờ, sau đó ôm lấy họ.

Trần Ngọc trên giường cảm động suy nghĩ, đồng thời âm thầm thề, sau này không hạ địa nữa, thống khổ cuối cùng kia, cậu đời này cũng không muốn nhớ lại.

Bất quá, khoảnh khắc sau đó, cậu thật ra nguyện ý đời này có rảnh thì trải nghiệm thêm lần nữa.

Khi đó, cậu vừa mới tiến vào trong thân thể này, hơi có ý thức, chỉ có điều vẫn chưa tỉnh lại. Những lời Phong Hàn nói, những việc hắn làm cậu đều có chút ấn tượng.

Trong giây phút ấy, niềm vui sướng lớn lao lấp đầy trái tim của cậu, thậm chí cả linh hồn. Chuyện cậu lo lắng nhất cũng không xảy ra, Phong Hàn ở lại, hơn nữa là vì cậu.

Đắm chìm trong hạnh phúc hồi lâu, Trần Ngọc mới nhớ ra cậu trước tiên nên thống báo cho Phong Hàn.

Đợi đã, cảm giác toàn thân vô lực, lâu như vậy rồi sao còn chưa hết?

Trần Ngọc trừng mắt nhìn, bi kịch phát hiện mức độ lớn nhất của cậu là động đậy ngón tay. Chẳng lẽ là hậu di chứng sau một lần chuyển sinh? Tạm thời hay là – cậu tuyệt đối không muốn liệt toàn thân a a! Trần Ngọc hoảng sợ nghĩ.

Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác hay không, cậu cảm thấy trong phòng vốn ấm áp trở nên có chút lạnh.

Trần Ngọc hao hết khí lực ngẩng đầu lên, sau đó thấy ở cửa phòng tắm, Phong Hàn đang chằm chằm theo dõi cậu.

“Cái kia, ta…ta đã trở về.” Trần Ngọc há miệng, cuối cùng quyết định chào hỏi trước.

Vui sướng hoan nghênh cùng ôm ấp xem ra không có, trên mặt Phong Hàn thậm chí không biểu lộ một tia vui mừng.

Sau khi phát hiện Phong Hàn căn bản không có ý định trả lời cậu, Trần Ngọc cẩn thận liếc một vòng trong phòng, nhận thấy ngay cả mấy tiểu động vật để cứu vớt cục diện cũng không có – cuối cùng, cậu liếm liếm đôi môi khô khốc, không mạch lạc tiếp tục nói: “Thật ra ta không ngờ ngươi sẽ ở lại, bất quá, thật sự tốt quá rồi, ta, ta thực không ngờ ngươi sẽ ở lại vì ta, thật ra, ngươi cũng thích ta đúng không…”

Thấy ánh mắt càng ngày càng đằng đằng sát khí của Phong Hàn, Trần Ngọc rùng mình, căng thẳng bổ sung: “Khụ…Ý của ta là ta rất cảm động…”

Phong Hàn bước tới, một tay ôm lấy Trần Ngọc không cách nào nhúc nhích, ra sức ôm chặt, sau đó đầu đặt trên bả vai Trần Ngọc. Không biết là tức giận hay vì sao, cánh tay ôm Trần Ngọc của Phong Hàn phát run.

Sức lực tay hắn thật lớn, ánh mắt từ từ nhuốm màu vàng kim, bên trong có thể nhìn thấy sợ hãi và yếu ớt khó gặp.

Trần Ngọc hơi giật giật, cảm thấy bả vai phát nhiệt.

Được rồi, mặc dù Phong Hàn trước sau như một bá đạo không được tự nhiên, cậu hiện tại cuối cùng cũng biết tầm quan trọng của mình với hắn, đương nhiên trước đây cậu cũng không biết, nhưng – có thể mặc quần áo vào đã hay không! Trần Ngọc đỏ mặt.

Thật lâu sau, Phong Hàn rốt cuộc khống chế được run rẩy, từ từ buông tay ra, hai người thâm tình nhìn nhau một lúc, Phong Hàn khôi phục ngữ điệu cao ngạo tỉnh táo nói: “Hiện tại, người ăn của ta, mặc của ta, ở nhà ta, hơn nữa thoạt trông, ngươi thậm chí còn không làm được thủ công nghiệp.”

Trần Ngọc vẻ mặt hóa đá nhìn Phong Hàn, há miệng, hiển nhiên không biết lúc này nên nói cái gì cho phải.

Phong Hàn trái lại tâm tình cực hảo, không them để ý chút nào cúi xuống, hôn Trần Ngọc thật mạnh.

Khi Trần Ngọc ho khan lên tiếng, Phong Hàn mới ngẩng đầu lên, nói như không: “Bất quá, ta sẽ nghĩ cách tận dụng hết…”

Trần Ngọc dùng thanh âm hơi nhỏ nói: “Uy – ta bây giờ không phải là tế phẩm của ngươi, đợi đã, Thanh Long hoàn còn ở đó hay không?”

Phong Hàn chỉ chỉ mặt bàn, Thanh Long hoàn lẳng lặng nằm trên đó.

“Ngươi tìm được cái chìa khóa rồi?”

“Lúc ấy năm tảng đá và chìa khóa người tìm thấy trong mộ ở hồ Kính Thủy, ta biết viên đá đều là giả, nhưng chìa khóa thì đúng là chìa khóa của Thanh Long hoàn, ta liền cầm đi.” Phong Hàn nói, đồng thời dùng ngón tay ở trên cổ Trần Ngọc khoa tay múa chân một chúy, nói: “Mặc dù Thanh Long hoàn không có ở đây, bất quá tế phầm vẫn là tế phẩm.”

Trần Ngọc cũng không tức giận, chỉ có điều ánh mắt tỏa sáng nhìn Phong Hàn. Vào lúc đó, Phong Hàn vẫn nhớ tìm chìa khóa giúp cậu, có lẽ, Phong Hàn chưa từng hứa hẹn điều gì, nhưng trên thực tế, điều hắn làm so với nói còn nhiều hơn.

Phong Hàn dần dần ngừng lại, trong ánh mặt trời sau giờ ngọ, thân thể trong ngực ấm áp quen thuộc, cặp mắt xinh đẹp linh động màu đen khiến cho hắn hít thở không thông.

Cậu còn sống, cùng hắn tồn tại, không có gì tốt đẹp hơn thế nữa.

-CHÍNH VĂN HOÀN-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.