Đi lại nhiều ngày trong sa mạc nhiệt độ cực cao cộng thêm ánh mặt trời gay gắt, cả đám người quần áo dường như đều ướt đẫm, cho dù vừa bắt gặp ảo cảnh biển khơi, cũng chỉ là sau khi thị giác thần kinh truyền sai tín hiệu, trong lòng có chút an ủi, tuyệt đối không thể làm dịu được nhiệt độ lên gần đến năm mươi độ này. Đúng lúc đó lại nghe Phong Hàn nói thật sự có sông đào bảo vệ thành, đều hoan hô cả lên, hận không thể ngay lập tức nhảy xuống ngâm mình.
Trần Sâm đi ở phía trước chợt đưa tay ngăn cản mọi người: “Đứng hết lại! Nước này còn chưa biết là tử thủy hay hoạt thủy, vả lại có mấy thứ gì đó khác lạ không sạch sẽ hay không hiện tại còn chưa rõ. Ai cũng không được phép xuống nước, Triệu Ly, ngươi lên trước xem xét.”
Trần Sâm vừa nói xong, không người nào dám động. Có tên muốn đem một chân trước của lạc đà ngập trong sông túm lên, thế nhưng lạc đà không chịu phối hợp, đứng nguyên tại chỗ, mặc cho người nọ dùng đủ mọi cách cũng không thèm nhúc nhích. Hắn không thế làm gì khác hơn đành phải đem trang bị trên thân lạc đà tháo xuống trước, vừa định cầm lấy dây cương, không ngờ con lạc đờ chợt nổi điên, ngửa mặt lên trời gào thét thê lương, chạy nhanh về phía trước, nháy mắt đã chìm sâu vào nước, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Người nọ thấy vậy bèn cuống cuồng, muốn đuổi theo, nhưng bị Triệu Ly kéo lại, quát: “Không muốn sống nữa sao! Lạc đà nếu không gặp nguy hiểm thì sẽ không thành cái đạng đó, ngươi lùi về sau mà xem.”
Người nọ quay đầu lại, quả nhiên phát hiện tất cả lạc đà đều quỳ trên mặt đất, thậm chí còn đang phát run. Hắn dần dần bình tĩnh, nhất thời trán đổ mồ hôi, cảm kích nói cảm ơn với Triệu Ly.
Triệu Ly ngồi xổm ở bên hồ, bật đèn pin mắt sói. Đèn vừa sáng, nơi có ảo ảnh biển khơi dưới ánh sáng của ngọn đèn đột nhiên biến mất. Những người tinh mắt lập tức phát hiện, Phong Hàn nói có sông đào bảo vệ thành quả nhiên là thật, chỉ có điều mặt sông so với ảo cảnh biển khơi ban nãy hẹp hơn rất nhiều, khi đèn pin mắt soi lia qua, chỉ có thể nhìn thấy nước sông đen thẫm gợn sóng lăn tăn, không trông thấy đáy. Cho dù đèn pin mắt soi có lực xuyên thấu tương đối mạnh, chiếu xuống mặt nước cũng chỉ thấy một mảnh mơ hồ.
Triệu Ly đang ngồi xổm chợt ồ lên một tiếng, lấy một cây kìm nhỏ vẫn mang theo bên người gắp lấy cái gì đó mang ra ngoài, “Sư phụ, nước này chắc chắn là hoạt thủy, bên trong có cá.” Đó là một con cá toàn thân trắng xám, vừa dài vừa nhỏ giống như rắn, chỉ có đầu cá là lớn. Có thể do phải trú ngụ trong thời gian dài dưới đáy sông bị ảo cảnh che khuất, không đủ ánh sáng, cho nên con người của nó cũng trong suốt. Vì nó đang bị kẹp, nên ra sức giãy dụa. Nhận ra có giãy dụa cũng vô dụng, nó bèn ngừng lại trong chốc lát, sau đó lật thân há mồm muốn cắn tay Triệu Ly, miệng nó rõ ràng đều là răng nanh trắng hếu. Triệu Ly khẽ chửi thầm một tiếng, tay trái vừa động, đầu cá đã bị cắt phăng rơi xuống đất.
Trần Sâm gật gật đầu, bây giờ nước đã được chứng minh không có độc, nhưng nghĩ đến hàm răng sắc bén của lũ cá, cũng tuyệt đối không ai dám xuống hồ tắm.
Mấy vị chủ trì thương lượng với nhau một chút, cuối cùng quyết định, dù sao cũng đã đến buổi trưa, trước ở chỗ này ăn cơm nghỉ ngơi, sau đó sẽ qua sông. Bởi vì nơi đây có ánh sáng, ảo cảnh sẽ biến mất, thế nên đoàn người tìm cách kiếm chút cây cỏ khô, đốt lửa. Mặc dù mặt đất không bị ánh nắng rang nóng nghiêm trọng như những chỗ kia, trực tiếp ngồi xuống cái mông cũng nóng bỏng khó chịu, mọi người bèn trải túi ngủ trên đất, đun nước nóng, cho thêm chút muối và ít đường chế biến mấy món ăn khô, cái này tương đối khó ăn, cũng may ở Tân Cương đã mua một ít thịt nên hương vị cũng không tệ lắm.
Trần Ngọc miễn cưỡng ăn một bát, mặc dù khó khăn lắm mới có thể nuốt trôi, nhưng ăn xong tinh thần cũng tốt lên không ít. Đảo mắt thấy Phong Hàn sắc mặt bình tĩnh đang bưng bát cơm mình đưa qua cho hắn, trước kia mình nấu ngon như vậy cũng không thấy hắn khen ngợi, giờ ăn mấy thứ khó nuốt này hắn cư nhiên không hề oán trách, trong lòng bỗng thấy buồn cười, người này mặc dù bá đạo chuyên chế, thật ra thì rất dễ nuôi.
Mã Văn Thanh cùng báo con đều trong trạng thái chán chường, rốt cuộc Mã Văn Thanh chợt đứng dậy đi về phía sông, Trần Ngọc liếc mắt nhìn, cũng không để tâm lắm, Mã Văn Thanh mặc dù tùy tiện nhưng là người khôn khéo vô cùng, tuyệt đối sẽ không để mình gặp nguy hiểm. Không mất nhiều thời gian, Mã Văn Thanh hưng phấn giơ lên mấy con cá lớn màu trắng, nói: “Ta đã hỏi Khương lão gia tử, hắn nói con cá này không có độc, trước đây bọn họ dưới sông ngầm gặp phải cũng ăn rồi, cực kỳ tươi ngon, điều kiện gian khổ như vầy, ta cũng phải cải thiện thức ăn, trong miệng nhạt nhẽo muốn phun ra ruồi.”
Nói xong đem cá đi làm sạch, dùng dây thép xuyên qua, đặt trên đống lửa nướng chín.
Qua một hồi, thân cá bắt đầu chảy mỡ, mùi thơm tứ phía, những người khác ngửi thấy được, không ít người noi theo Mã Văn Thanh, xuống sông bắt cá.
Trần Ngọc mới mở cặp sách lôi hai thanh chocolate ra ăn, cho nên khi Mã Văn Thanh đưa cá tới liền lắc đầu. Sau đó cảm thấy trên cánh tay chợt nặng, cúi đầu vừa nhìn, báo con đang chảy nước miếng dõi mắt theo cá nướng, đáng thương nhìn Trần Ngọc.
Trần Ngọc dở khóc dở cười cầm lấy con cá, đơn giản rút dây thép, ném cho báo con. Tiểu báo tử ăn xong rồi vẫn còn tha thiết nhìn chằm chằm Mã Văn Thanh, kết quả Mã Văn Thanh chẳng thể nuốt trôi, nhìn đôi mắt nhỏ xíu ở nơi nào đó cứ chăm chăm nhìn mình.
Bên cạnh có người cười ra tiếng, Trần Ngọc quay đầu lại, chính là người có vóc dáng thấp bé đi theo Hứa Thiếu An, tên là A Anh. A Anh đưa tay gọi tiểu báo tử, lại lấy con cá hướng nó lắc lắc.
Tiểu báo tử giương mắt khẽ liếc Trần Ngọc, chậm rãi đi về phía A Anh, trong con ngươi mang theo ý đề phòng. A Anh cười hì hì cầm con cá huơ một vòng trước mặt báo con, sau đó lại để bên cạnh mình. Tiểu báo tử phủ phục trên mặt đất, làm ra tư thế vồ mồi, vặn vẹo uốn éo cái mông, trong tiếng cười lớn của A Anh đem cá đoạt lại.
A Anh muốn đưa tay ôm nó, vật nhỏ rất không có lương tâm, ngậm chặt thức ăn lập tức cong đuôi chạy về, đem cá trong miệng nhả xuống bên cạnh Trần Ngọc, thân thể mập mạp đẩy đầy tay cậu, cư nhiên muốn mời Trần Ngọc ăn cá. Trần Ngọc buồn cười, vỗ vỗ đầu tiểu tử, để nó ăn cá.
Cảm nhận được tầm mắt ngay cạnh, Trần Ngọc cười quay đầu hỏi: “Có muốn ăn cá hay không?”
Trong mắt Phong Hàn hiện lên tiếu ý, lắc đầu, từ trong túi xách của Trần Ngọc lấy chocolate ra ăn.
Uống nước xong, Trần Ngọc cảm thấy ảo cảnh này thực khó gặp, vác máy ảnh bắt đầu chụp lại. Chụp xong thì chui vào trong túi ngủ, nhắm mắt lại, chuẩn bị an giấc. Mơ hồ nghe thấy được lão hán dẫn đường đi tới đống lửa trại bên cạnh cậu, những người bên đó bao gồm Trần Sâm, Dương lão lục, Khương lão gia tử, và Hứa Thiếu An.
Lão hán bày tỏ sẽ không đi theo bọn họ vào quỷ thành, trước đó cũng đã nói chỉ dẫn bọn họ tìm được đường vào quỷ thành mà thôi. Lão dông dài: “Quỷ thành chỉ có thể vào không thể ra, lão đầu ta nhất quyết không dám vào đó, Hồ Đại sẽ không phù hộ những người tiến vào trong đấy. Lão đầu ta trước kia có nghe người khác nhắc tới, nơi ấy thông xuống địa ngục, người đi vào trong, linh hồn không thể thăng thiên, phải xuống địa ngục chịu đủ muôn vàn khổ cực. Các ngươi tìm cái gì lão đầu ta không quản, cũng không muốn hiểu, nhưng ta tuyệt đối sẽ không theo vào.”
Đám Trần Sâm thấy lão hán lần này quyết tâm không đi theo, dùng đủ mọi thủ đoạn từ dụ dỗ đến uy hiếm cũng không thay đổi được chủ ý của lão hán, chỉ đành phải đồng ý để lão nhân lưu lại ở ngoài trông chừng lạc đà cũng một ít vật dụng. Bởi vì lạc đà quá nhiều, đến lúc đó có thể để lại thêm hai người nữa cùng hắn trông nom. Trần Sâm an bài như thế cùng là có tính toán trước sau, vạn nhất bọn họ mắc kẹt trong đó, lão hán mà không đợi kịp, bọn họ lúc ấy chỉ còn cách đi bộ trong sa mạc.
Trần Ngọc dựng tai nghe ngóng, thấy người dẫn đường trong đội phụ thân không muốn vào thành, bèn ngồi dậy nhìn A Cát. A Cát khuôn mặt lạnh lùng đang nhìn về phía quỷ thành, cảm nhận được tầm mắt của Trần Ngọc, nhất thời hiểu ý tứ của cậu, lập tức không do dự nói: “Ta nếu đã đi đến nơi này, nhất định sẽ vào cùng các ngươi, ta tới là vì muốn tìm đại ca ta, không tìm được hắn ta sẽ không trở về.”
Trần Ngọc gật đầu một cái, đang muốn nói chuyện, có người ở bờ sông bắt cá lắp bắp chợt kêu lên, “Lục gia! Lục gia!”
Hiển nhiên là người của Dương gia, Dương lão lục cau mày đứng lên, đứng dậy đi ra bờ sông. Mọi người đã ăn uống nghỉ ngơi dần hồi phục cũng đều ngừng động tác, nhìn về phía bên kia. Tiểu nhị bật đèn pin lên, chỉ vào trong sông, giọng nói có phần run rẩy: “Bên kia có người!”
Trên mặt sông đen thẫm, lơ lửng trôi nổi thứ gì đó, cẩn thận phân biệt mới có thể phát hiện là một người ôm một cái đệm trôi nổi trên mặt nước. Dưới ánh sáng của đèn pin, người kia sắc mặt trắng bệch, trán nhỏ máu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía này.
“Ta đi lôi hắn tới đây.” Dương lõa lục trầm giọng nói.
Đúng lúc ấy một người cao lớn chừng 30 tuổi trên mặt có vết sẹo vội đứng lên, nói: “Lục gia, để ta đi.”
Dương lão lục có vẻ cực kỳ tín nhiệm hắn, gật đầu một cái, vỗ bả vai người nọ, nói hành sự cẩn thận.
Người cao lớn vốn định cởi quần áo, nhưng nhớ đến loại cá trong sông, bèn đem ống quần dúi chặt vào trong giày cao cổ da trâu, những chỗ hở trên y phục cũng khẩn cấp xử lý qua, nhanh chóng nhảy xuống sông bơi về bên kia, nhìn động tác cùng tốc độ hiển nhiên thủy tính cực hảo.
Người cao lớn bơi đến trước mặt người nọ, hướng hắn hô mấy câu, người nọ nhưng không hề đáp lại, chỉ nhìn chăm chú người cao lớn.
Cuối cùng người cao lớn cố gắng lôi cái đệm bơi về bờ , người nọ chợt ra sức giằng co. Cũng may người cao to thủy tính cực hảo, khí lực cũng lớn, tốn rất nhiều công sức mới đem người lôi trở lại. Mấy người khác ở bờ sông tiếp ứng. Người bị thương nọ vẫn dùng sức nắm lấy cái đệm, mọi người không thể làm gì khác hơn đành phải kéo cả cái đệm lẫn người bên trên lên bờ.
Sau khi lên đến bờ, tất cả mọi người cùng hít vào một ngụm lãnh khí, người này quần áo cơ hồ bị máu tươi thấm ướt, hơn nữa từ đầu gối trở xuống thì trống rỗng. Người cao to sờ sờ lỗ mũi cùng tim hắn nói, “Còn sống, nhưng nếu như không chữa trị ngay, tuyệt đối sẽ mất mạng.”
Người cao to đeo bao tay, lột quần áo của người nọ, kết quả khi quần áo bị cởi ra hết, không ít người đều không cầm lòng muốn nhìn thêm nữa. Trên thân thể người nọ tất cả đều là cục máu, chi chít ghê rợn đến cực điểm. Cẳng chân không còn, dùng dây thừng thắt chặt lại, nhưng máu vẫn không ngừng tuôn ra.
Căn cứ theo những vết thương này, cho dù bọn họ mang theo đầy đủ thuốc men cấp cứu, người này sợ là không thể sống được.
Khương lão gia tử qua nhìn một cái, lại thấy vết thương trên đùi của hắn, khoát tay áo nói: “Không được, trên người hắn đều là đỉa, vết thương trên đùi hắn, là do một loại lợi khí nhanh chóng chặt đứt. Mất máu quá nhiều, hắn tuyệt đối không chống đỡ nối đến lúc chúng ta mang hắn ra ngoài.”
Không ít ánh mắt thương hại rơi vào thân thể người nọ, khiến cho người ta thấy kỳ quái chính là, người này giống như không có cảm giác đau đớn, sắc mặt mặc dù trắng bệch, nhưng cũng không kêu đau.
“Hơn nữa, từ những vật dụng bên cạnh hắn có thể thấy, hắn đại khái cũng giống với chúng ta, là hướng về món đồ được cất giấu trong quỷ thành, có người còn đến sớm hơn cả chúng ta….” Khương lão gia tử nói tới đây liền trầm mặc.
Có người đã đi trước một bước, như vậy thứ mà bọn họ muốn còn ở đó hay không chính là vấn đề.
“Các ngươi gặp phải chuyện gì? Những người khác đâu?” Trần Sâm cất tiếng hỏi người nọ.
Người nọ không nói lời nào, chấp nhất mang theo cái đệm muốn bò về phía trước, đối với một đống người như vậy làm như không thấy.
“Thần trí của hắn sợ là đã mất rồi, quỷ thành này quả nhiên không dễ mà vào được.” Khương lão gia tử cầm tẩu thuốc đưa lên khóe miệng hít một hơi, lên tiếng.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, đám người Trần Ngọc cũng sang xem. A Cát chợt dừng sức nắm chặt cánh tay của Trần Ngọc, khí lực lớn đến mức Trần Ngọc cảm thấy đau đớn.
A Cát run rẩy, nói từng chữ từng chữ: “Bọn họ chính là đám người đại ca ta mang theo vào sa mạc.”
Nghe được lời nói của A Cát, người nọ như nhận thấy điều gì đó ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn A Cát, trên mặt bỗng dâng lên vẻ tuyệt vọng cùng thống khổ, hô: “Đừng, ngàn vạn lần đừng đi vào!!” Nói xong bàn tay luồn xuống mặt dưới của tấm đệm, lôi ra khẩu súng chỉ vào A Cát, trong miệng lẩm bẩm: “Trở về, trở về!”