Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 53



Tiếng khóc thê lương mà rõ rệt, rời khỏi khoang thuyền, chậm rãi di chuyển về phía Đông Nam.

Trần Ngọc vô ý thức ngẩng đầu tìm giáo sư An, ở nơi đây, có thể làm chủ đương nhiên chính là vị dẫn đầu của đội khảo cổ. Hiện tại, vị giáo sư chừng 40 tuổi này đang tập trung tinh thần nhìn về hướng cửa khoang. Đối với sự sợ hãi hoặc hoảng hốt của những người khác, giáo sư An vẫn trầm ổn như trước, tựa hồ không hề bị ảnh hưởng.

Qua một lúc, giáo sư An lưu loát ra hiệu về phía ngoài khoang thuyền, tiên phong bơi ra ngoài. Rất rõ ràng, ý của ông là bảo mọi người cũng tiến lên xem thử.

Đội viên khảo cổ cùng các chiến sĩ nhanh chóng theo sau ông đuổi theo tiếng khóc kia, có hai nữ đội viên mặc dù bị dọa sợ đến tay chân đều như nhũn ra, nhưng động tác bơi ra ngoài vẫn không chậm. Các cô không muốn đợi ở một nơi tràn đầy hài cốt này, càng không cần phải nói tiếng khóc kia chính là từ nơi này di chuyển ra bên ngoài.

Tiếng khóc của trẻ con dưới đáy biển, cùng thân ảnh nho nhỏ chợt lóe lên, khiến cho Trần Ngọc sợ hãi dị thường, dưới độ sâu như vậy, trong khoang thuyền chất đống hài cốt của đồng nam đồng nữ, khả năng đứa trẻ kia còn sống hoàn toàn là số không. Nhưng Trần Ngọc lại có dự cảm, tiếng khóc này có thể chính là mấu chốt dẫn đến sự mất tích của những người trước đó. Vô luận như thế nào, cũng phải tiến lên xem thử. Trần Ngọc nắm thật chắc dao lính dù, đuổi theo đội ngũ bơi về hướng Đông Nam.

Tốc độ di chuyển của tiếng khóc không tính là nhanh, duy trì trong phạm vi  mọi người có thể nghe thấy mà đuổi kịp được. Trần Ngọc thậm chí còn mơ hồ trông thấy một thân ảnh nho nhỏ dưới ánh sáng của đèn pin, quần áo màu trắng lúc ẩn lúc hiện.

Trần Ngọc chỉ nhìn chằm chằm thân ảnh kia, lập tức liền đuổi theo…

Thế nhưng, khi tay chân Trần Ngọc mệt mỏi đến độ muốn rút gân, cậu mới phát hiện, bọn họ bơi theo cái bóng kia ít nhất đã được một tiếng. Cái bóng nhìn như di chuyển vô cùng chậm, nhưng từ đầu đến cuối mỗi khi bọn họ tiến về phía trước vẫn không thể bắt kịp.

Sau đó, Trần Ngọc nhận ra một chuyện càng làm cho cậu kinh hãi, khi nãy luôn căng thẳng trong lòng, cho nên không chú ý đến, bọn họ tại sao lại liều mạng đuổi theo cái bóng kia, thậm chí qua thời gian lâu như vậy cũng không hề nghi ngờ? Dĩ nhiên, không phải Trần Ngọc hoài nghi sự thông minh của giáo sư An và đội viên khảo cổ có vấn đề,  bởi vì ngay cả chính cậu cũng luôn bơi theo nó.

Mà bây giờ nhìn lạị, thay vì nói bọn họ đuổi theo tiếng khóc kia, chẳng bằng bảo rằng là tiếng khóc dụ hoặc đám người bám theo. Dưới sự ảnh hưởng của tiếng khóc, căn bản không thể suy nghĩ những chuyện khác. Tiếng khóc đơn điệu lạnh lẽo tựa hồ ngay cả âm sắc cũng không hề thay đổi, chúng có thể thôi miên sao? Nó muốn mang bọn họ đến nơi nào?

Khi Trần Ngọc cảm thấy có cái gì đó không đúng, động tác đã chậm lại, chờ cậu nhận ra tiếng khóc này có vấn đề, thì đã rớt lại sau cùng.

Trần Ngọc cắn răng, ra sức bơi về phía trước, cậu trước hết phải làm mọi người dừng lại.

Đột nhiên, Trần Ngọc cảm thấy có người kéo lấy cổ tay mình, Trần Ngọc vốn đang kiệt sức thiếu chút nữa thì phát điên lên, rốt cuộc là cái tên hỗn đản nào! Nhưng trong khoảnh khắc cậu mới nhớ ra mình là người cuối cùng, Trần Ngọc trong tâm chợt lạnh, bất chợt xoay người nhìn ra sau.

Có một giây, Trần Ngọc cho là mình trông thấy một bông hoa khổng lồ đang nở rộ, hơn nữa còn là một bông hoa biết phát sáng.

Nhưng nhìn thật kỹ, Trần Ngọc chỉ muốn nguyền rủa vận khí chết tiệt hôm nay. Sau đó, nắm chặt dao lính dù, cố nén ý muốn nôn mửa, đối mặt với quái vật ở phía trước. Một con mực dài chừng hai ba thước, xúc tu tua tủa khổng lồ mà xấu xí ở trên có giác hút, khác với những con mực thông thường, trên xúc tu của nó còn có răng nanh sắc nhọn như đinh. Loại mực khổng lồ này chỉ sống dưới biển sâu, căn bản sẽ không xuất hiện tại thủy vực như vầy. Thực không may, nó không chỉ xuất hiện, mà rõ ràng còn chuẩn bị lấy Trần Ngọc làm bữa sáng.

Nếu như nói không có người quay đầu lại, Trần Ngọc căn bản không hề xa xỉ nghĩ rằng sẽ có ai đó tới cứu mình. Mà ở dưới biển, mực khổng lồ thật ra tương đối nguy hiểm, chúng nó thậm chí còn khiêu khích cả cá mập.

Dao lính dù trong tay Trần Ngọc nhanh chóng cắt đứt xúc tu cuốn lấy cổ tay cậu, xúc tu bị thương của con mực run lên, buông lỏng kiềm hãm, Trần Ngọc nhân cơ hội thoát thân. Nhưng, càng nhiều xúc tu vươn tới. Trong lòng biển, dù mặc áo lặn, cũng tuyệt đối không thể linh hoạt hơn so với dân bản địa. Trần Ngọc ảo não phát hiện, giác hút quấn lấy cánh tay của cậu thậm chí còn làm rách cả áo lặn tạo ra mấy vết thương nhỏ.

Hít một hơi thật dài dưỡng khí, Trần Ngọc ra sức đạp thân thể con mực ra xa, sau đó liều mạng đem dao trên tay đâm về phía hai cái xúc tu khác đang quấn trên người mình. Đợi cho đến khi chặt đứt toàn bộ mười cái xúc tu của con mực quái đản này, bữa cơm trưa hôm nay bọn họ có thể thêm món mực nướng!

Dao lính dù quá mức sắc bén, con mực rốt cuộc cũng ý thức được lựa chọn Trần Ngọc đơn lẻ không phải là một ý kiến hay, một xúc tu của nó chợt quấn lên cổ Trần Ngọc, sau đó thấy con dao của Trần Ngọc hạ xuống liền vội vàng thối lui.

Trần Ngọc chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh, tiếp đến một đoàn mực đậm bao vây cậu.

Con mực đã không thấy bóng dáng, nhưng trước lúc nó chạy trốn đã phun ra một lượng mực lớn, mặc dù đối với con người ảnh hưởng không quá lớn, nhưng khiến trước mắt Trần Ngọc đen kịt một mảnh, ngay cả ánh sáng đèn pin cũng không có tác dụng.

Mũ bảo hộ của Trần Ngọc bị xúc tu kéo tuột xuống, còn dắt ở ngang hông. Cậu nhất định phải nhanh chóng đội mũ bảo hộ lên đầu, nhưng Trần Ngọc đột nhiên cảm giác được toàn thân không còn chút sực lực nào, biết rất rõ có gì đó bất ổn, nhưng cậu hận không thể ngay lập tức ngất đi.

Trần Ngọc híp híp mắt, cậu nhất định phải tỉnh táo lại, dao lính dù trong tay không hề chậm trễ đâm về phía cánh tay mình.

Đau đớn kịch liệt quả thật làm cho ý thức của cậu thanh tỉnh không ít, nhưng cảm giác vô lực vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Trần Ngọc tuyệt vọng nhận ra mình đang từ từ chìm xuống. Theo tốc độ như vậy, không bao lâu sau sẽ tắc thở mà chết.

Mà ánh sáng đèn pin phía trước đã mơ hồ không thấy rõ, ngay vào lúc này, một cánh tay mạnh mẽ kéo Trần Ngọc lại.

Đây nhất định là ảo giác, Trần Ngọc nghĩ, dưới ánh sáng mơ hồ, là khuôn mặt tuấn mỹ tới cực điểm, một khuôn mặt quen thuộc ngày ngày cậu đều nhớ tới.

….

Trần Ngọc trở mình, mơ mơ màng màng cảm thấy ngủ rất thỏa mãn, phía dưới là đệm chăn mềm mại, tựa hồ có ánh sáng mặt trời chiếu trên người, ấm áp mà an nhàn. Qua một lúc lâu, Trần Ngọc mới nhận thấy có gì đó khong đúng, cậu rõ ràng đang gặp nguy hiểm ở trong biển. Mà người cứu cậu, là Phong Hàn.

Mới vừa nghĩ tới đây, Trần Ngọc liền cảm giác trên mặt mình có thứ gì đó vừa nóng vừa ẩm ướt đang di động. Thật dè dặt cẩn thận, có chút nhột. Trần Ngọc giật mình, cậu hiện tại rất khó tưởng tượng cái người cao ngạo kia sẽ có cử chỉ ôn nhu đến vậy.

Vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là báo con với đám lông xù màu vàng nhạt. Thấy Trần Ngọc tỉnh dậy, giây lát trong đôi mắt bé nhỏ kia chợt sáng ngời lên, tiếng kêu hừ hừ mang theo giọng mũi như làm nũng, báo con mừng rỡ, rõ ràng khiến cho người ta kinh ngạc, động tác vốn là liếm láp nhẹ nhàng lập tức đổi thành mở ra bốn trảo nhào tới.

Trần Ngọc khẽ nguyền rủa một tiếng, nhưng không kịp ngăn lại báo con chồm lên mặt mình.

Một cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng xách báo con lên, động tác ôn hòa cẩn thận, tương phản hoàn toàn với sắc mặt đen thui của Trần Ngọc. Nhìn nhìn báo con vô cùng nhiệt tình, Trần Ngọc cắn răng nghiến lợi: “Lại mập ra! Cứ tiếp tục như vậy, ngươi nhất định sẽ béo phì!”

Báo tử không hề bị cơn tức giận của Trần Ngọc ảnh hưởng, ở trên tay Trần Ngọc hăng hái quơ quơ chân, chết sống muốn bám vào Trần Ngọc – người đã nhiều ngày xa cách. Sau khi Trần Ngọc bất đắc dĩ buông tay, báo con liền sáp lại dùng đầu thân mật cọ cọ vào mặt và cổ của Trần Ngọc.

Đúng lúc ấy, cửa nhẹ nhàng bị mở ra. Trần Ngọc ngẩng đầu, híp mắt, lông mi khẽ động gần như không thể nhận ra, sau đó quan sát người đã cứu cậu, chọn lấy một câu mở đầu kém cỏi nhất: “Tại sao ngươi lại ở đây?”

Phong Hàn diện vô biểu tình nhìn cậu, ánh mắt còn quét qua cái con còn đang dính ở trên người Trần Ngọc kia. Sau đó hiệu quả tốt đến mức khiến cho báo con cả người cứng ngắc, cấp tốc từ bả vai của Trần Ngọc trốn đến sau lưng cậu.

Trần Ngọc không khỏi có phần đồng tình với báo con, những ngày qua thì ra nó phải sống dưới áp lực tinh thần như vậy, thế mà nó vẫn càng ngày càng mập lên.

“Đó cũng là điều ta muốn hỏi, ta còn tưởng rằng ngươi cố ý chạy trốn.” Phong Hàn lãnh đạm nói, hắn không hề quên khoảng thời gian mình chờ đợi Lăng Vân tìm kiếm Trần Ngọc.

“Ngươi nói ta bỏ trốn! Ta một mực đi tìm ngươi, hiện tại ta thấy ta căn bản không cần thiết phải làm như vậy. Cho dù ngươi không hề có thường thức xã hội và sinhn hoạt, nhưng cũng thật quá vô tâm.” Trần Ngọc tức giận nhìn chằm chằm cái người trước mắt, nếu như không phải là hắn bỏ đi cùng người lạ trước, thì sao có thể thất lạc được, bây giờ còn hùng hồn quay sang chỉ trích cậu.

Phong Hàn thấy Trần Ngọc giống như con mèo bị dẫm đuôi, sự lãnh lẽo trong đôi mắt thoáng chốc bay sạch, đưa tay chạm vào cổ Trần Ngọc, chậm rãi lại gần, thấp giọng nói: “Vậy sao, ta không biết làm cách nào để liên lạc với ngươi.” Sau đó khi Trần Ngọc còn chưa kịp mở miệng đáp lời, hôn xuống.

Trần Ngọc bởi vì cảm giác mát lạnh đột ngột mà co rúm lại, nhưng ngón tay trên gáy đã tham nhập vào mái tóc của cậu, đồng thời cánh tay còn lại mạnh mẽ ôm lấy hông cậu, xâm lược mãnh liệt phả vào mặt, mà cậu không thể động đậy dù chỉ một chút. Đòi hỏi điên cuồng, đầu lưỡi quấn quýt, thậm chí cả răng nanh thỉnh thoảng cọ xát bên môi, đều thể hiện tâm tình cường liệt của người này.

Khi Trần Ngọc kịp phản ứng lại, nhận ra cậu đang phối hợp với Phong Hàn, mà không phải giãy dụa. Được rồi, có lẽ tính hướng của cậu đã bị Phong Hàn bẻ cong, chỉ hy vọng lão đầu tử trong nhà không nhảy dựng lên. Có lẽ, đợi đến lúc cái tên bá đạo này tìm được thứ mà hắn muốn, khi rời đi, Trần Ngọc vẫn sẽ tuân theo nguyện vọng của ông nội, thành gia lập nghiệp, nuôi dưỡng tiểu hài tử. (kiếp sau nha ca)(kiếp sau cũng không có cơ hội đó đâu)

Úc, không… xem ra, cậu không chỉ chịu ảnh hưởng từ Phong Hàn, mà còn cả báo con nữa.

Sau khi hai người tách ra, Phong Hàn nhìn về phía cậu, lấy tay vuốt ve khuôn mặt của Trần Ngọc, nói: “Ngươi tốt nhất sau này không được rời khỏi ta, nếu như không phải ngửi thấy được mùi máu của ngươi, nếu như không phải cách đó không xa, căn bản không tới kịp để cứu ngươi. Ngươi xem, ngươi bây giờ thích hợp làm tế phẩm ngoan ngoãn ở bên cạnh ta hơn, mới rời khỏi ngươi không bao lâu mà đã thấy ngươi gặp nguy hiểm rồi.”

Tiếp tục xem nhẹ hai chữ tế phẩm, Trần Ngọc hồi tưởng lại nguy hiểm khi đó, vội quan sát khắp nơi, rất rõ ràng, cậu đang ở trên một con thuyền, hơn nữa thuyền này tương đối xa hoa.

Ngay lúc ấy, cửa lại bị ai đó đẩy ra.

“Yêu, một nhà ba người đại đoàn viên?” Mã Văn Thanh miệng ngậm thịt khô lạp xưởng đi vào, trên dưới quan sát Trần Ngọc, thở dài nói, “Tiểu Trần Ngọc, ngươi không phải vẫn đi theo phía sau chúng ta sao, thế mà cũng có thể bị thương? Ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì a?”

Trần Ngọc cúi đầu nhìn cánh tay của mình, đã được bôi thuốc, có chút đau, xem ra lúc ấy cậu dùng lực hơi nhiều.

“Vết thương nhỏ, không sao. Khi ấy xảy ra chuyện gì? Sau đó chúng ta…” Trần Ngọc nhìn về phía Mã Văn Thanh, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Mã Văn Thanh lại gần kiểm tra cánh tay của Trần Ngọc, mở miệng đáp: “Phong ca cứu ngươi, sau đó thanh âm chúng ta đuổi theo chợt biến mất, chỉ có cái bóng kia vẫn đi về phía Đông Nam, vừa lúc gặp lại hai người, liền cùng theo tới thuyền của Phong ca đậu ở đây.”

“Bây giờ chúng ta làm gì, ý giáo sư An thế nào?” Trần Ngọc cau mày hỏi.

“Còn có thế có ý gì, thuyền này nằm trên hướng mà tiếng khóc kia muốn tới, ý giáo sư là theo chân xem thử. Gay go nhất chính là, không biết tại sao, ở chỗ này, tất cả thiết bị liên lạc đều mất tín hiệu, giáo sư An chỉ kịp thông báo cho thuyền chúng ta đến kiểm tra xem xem phía Đông Nam, để cho ông liên lạc với viện nghiên cứu.”

Nói tới đây, trong đôi mắt của Mã Văn Thanh chợt lóe lên tia sáng, đồng thời một mực nhìn Phong Hàn ngồi bên giường nói: “Dù sao Phong ca bọn họ cũng tuyệt đối không có ý định đưa chúng ta trở về, không rõ, chúng ta tay không trở về thì cũng không ổn lắm.”

Trần Ngọc bất đắc dĩ liếc Mã Văn Thanh, “Ngươi có phải vì thấy mấy thứ trong thuyền đắm không thể động cho nên đặc biệt tiếc nuối, nghĩ ra chủ ý khác?”

Mã Văn Thanh nhất thời vui mừng hớn hở: “Nhân sinh chỉ cầu một tri kỷ là đủ, khụ, đương nhiên, chúng ta chủ yếu vì Trần thúc.”

Trần Ngọc khóe miệng co quắp giật giật hai cái, xoay người nhìn về phía Phong Hàn, hỏi: “Tại sao ngươi lại ở trên thuyền này, có mục đích gì?”

Phong Hàn ánh mắt phức tạp nhìn Trần Ngọc, “Đây là, thuyền của người khác, bọn họ đi đổ đấu, mục đích của ta, không phải nơi đó, vẫn chưa xác định được. Nơi chúng ta muốn tới là một hải đảo, có lẽ lần này, Thanh Long Hoàn có thể giải.”

Trần Ngọc hiện tại ngay cả vui mừng cũng lười thể hiện, vẫn như cũ dựa vào Phong Hàn, u buồn nói: “Ân, đợi đến khi thật sự tháo bỏ nó thì cho ta biết. Hòn đảo kia tên là gì?”

Phong Hàn trầm mặc một hồi, đáp: “Không có tên, nếu vận khí tốt, mới có thể tìm được.”

Trần Ngọc hoài nghi nhướng mày, nhưng hiển nhiên Phong Hàn không có ý định giải thích thêm cho cậu, chỉ lôi một vật ra ngoài, nhàn nhạt nói: “Vật này về sau ngươi không nên mang theo, tiếp xúc trong thời gian dài, có tác dụng làm cho người ta mệt mỏi vô lực.”

Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh vừa nhìn, hai người đều ngẩn ra, thứ ở trong tay Phong Hàn, chính là chiếc di động Trần Ngọc tìm được dưới biển, bởi vì muốn thông qua nó tìm kiếm các dấu vết khác mà Trần Sâm lưu lại, cho nên Trần Ngọc vẫn mang theo trong balô.

Trần Ngọc cau mày nhìn cái di động kia, chả trách ngày đó lại buồn ngủ như vậy, chả trách khi còn ở dưới biển cậu thậm chí muốn ngất đi.

Thế nhưng, nếu như để lại di động là người của Trần gia, tại sao lại ở trên di động tìm cách giở trò quỷ? Tay đặt bên trong chăn của Trần Ngọc khẽ run rẩy, báo con nhạy cảm nhận ra, lập tức dùng móng vuốt bám lấy cánh tay Trần Ngọc kêu hai tiếng. Kéo tay Trần Ngọc lại gần liếm liếm, răng nanh cắn nhẹ, dùng phương thức đặc biệt của mình an ủi “mẹ”.

“Trước mắt chưa rõ ràng, đừng nghĩ linh tinh.” Mã Văn Thanh vỗ vỗ bả vai Trần Ngọc, muốn nói lại thôi.

Trần Ngọc hốt hoảng gật gật đầu, cậu tuyệt đối không tin phụ thân sẽ hại cậu. Khi còn nhỏ, Trần Sâm nhưng thật ra lại là người thân cận nhất với cậu. Trần mẫu thường đi công tác, thời gian Trần Ngọc ở bên cạnh Trần Sâm còn nhiều hơn, cơ hồ là do một tay phụ thân nuôi lớn, cũng coi như được nuông chiều từ bé. Trần phụ bắt đầu nghiêm khắc là từ năm Trần Ngọc mười hai tuổi.

Phong Hàn thu lấy chiếc điện thoại, tựa vào bên giường, chợt quay đầu nhìn về phía cửa. Cùng lúc đó, truyền đến tiếng gõ cửa.

Sau hai tiếng gõ, cửa được mở ra, một nữ nhân xinh đẹp động lòng người đi vào, quyến rũ mà thành thục, mang theo sự cao ngạo lãnh đạm, cho dù là minh tinh, cũng ít người có thể bì được.

Trong mắt Mã Văn Thanh hiển lộ sự tán thưởng, cơ hồ muốn huýt gió.

Trên tay nữ nhân bưng một khay đồ ăn, đi tới bên giường, khẽ mỉm cười, quan sát Trần Ngọc nói: “Ta biết ngươi, là bằng hữu của Phong, xin chào, ta là Lăng Vân.” Chào hỏi xong, Lăng Vân xoay người sang phía Phong Hàn, ánh mắt càng lúc càng sáng, nói: “Cậu ấy bị thương, ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị cơm trưa riêng.”

Phong Hàn gật đầu, tựa hồ đối với nhiệt tâm cùng tỉ mỉ của Lăng Vân tập mãi thành quen, đem khay thức ăn tới trước mặt Trần Ngọc, “Ăn cơm.”

Lăng Vân đứng ở bên cạnh kèm theo nụ cười hoàn mỹ nhìn Trần Ngọc một lúc, thấy báo con sau lưng Trần Ngọc, lập tức kêu lên: “Hoa hoa, tới đây.”

Khi Trần Ngọc kịp phản ứng Lăng Vân là đang gọi báo con, khóa miệng liền co rút. Báo con đang tựa đầu gắt gao nhét vào dưới cánh tay Trần Ngọc, hướng về phía đùi gà trong khay ăn của Trần Ngọc mà chảy nước miếng, thân thể béo tròn uốn a uốn éo, lại bắt đầu phát ra tiếng kêu hừ hừ tinh tế chỉ khi làm nũng.

Trần Ngọc rốt cuộc đầu hàng trước sự nịnh nọt của báo con, lấy một cái đùi gà trên khay thức ăn, đặt vào bên cạnh bàn, sau đó ý bảo Mã Văn Thanh đem báo con xách qua.

Lăng Vân bật cười, dùng ngón tay chọc một cái vào báo con chỉ lo cúi đầu ăn, nói: “Thật là tiểu đông tây không có lương tâm, lúc Phong mang ngươi trở lại, ta mỗi ngày đều cho ngươi ăn, cư nhiên không thèm để ý đến ta.” Ngay sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Trần Ngọc cười híp mắt nói: “Hoa Hoa thế mà lại không ăn thịt tươi, ta đút nó ăn một miếng thịt bò tái, thì bị đau bụng, lúc đến bệnh viện hẳn là còn rất giận ta.”

“Bị chúng ta làm hư rồi.” Trần Ngọc nhìn lướt qua báo con hăng say trên bàn ăn, thở dài trong lòng, tiểu tử này có thể vì mới dứt sữa đã bị mình cho ăn thịt chín, không quen với mùi thịt tươi, về sau nhất định phải tìm hiểu cách để nuôi một con báo.

Từ mức độ thân mật của báo con, có thể nhận ra người trước mặt đã ở chung với Phong được một thời gian dài, Lăng Vân híp híp mắt, quay đầu cười với Phong Hàn nói: “Phong, ngươi có thể ra đây một chút được không, ta có mấy vấn đề muốn thương lượng với ngươi.”

Phong Hàn không do dự đứng lên, trước khi đi nhìn Trần Ngọc một cái, ý là thành thật ở đây chờ ta, rồi ra ngoài.



Đồng thời vào lúc đó, ở trên con thuyền phía trên chiếc thuyền đắm.

Đội viên khảo cổ duy nhất lưu lại lòng như lửa đốt đi tới đi lui, buổi sáng tín hiệu còn rất tốt, nhưng một giờ sau, ngay cả hệ thống GPS đều mất tác dụng. Mà giáo sư An bọn họ vẫn còn ở dưới nước, không có một chút động tĩnh.

Thuyền viên lưu lại rốt cuộc không nhịn được nói: “Nếu không ta xuống xem thử?”

Người đội viên kia chỉ đành phải gật đầu một cái, nói: “Nhất định phải cẩn thận.”

Thuyền viên nhếch miệng cười một tiếng: “Yên tâm, chúng ta thường đi theo thuyền làm nhiệm vụ, thủy tính rất tốt. Năm đó khi chúng ta học bơi, là bị lớp trưởng lớp chúng ta cầm gậy gộc xua xuống biển, không xuống sẽ bị ăn đòn. Từ đó về sau, kỹ năng bơi của ta không chê vào đâu được.”

Đội viên khảo cổ miễn cưỡng cười cười, hiểu rằng thuyền viên muốn giảm nhẹ bầu không khí, sau khi thuyền viên mặc áo lặn nhảy xuống nước, đội viên khảo cổ lại trở về bên trong khoang thuyền. Bên giáo sư An vẫn không có bất kỳ tín hiệu nào, cũng chưa liên lạc được với viện nghiên cứu.

Mà trên màn hình truyền tin, chỉ truyền tới một câu nói, không biết là truyền cho người nào: kết quả phiên dịch điện mã điện báo: tiếp tục theo hướng Đông Nam, ta luôn luôn ở đó chờ ngươi.

Mà ở trên con thuyền đang chạy về phía Đông Nam, giáo sư An cùng đội viên khảo cổ, mấy người chiến sĩ, còn có Trần Ngọc đều lẳng lặng ở trên boong thuyền nhìn mặt biển, gió nhẹ thổi lất phất, ánh mặt trời phản chiếu trên mặt biển xanh thẳm như ngàn vạn khối vàng lóe sáng.

Trong vô hình, tựa hồ có bàn tay đang điều khiển hết thảy.

-END 53-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.