Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 29



“Chúng ta nên vào vào xem thử.” Có người nhỏ giọng đề nghị, nhưng không ai chuyển bước.

Có người cố gắng chứng minh đây chỉ là một căn lều có đỉnh lều tương tự, song lều là do Dương gia cung cấp, phía trên rõ ràng in dấu hiệu của công ty họ Dương, ngay cả số thứ tự được đánh ở mặt ngoài cũng trùng khớp, đích thực là căn lều được lưu lại kia.

Mọi người thấy một màn quỷ dị trước mắt mặc nhiên không phát ra tiếng động, làm cái nghề này không thể nhát gan được, kẻ lão luyện thường hạ địa thì biết, trong mộ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhưng ở nơi này giữa ban ngày ban mặt, đã đi được hai ngày, vả lại có thể khẳng định trên cơ bản phương hướng vẫn thẳng tắp, nhưng khi quay về điểm xuất phát, thấy căn lều lúc rời đi đặt ở trước mặt, không ít người vẫn bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Trong đội dẫn đường của đám người Trần Sâm, một ông lão đã quỳ xuống đất, mặt đầy tuyệt vọng, nói là bọn hắn xông lầm vào địa giới của ma quỷ, ngày cả Hồ Đại cũng không thể bảo vệ cho bạo họ. A Cát lạnh lùng nhìn lão nhân kia, cũng không nói gì, chẳng qua chỉ ngẩng đầu quan sát núi đá xung quanh cùng sa mạc phía trước.

Trần Ngọc theo bản năng nhích gần về phía Phong Hàn, giương mắt nhìn đám người đằng trước, Trần Sâm cùng Khương gia lão gia tử, Dương gia đương gia đứng ở nơi đó, mặt mày ngưng trọng nhìn đỉnh lều nọ.

Chợt có người lên tiếng: “Dương Lục gia, ta đi qua đó xem thử.”

Trần Sâm quay ngoắt đầu lại, thần tình ngưng trọng nói: “Câm miệng, bên kia có động tĩnh, đừng nói chuyện nữa.” Trần Sâm ở Trần gia chủ sự nhiều năm, sát phạt quyết định, ngoài việc giữ vững địa vị của Trần gia trong giới Đào sa, còn đem sản nghiệp của Trần gia mở rộng gấp mấy lần. Mặc dù bây giờ tính tình thu liễm rất nhiều, nhưng trải qua năm tháng lắng đọng tích lũy, khí thể vẫn quá mạnh mẽ, hắn vừa nói xong, tên tay chân kia lập tức không dám hé răng thêm nữa.

Trần Sâm cau mày lắng tai nghe ngóng một hồi, chợt lấy tay ra hiệu cho mọi người. Khi Trần Ngọc còn chưa hiểu rõ ý tứ của phụ thân, Phong Hàn đã kéo cậu trốn sau một tảng đá. Những người khác cũng nhanh chóng ẩn thân.

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, dấu chân trên cát đảo mắt đã hoàn toàn biến mất không còn vết tích.

Ngay lúc đó, đối diện mơ hồ truyền đến giọng nói, còn có tiếng di chuyển vật nặng, tiếng xua lạc đà. Trần Ngọc trong lòng hiếu kỳ mãnh liệt, không nhịn được ngó đầu ra xem, bị Phong Hàn dùng sức kéo lại, sau đó Trần Ngọc nghe thấy có người hô lớn.

“Tất cả mọi người phải theo kịp, quỷ thành không thể so với những nơi khác, tụt lại phía sau tuyệt đối sẽ không ra được. Trần Ngọc, ngươi còn mè nheo cái gì đấy! Mau ra đây.”

Trần Ngọc theo bản năng muốn đáp ứng, miệng mũi lập tức bị Phong Hàn ở phía sau bịt chặt.

Kết qủa, đối thoại vẫn đang tiếp tục.

“Tới đây.” Trong hàng loạt tiếng động huyên náo, một thanh âm chát chúa quen thuộc vang lên, sau đó còn có tiếng bước chân vội vã cùng tiếng oán trách nho nhỏ.

Đó rõ ràng là thanh âm của Trần Ngọc, Trần Ngọc tức thì cứng ngắc, cậu nhớ ra, trước khi xuất phát hình như cũng có cuộc đối thoại như thế này.

Ngay sau đó, trong sa mạc an tĩnh dị thường, lại có rất nhiều tiếng nói chuyện, nhưng giọng nói kia vô cùng quen thuộc, trong chân thực lại có nồng đậm kỳ ảo cùng quỷ dị.

“Để hai người kia lại trong lều sẽ không sao chứ?”

“Không sao đâu,chúng ta đã xem xét qua, chung quanh đây không có dã thú, nước và thức ăn còn đầy đủ, súng và đạn dược cũng để lại cho họ không ít. Hơn nữa, nơi chúng ta tới không chừng còn nguy hiểm hơn.”



Đối thoại cứ thế tiếp tục, rõ ràng bọn họ đều ở đây, vậy thì là ai đang nói chuyện? Trần Ngọc sởn tóc gáy.

Trần Ngọc nhìn xung quanh, thấy người khác cũng là vẻ mặt gặp quỷ. Tiếp đó là thanh âm đám người kia đi xa dần. Trần Ngọc bấy giờ không nhịn được nữa, nghiêng đầu từ giữa hai tảng đá nhòm thử.

Một nhóm người trùng trùng điệp điệp, đang đi về hướng lúc trước bọn họ rời khỏi.

Trần Ngọc giật mình thăm dò nhìn nhóm người kia, bất kể là Trần Sâm – phụ thân của cậu, còn có Thẩm Tuyên, Mã Văn Thanh, cả cậu, cư nhiên đều ở trong đó. Cậu đơn giản không dám tin vào hai mắt của mình, đây thật ra là ảo giác thôi đúng không.

Cậu thấy, một Phong Hàn khác đang đi bên cạnh “mình”, lấy tay nghịch tóc “mình”. Trần Ngọc ngơ ngác nhìn, có lẽ ánh mắt của cậu quá mức chuyên chú, Phong Hàn ở đằng kia như cảm nhận được, chợt quay đầu lại. Tim Trần Ngọc giống như bị người khác bóp nghẹt, theo bản năng ngừng hô hấp.

Phong Hàn bên kia có trực giác như của dã thú nhìn qua đây một lúc, khoảng cách quá xa, hắn cũng không phát hiện ra cái gì, liền xoay người đi. Trần Ngọc quay người lại, tựa vào trên tảng đá, không ngừng thở dốc. Những người đó giống như đúc từ cùng một khuôn với bọn họ mà ra, dung mạo, giọng nói, ngay cả mọi cử động đều y hệt.

Nhưng khi Phong Hàn bên kia xoay người, không biết do quá xa, hay vì ánh mặt trời, Trần Ngọc không thấy rõ mặt của Phong Hàn, chỉ thấy đôi mắt phát ra kim quang.

Chỉ có mặt của Phong Hàn là không thấy rõ được.

Một cánh tay nhẹ nhàng nâng cằm Trần Ngọc lên, Trần Ngọc mở mắt ra, lăng lăng nhìn cặp mắt đen nhánh mơ hồ có chứa kim quang trước mặt, không có biểu tình nào phảng phất giống như mắt của dã thú, chỉ có cái bóng nho nhỏ của Trần Ngọc. Nhớ đến khuôn mặt mơ hồ khi nãy, Trần Ngọc chợt mãnh liệt muốn biết thân phận của Phong Hàn.

Cậu một tay kéo lấy cổ áo của Phong Hàn, sáp lại gần khàn khàn hỏi: “Người rốt cuộc là ai? Hoặc nên nói, ngươi rốt cuộc là cái gì?”

Phong Hàn sắc mặt phức tạp nhìn Trần Ngọc, khi Trần Ngọc cho rằng Phong bánh tông lại muốn phớt lờ mình, Phong Hàn lấy tay nghịch nghịch tóc Trần Ngọc, nói: “Chuyện của ta, ngươi biết quá nhiều cũng không phải việc tốt, nói cách khác, người dù biết cũng vô ích. Ngoài ra, bây giờ trọng yếu hiển nhiên là một chuyện khác.”

Cái gì gọi là biết quá nhiều không phải là việc tốt? Thấy ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng tựa hồ không hề để ý, Trần Ngọc âm thầm cãi lại, vậy tại sao ngài đem ta từ đầu đến chân hỏi đến rõ ràng! Nhưng mà, Phong Hàn nói rất đúng, hiện tại có chuyện trọng yếu hơn cần đối mặt.

Lúc này, đội người kia đã hoàn toàn không thấy bóng dáng, dấu chân bị cát phủ lên, trong sa mạc lại khôi phục vẻ yên tĩnh chết chóc, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Một lát sau, mọi người mới nơm nớp lo sợ bắt đầu nghị luận.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?”

“Chẳng lẽ là lão tử hoa mắt?!”

“Trời ạ, đây là cái tình huống gì a!”

“Ta kháo, chúng ta không thể toàn bộ đều hoa mắt đi, cho dù có người giả trang lão tử, thế nào có thể tìm được cả đoàn người đến giả trang đây?” Mã Văn Thanh buồn bực hét lên.

Thẩm Tuyên đến gần Trần Sâm, có chút nghi ngờ lên tiếng: “Sư phó, theo bản đồ cùng GPS, hướng chúng ta đi là hoàn toàn chính xác, hơn nữa còn cách đích đến không xa nữa. Trên lý thuyết mà nói, nơi đây không phải là chỗ chúng ta rời đi, nhưng vừa nãy —” Đối với tình cảnh quỷ dị lúc ấy, không người nào có thể giải thích được rõ ràng.

Triệu Ly liếc nhìn cái lều kia, đi lên phía trước một bước nói: “Sư phó, nếu muốn biết rõ nguyên nhân, chúng ta nên đến căn lều kia một chuyến, có lẽ đây chỉ là một loại ảo ảnh nào đó?”

Đám người Trần Sâm vẫn còn đang trầm ngâm không quyết, Phong Hàn giương mắt nhìn căn lều ở bên kia, bỗng lên tiếng: “Tốt nhất không nên vào.”

Trần Sâm thấy Phong Hàn nói chuyện, nhíu lông mày, trong mắt mang theo suy nghĩ sâu xa; Khương gia lão gia tử, Dương lão lục, cùng người trẻ tuổi thân phận rất cao nọ nhìn sang, trong mắt đều màng theo vẻ tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu, Phong Hàn đối với bọn hắn mà nói vẫn là nhân vật mới.

Triệu Ly vừa nghe thấy câu nói của Phong Hàn, ngây cả người, không đi tiếp nữa, lặng yên không một tiếng động thối lui đến đám người phía sau. Nhưng ngoại trừ hắn, vẫn còn có những người khác, đều cho rằng nếu nghe theo lời của Phong Hàn thì chẳng khác nào nhát gan hèn yếu, kiên quyết phải vào xem thử.

“Tại sao không thể vào? Chuyện khi nãy, không hiểu rõ, chẳng lẽ muốn chúng ta giả bộ như có chuyện gì xảy ra? Vậy chúng ta nên chạy đi đâu? Còn nữa, lều ở ngay trước mắt, chúng ta nhiều người như vậy, càng không thể vì nhát gan liền bỏ qua cơ hội tra rõ chân tướng này. Có lẽ, cơ hội này chỉ có một lần duy nhất.” Một hán tử vóc dáng khôi ngô đứng ra nói lời chính nghĩa, trong ánh mắt rõ ràng có châm chọc cùng coi thường Phong Hàn. (Tên này chán sống!)(Tiêu biểu của loại hình <điếc không sợ súng đây mà> =.=)

Một người khác cũng đứng ra nói: “Ta cảm thấy Đại Khuê nói rất đúng, cứ tiếp tục như vậy, coi như chúng ta vẫn đi về phía trước, trong lòng cũng không yên, ngay cả đây có thể là một âm mưu, có một nhóm người giả trang chúng ta, đi làm cái gì đó, chuyện này đương nhiên chúng ta không thể biết được. Chúng ta nếu như không kịp sớm phát giác, nói không chừng sẽ có nguy hiểm lớn hơn nữa.”

Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh đều không nói gì, kể từ cái lần vào mộ ấy, ngay cả lão giáo sư cũng đối với Phong Hàn sùng bái có thừa, hai người đối với quyết định của hắn đều tin tưởng không cần lý do.

Khương lão gia tử trầm ngâm một chút, nói: “Chuyện hôm nay gặp phải quá bất khả tư nghị, ta cảm thấy bọn họ nói cũng có đạo lý, dù sao chuyện này cũng liên quan đến bản thân chúng ta, không tra rõ thì sẽ không an tâm. Vị tiểu huynh đệ nói không thể vào lều, không biết vì lý do gì?” Câu nói sau cùng cực kỳ khách khí, khiến cho tầm mắt mọi người đều chuyển hướng sang Phong Hàn.

Phong Hàn lại một lần nữa nhìn về phía căn lều, thật lâu sau, mới nhàn nhạt trả lời: “Bên trong lều không có người sống.”

Đại Khuê liếc mắt, nói: “Mọi người mới vừa rồi cũng nghe thấy, bọn họ nói bên trong để lại hai người, nếu như bọn họ chính là chúng ta, bên trong phải có lão Lưu bị thương và A Vũ trông chừng hắn mới đúng. Nói không chừng chúng ta đi vào, là có thể thông suốt. Các ngươi nếu không muốn vào, vậy ta đi là được, ta đi theo Dương lục gia xuống mộ nhiều rồi, có cái gì mà chưa từng thấy chứ, bát tự của ta rất tốt!” Nói xong liền cầm lấy súng đi về phía căn lều.

Trần Ngọc kề sát vào Phong Hàn, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao ngươi nói bên trong không có người sống? Không có thì chúng ta không thể đi vào trong?”

Phong Hàn quét mắt nhìn Trần Ngọc một cái, nói: “Không có khí người, nhưng có nguy hiểm, ta nghĩ, người này —”

Thanh âm của Phong Hàn không lớn, mọi người xung quang cũng vẫn nghiêng tai cố gắng nghe ngóng, ngay vào lúc này, trong căn lều gần trong gang tấc bất chợt truyền ra tiếng súng! Hơn nữa là tiếng súng liên tục, dồn dập mà đột ngột.

“Đại Khuê, ngươi làm sao vậy!” Có người hô to.

Ai nấy đầu không do dự thêm nữa, đều chạy tới cửa lều, tình cảnh trước mắt khiến cho tất cả cứng đờ cả người.

-END 29-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.