Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 27



Trần Ngọc ngây cả người, cho dù tiếng gió thổi rất lớn, cậu vẫn cảm thấy trơ trọi sợ hãi như cũ, sự khủng hoảng trong nháy mắt bao phủ Trần Ngọc. Cậu miễn cưỡng ổn định tâm thần, che mặt thật kỹ càng, đem tiểu báo tử nhét vào ***g ngực, lại lấy khẩu súng cùng băng đạn đặt ở nơi có thể tiện tay lôi ra bất cứ lúc nào, sau đó trèo lên lạc đà, đi theo hướng những người vừa mới chạy qua.

Tầm nhìn giảm xuống chỉ còn hai thước trong cát bụi, Trần Ngọc rất khó để phân biệt phương hướng, trên mặt đất không có nửa điểm dấu vết, cậu không còn cách nào khác đành chăm chăm nhìn la bàn, cát cùng gió lốc đập vào mặt khiến cho Trần Ngọc cảm thấy hô hắp bắt đầu có chút khó khăn.

Đúng lúc ấy thì ở đằng trước cách đó không xa chợt có ánh sáng, đó nhất định là ánh sáng cực mạnh, nếu không Trần Ngọc căn bản không thể trông thấy, sau đó có tiếng súng liên tiếp nổ ra. Trần Ngọc cả kinh, ai nổ súng vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, ánh sáng kia đã biến mất, tiếng súng cũng quay về yên lặng, thế nhưng, mấy giây sau, trong gió truyền đến một tiếng thét sợ hãi, thê thảm sắc nhọn. Bên kia nhất định có ai đó đang gặp nguy hiểm.

Trần Ngọc vội vã thúc giục lạc đà chạy về hướng mới vừa có ánh sáng, song, khi chạy được ước chừng một trăm thước, gió càng lúc càng lớn, tốc độ của lạc đà cũng chậm lại, cuối cùng, lạc đà cư nhiên nằm bò ra đất, chết sống không chịu động. Thì ra lạc đà thấy gió quá lớn, vứt bỏ ý niệm bỏ trốn, chuẩn bị cứ như vậy chờ bão cát qua đi.

Kháo, ngươi nghĩ ngươi là đà điểu?! Trần Ngọc không dám há mồm, mắng thầm trong lòng, đồng thời ra sức lôi kéo lạc đà. Rốt cuộc, lạc đà cũng chịu ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc một cái, Trần Ngọc vui mừng, chuẩn bị tiếp tục túm sợi dây. Lúc này, gió chợt trở nên mạnh hơn, khiến Trần Ngọc thân hình lảo đảo, sau đó sẩy chân té ngã trên mặt đất. Trần Ngọc nheo mắt thấy, đèn pin mắt sói giắt ngang hông đã rơi xuống nền cát, bị gió cuốn nhanh chóng lăn ra xa.

Trần Ngọc thầm mắng xui xẻo, quay sang chỗ đèn pin sờ soạng tìm kiếm. Hiện tại còn không biết lúc nào thì mới có thể gặp được đám người kia, dưới tình trạng này mà không có ánh sáng, cơ hồ sẽ không có hy vọng sinh tồn.

Trần Ngọc dùng cả tay cả chân quơ cào một lúc mới đem đèn pin nhặt về được, cậu thở phào nhẹ nhõm, không còn thời gian nữa, nhất định phải quay lại, nghĩ biện pháp để cho lạc đà đứng dậy, đi về phía vừa mới nổ súng.

Lúc quay lại chỗ lạc đà, khoảng cách cũng không xa, nhưng khiến Trần Ngọc phải thở hồng hộc. Khi đến nơi, Trần Ngọc chuẩn bị tiếp tục túm lấy lạc đà, đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, lạc đà nằm rạp trân mặt đất, trong mắt đều là cát. Cậu vội chạy lại gần, sờ sờ, liền phát hiện toàn thân nó vừa lạnh vừa cứng, hóa ra là đã chết.

Trần Ngọc không khỏi choáng váng, cậu rời đi không quá mười phút, lạc đà sao lại chết, là bị gió thổi đến chết? Đây tuyệt đối là chuyện buồn cười nhất trong ngày!

Trần Ngọc hoảng hốt, trong sa mạc, mất thứ gì cũng được, nhưng không có lạc đà, cậu làm cách nào đuổi theo những người đó, làm thế nào ra khỏi sa mạc?

Trần Ngọc đứng lên nhìn quanh quất bốn phía, sau đó ngốc lăng tại chỗ, cách nơi này tầm hai mét, có một người đang đứng.

Trần Ngọc lập tức nghĩ tới người tài xế kia, hắn lúc rời đi có nói, tìm người ở đằng trước, sau đó cũng nhau chờ cậu. Mặc dù không hy vọng nhiều, nhưng bây giờ gặp được người, Trần Ngọc vẫn cảm thấy có phần vui sướng ngoài ý muốn. Cậu hô to mấy tiếng, nhưng không có tiếng đáp trả. Cho dù gió lớn, cách đó vài mét, tuyệt đối có thể nghe thấy được thanh âm của cậu. Trần Ngọc bỗng nhiên im bặt, người kia, thật sự có phải tài xế hay không, tại sao vẫn không trả lời? Cũng không hề nhúc nhích một cái.

Cậu giơ súng lên, cẩn thận đi về phá trước, khi đã đến gần, Trần Ngọc mới nhìn rõ, người nọ đúng là tay tài xế. Hắn vẫn mặc chiếc áo gió ban nãy, giày cao cổ, đeo kính chắn gió, ngay cả bình nước buộc ở ngang hông cũng chẳng hề thay đổi.

Trần Ngọc cau chặt mày, người này rốt cuộc đang làm gì vậy, không lên tiếng cũng không động đậy, vẫn bảo trì một tư thế duy nhất. Trần Ngọc nghi ngờ nhích tới gần thêm mấy bước, cuối cùng có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của tay tài xế, Trần Ngọc chợt sợ đến ngây người. Biểu tình trên gương mặt đó cực kỳ vặn vẹo, mang theo sự sợ hãi điên cuồng, mà da mặt hắn giống như mất đi dưỡng khí, khô quắt lại, đã thành thây khô, giống như xác ướp hơn ngàn năm tuổi vẫn còn giữ được nguyên vẹn.

Nhưng từ dung mạo ngũ quan có thể suy ra, người này đích xác là tay tài xế Trần Ngọc mới qua trợ giúp không lâu trước đây.

Trong con mắt khô khốc của tay tài xế chỉ còn lại thứ gì đó đen thui, miệng há hốc, giống như muốn nói với Trần Ngọc: “Ta đang đợi ngươi….”

Chuyện gì đã xảy đến với tay tài xế?

Lạc đà chết, tài xế cũng đã chết, sau đó sẽ là Trần Ngọc cậu sao.

Trần Ngọc cắn răng, tiến lên tra xét thân thể tài xế, tài xế dựa vào một gốc cây hồ dương khô héo, y phục bị mắc ở trên, cho nên không bị gió thổi bay. Trần Ngọc phát hiện trên y phục của hắn có rất nhiều vết máu đen sẫm, vô cùng hỗn độn mà lại rách rưới te tua, nói cách khác, tài xế trước khi chết đã giãy dụa kịch liệt, hơn nữa, trong tay hắn nắm thật chặt khẩu súng, người mới vừa nãy nổ súng chính là vị tài xế này.

Mặc dù không thân quen, Trần Ngọc vẫn đem người đỡ xuống, chuẩn bị chôn ngay tại chỗ, khi sửa sang lại cho thi thể, Trần Ngọc mắt sắc nhận thấy, trên vạt áo của tài xế viết hai chữ cẩu thả, màu sắc đỏ sậm, hiển nhiên là dùng máu viết ra: chạy đi.

Đây coi như là ám hiệu? Nói cách khác, tài xế gặp phải thứ gì đó vô cùng nguy hiểm.

Lấy khẩu súng từ trong tay tài xế ra, Trần Ngọc còn chưa kịp đào huyệt, gió đã đem thi thể của tài xế vùi lấp hơn phân nửa dưới lớp cát bụi.

Thở dài, Trần Ngọc ngẩng đầu lên, sau đó lại thêm một lần cả người cứng ngắc. Cậu thấy trong gió có một cái bóng mơ hồ, chính là cái tên lưng gù Trần Ngọc và tài xế cùng nhau trông thấy ở xa xa, nửa người trên nghiêm trọng nghiêng về phía trước, bóng người đi bộ cực kỳ quái dị.

Trần Ngọc há miệng, sau đó lại khép lại, lúc ấy chưa kịp suy nghĩ, chỉ nhận thấy còn có người làm bạn chính là rất đỗi vui mừng. Bây giờ ngẫm lại, người này là ai, nếu như đi cùng bọn họ, tại sao không có lạc đà, tại sao trong hắc phong bạo không nhanh không chậm đi đi lại lại? Tài xế vỗn là đuổi theo hắn, như vậy liệu có phải vì người này mà tài xế mới chết hay không.

Nhìn theo bóng người quái dị chậm chạp di động nọ, Trần Ngọc thậm chí hoài nghi, có lẽ hắn cũng không phải là người.

Tiểu báo tử trong ngực tựa hồ cũng cảm thấy nguy hiểm, run lên từng chặp. Trần Ngọc co rúm người lại, lui về sau từng bước một. Nhưng bước đi như vậy, cái bóng kia vốn đang đi về hướng khác, hình như cảm nhận được điều gì, chợt xoay người đi về phía Trần Ngọc. Nhìn phương thức mà người nọ di chuyển, Trần Ngọc càng cảm thấy giống như loại bọ ngựa quái đản.

Cậu không tự chủ được ngừng thở, giơ súng hướng về phía cái bóng kia, trong lòng bất an khủng hoảng tới cực điểm, không biết nên nổ súng hay xoay người chạy trốn.

Ngay lúc ấy thì một cánh tay khoác lên trên bả vai Trần Ngọc, cậu bị dọa sợ đến mức hét lên một tiếng, lập tức quay phắt lại. Một cánh tay khác vững vàng bắt được tay cầm súng của Trần Ngọc, khiến cho cậu ngay cả cò súng cũng không bóp được. Sau lưng Trần Ngọc, Phong Hàn sắc mặt âm trầm đang  nhìn cậu.

Trần Ngọc đột nhiên có cảm giác xem ra cái tên mặt băng sơn mình nguyền rủa rất nhiều lần này thật ra thì vô cùng khả ái, ít nhất trong khoảnh khắc trông thấy Phong Hàn, tim mới vừa đập như đánh trống hiện tại đã dần bình thường trở lại.

“Ngươi tại sao lại ở đây?” Phong hàn hỏi, ánh mắt cùng giọng nói đều biểu đạt ý tứ cực kỳ bất mãn, “Để cho ta tìm lâu như vậy.” (sao ta thấy tim hồng bay đầy trời thế này) (anh Hàn thật “ôn nhu” nha, hắc hắc)

Trần Ngọc không còn kịp giải thích thêm gì nữa, nhanh tay níu lấy Phong Hàn, nói: “Mau, nó tới rồi kìa!”

Phong Hàn nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Cái gì?”

Trần Ngọc vội vàng chỉ về bóng người quái dị ở đằng sau, sau đó chợt nhận ra, nơi đó không có gì cả, trừ cát vàng ngập trời.

Trần Ngọc xoay người nhìn ánh mắt trầm mặc của Phong Hàn, lắp bắp thuật lại đại khái tình hình vừa nãy, sau đó nói: “Tin ta đi, mới vừa thật có thứ gì đó, hơn nữa, rất kinh khủng.”

Phong Hàn dửng dưng gật đầu, đồng thời thở dài, trên mặt lộ ra thần sắc thất vọng: “Bây giờ thứ đó càng ngày càng nhanh nhạy, nó rất may mắn, không hề trực tiếp đi tới. Thật ra thì ta muốn tìm nó đã lâu rồi.”

“Ngươi biết nó? Lại còn đi tìm?!” Trần Ngọc chăm chăm nhìn Phong Hàn kêu lên, có chút nghi ngờ tên này bị chập mạch.

“Ân, có thể cảm nhận được, ta muốn xem thử nó là vật gì.” Trần Ngọc thề, khi nhắc đến quái vật kia trên khuôn mặt lạnh lùng của Phong Hàn lộ ra một tia tiếu ý, hơn nữa cơ hồ có phần ôn nhu, sau đó gương mặt hoàn mỹ đó lại nhíu mày, “Tìm cả nửa ngày cũng không thấy, quay về thì phát hiện ngươi đã biến mất, làm một tế phẩm, ngươi có thể hay không đừng mang thêm phiền toái tới cho chủ nhân? Ngươi lớn như vậy rồi, ta cảm thấy mấy việc này đại khái không cần dạy ngươi nữa đi.”

Trần Ngọc gắt gao siết chặt nắm đấm, không ngừng ám thị chính mình, không cần cùng hắn lý luận, bởi vì dù nói thế nào hắn cũng không thông, không thể cùng hắn dây dưa đắn đo bất cứ chuyện gì, dù sao Phong Hàn tuyệt đối không phải là người dễ dàng thỏa hiệp.

Qua một lúc lâu, Trần Ngọc rốt cuộc cũng điều chỉnh thật tốt tâm tình ,nói: “Chúng ta trở về thôi.”

Phong Hàn bấy giờ mới trông thấy tay tài xế nằm dưới chân, tinh tế quan sát, bình luận: “Chết tương đối khó coi, máu toàn thân cũng bị mất hết.”

Trần Ngọc trong tâm chợt động, máu, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phong Hàn hỏi: “Tài xế không phải do ngươi giết đấy chứ?”

Phong Hàn kỳ quái nhìn Trần Ngọc, nói: “Mắt ngươi hỏng rồi à, ta không phải là người tùy tiện như vậy. Trên thực tế, ta rất kén chọn, sau khi đến nơi này, ta chỉ hút máu của ngươi mà thôi.” Nói tới đây, Phong Hàn chợt dùng đầu lưỡi liếm liếm môi dưới, ánh mắt nhìn Trần Ngọc có chút đăm đăm.

Trần Ngọc nhất thời tỉnh ngộ mình vừa rồi đã hỏi một vấn đề cựa kỳ ngu xuẩn, bởi vì miệng Phong Hàn đã tiến sát lại gần, cậu hai mắt nhắm nghiền, mong khoảnh khắc này mau chóng chấm dứt.

Không có sự tê dại quen thuộc trên cổ, cậu cảm giác trên môi mình có thứ gì đó nóng ướt khẽ quét mà qua, Trần Ngọc kinh hãi mở mắt ra, Phong Hàn đã đứng ngay ngắn, lẩm bẩm nói: “Phải mau vỗ béo ngươi mới được, máu cũng không đủ.”

Trần Ngọc hắc tuyến, đây coi như là nuôi cho mập rồi làm thịt chăng.

-END 27-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.